[Ngoại truyện "Bổn vương ở đây"] Mặc Phương-Phất Dung Quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

------

Đây là ngoại truyện của mình viết, mình viết vì chấp niệm của mình với Mặc Phương và Phất Dung Quân, không phải của tác giả Cửu Lộ Phi Hương đâu bạn nha! 

---------------------------------

Chỉ còn hơn ba ngày nữa là đến sinh thần mừng trưởng tử của Hành Chỉ thần quân cùng Bích Thương vương tròn một nghìn tuổi. Phất Dung Quân nhẩm tính còn hơn 10 ngày nữa là đến ngày hắn hạ phàm lịch kiếp, luật Cửu Trùng Thiên đã định, thân là thần tiên như hắn, cứ mỗi ba nghìn năm đều phải hạ phàm lịch kiếp.

Lần trước lịch kiếp là lúc hắn hai nghìn tuổi, trước khi đi còn nhanh trí chạy đến chỗ Ti Mệnh Tinh Quân nhờ vả, Ti Mệnh thấy hắn tuy chưa làm nên đại sự nhưng lại rất được sủng ái bèn viết cho hắn một mệnh cách đầy hoa, đầu thai vào Hoàng gia - đích tử duy nhất của Hoàng Đế, năm mười tám tuổi thuận lợi lên ngai vàng trị vì đất nước hưng thịnh, hậu cung dập dìu yến oanh. Đến năm ba mươi thì ngã ao chết.

Lần lịch kiếp này đã khác, sau khi người kia mất đi, hắn mới thấy bản thân vô lực nhường nào. Hắn đóng cửa không tiếp khách, tập trung tu luyện, phát thuật không ngừng tăng cao. Dù người đó đã không còn, hắn vẫn muốn sống thật tốt để chứng minh cho người đó thấy hắn đã thay đổi.

Sau bữa tiệc ấm cúng, hắn cáo từ phu thê Hành Chỉ thần quân. Vốn định ở lại thêm mấy ngày, chỉ tiếc khi nhìn thấy Thẩm Ly nằm phơi nắng nhàn nhã dưới giàn nho đợi Hành Chỉ nấu cơm, Hành Phong - con trai trưởng của Bích Thương Vương đang cùng đệ đệ Hành Tuấn luyện võ, nếu không muốn nói là đang đánh nhau kịch liệt! Hành Sương mới ba trăm tuổi rất thích hắn, mỗi lần hắn tới sẽ nắm tay hắn đi dạo, cho cá ăn rồi hái hoa tặng hắn, gọi hắn là tỷ tỷ xinh đẹp. Khung cảnh ấy làm hắn có phần chạnh lòng nên kiên quyết niệm quyết, đi thẳng tới U Minh Ti.

Tôn nhi thứ ba mươi ba của Thiên Đế - Phất Dung Quân không biết rằng, lần này hắn đi, Ti Mệnh được lệnh củaThiên Đế bỏ trống mệnh cách của hắn.

...

Gần đây trong cung vô cùng phấn khởi, Hoàng Hậu vừa hạ sinh hoàng trưởng tử. Hoàng đế vui mừng phong hắn là Thái Tử, người người kính sợ, từ nhỏ đã dùi mài sử sách, lại không có hứng thú với võ nghệ. Năm hắn mười bảy tuổi, phụ hoàng hắn tổ chức cuộc thi cưỡi ngựa bắn cung. Địa điểm là bãi săn của hoàng gia cách kinh thành không xa.

Hắn vốn không có hứng thú với những hoạt động thể chất tốn sức này, quyết định thong dong cưỡi ngựa, phân phó thái giám tìm cho mình vài con thú nhỏ rồi cưỡi ngựa dạo chơi.

Cách không xa chỗ hắn đứng là một thân cây lớn đã chết khô, thân cây sớm đã mục rỗng, từ thân cây lộ ra chiếc đuôi đỏ bắt mắt đang phe phẩy. Hắn nhảy xuống ngựa đến gần chiếc đuôi, thị vệ của hắn nâng cao cảnh giác đã rút sẵn kiếm chuẩn bị ứng phó.

Khi đến sát thân cây, trong đó có một con cáo nhỏ, toàn thân màu đỏ, lông dưới cổ và ức màu trắng, hắn ngẩn người, tuy quái lạ nhưng hắn lại có cảm giác như con cáo này vốn rất quen thuộc với hắn, vô tình giẫm lên cành cây khô dưới đất. Con cáo đang ngủ say nghe tiếng động thì mở mắt ra, trong mắt nó tràn đầy kinh sợ.

"Cáo nhỏ à, ngươi đẹp thật đấy, theo ta về hoàng cung làm sủng vật nhé!"

Con cáo nghiêm túc liếc hắn. Nó kỳ thực là một con cáo đã tu thành hình người, lần này nó trốn đi chơi xa như vậy, sư phụ nó chắc hẳn rất tức giận, hôm qua sư phụ đã dò được khí tức của nó rồi khóa phép thuật của nó lại nên nó bị buộc hiện chân thân. Tên này lại còn hàm hồ đòi bắt nó về làm thú cưng.

Chỉ tiếc cho cáo nhỏ, nó còn nhỏ như vậy, thuật pháp chưa ổn định lại còn bị vây bắt bởi một nhóm người cực kỳ tráng kiện, cuối cùng nó bị nhốt vào lồng, ghi vào chiến công của Thái Tử đem về cung.

Vào cung rồi nó lại cực kỳ hưởng thụ sự cung phụng của Thái Tử, đúng giờ sẽ cho nó ăn loại thịt thượng hạng, có a hoàn chải lông cho nó, ngày nào trời nắng nóng sẽ có người giúp nó tắm rửa, lúc tên Thái Tử ấy đọc sách nó sẽ nằm trên bàn ngủ, lúc hắn đi dạo sẽ bồng nó theo ngắm cảnh. Nó định sẽ nhanh chóng tìm cách rời đi, sau đó thì không hiểu sao lại quên mất ý định đó.

Hoàng Đế bị hành thích một cách kì lạ, tên Quốc sư đạo sĩ lập đàn hỏi thần linh. Thái Tử bị nghi ngờ nuôi yêu cáo để hành thích hoàng thượng, nó bị bắt. Thái Tử cứu nó, chỉ ôm nó một chút rồi giao nó cho thị vệ, bảo thị vệ trả nó về lại rừng cũ.

Sư phụ thấy nó không về nên đã mở phong ấn của nó từ lâu, nó lại sống trong hoàng cung, hấp thụ linh lực dồi dào. Thấy tên thị vệ đã đi xa, nó xoay người biến thành một thiếu niên ước chừng mười bảy tuổi rồi quay lại sơn trang của sư phụ.

Mộ Tử Thuần thấy đồ đệ bất hiếu của mình đi biệt tích hơn 3 năm trời đã mò về thì nghiêm mặt, phạt hắn cấm túc một tháng liền.

Lúc hắn đang nghiêm chỉnh cấm túc trong phòng thì sư nương mở cửa bảo hắn ra gặp người thân, dặn dò hắn một chút, hắn không hiểu lắm nhưng cũng ngờ nghệch để sư nương dắt tay ra ngoài.

Thẩm Ly, Hành Chỉ cùng sư phụ đang uống trà trong vườn. Thẩm Ly đang rất nôn nóng gặp lại Mặc Phương, năm đó không ngờ Kim Nương Tử có Ngọc Thu Hồn thu lại hồn phách của Mặc Phương, độ chút tu vi cho hắn rồi đặt ngọc lại chỗ Kim Nương Tử để dễ dàng hấp thụ linh khí, không ngờ chỉ qua hơn năm trăm năm thì hồn phách Mặc Phương đã tụ lại không ít. Dù ba hồn bảy phách chỉ còn lại ba hồn sáu phách nhưng hồn phách hắn lại tự trôi vào luân hồi hại Mộ Tử Thuần phải đi tìm về. Tu luyện được mấy trăm năm, Kim Nương Tử báo cho Thẩm Ly biết Mặc Phương đã có thể hóa thành người, Thẩm Ly vốn định đợi Hành Sương lớn một chút nữa sẽ dẫn nó cùng hai ca ca lên đó tu luyện một chút, con bé Hành Sương nhạy cảm với lạnh, dù nó thích Mộ ca ca nhưng vẫn là đợi Mộ ca ca xuống thăm nó thì hơn.

"Bái kiến Hành Chỉ thần quân, bái kiến Bích Thương Vương."

"Về rồi là tốt, về rồi là tốt."

Đáy mắt Thẩm Ly xuất hiện sự vui mừng khó tả, tuy có hơi non trẻ, nhưng đúng là vẻ mặt này, không sai lệch chút nào.

"Mất một phách lại tốt cho hắn, ta đoán phách bị mất chính là chấp niệm, không ảnh hưởng đến dung mạo hay khả năng tiếp thu, đơn thuần hơn lại tốt hơn." Một Tử Thuần tiếp lời.

Hắn còn đang mơ hồ thì sư phụ hắn cất tiếng: "Ra ngoài một chuyến, cảm thấy nhân gian thế nào?"

Mặc Phương ngẩn ra một lúc, hắn bỗng nhớ đến vị Thái Tử kia, nhớ lúc y cho hắn ăn, ôm hắn đi dạo. Hắn bỗng nhớ y kinh khủng.

Thẩm Ly đã từng cùng Mặc Phương đồng hành rất lâu nên hiện tại vẫn nhận ra tâm tình của Mặc Phương. Có thể nhìn ra ánh mắt hiện tại này là đang nhớ về ai đó rất quan trọng, Thẩm Ly cười khẽ, kiếp này cuối cùng Mặc Phương cũng có người trong lòng của mình rồi.

Thái Tử đương triều bị buộc tội âm mưu ám sát Hoàng Đế, nuôi dưỡng yêu tinh, giam vào ngục chờ ngày đem ra chém đầu thị chúng. Thái Tử tự sát trong ngục, để lại huyết thư cho cận thần thân tín. Bá quan trong triều bị hành thích hàng loạt. Nhị Hoàng Tử lên ngôi nhưng chẳng bao lâu thì bị một tiếng sét đánh trúng người mà chết. ThậpHoàng Tử mới mười tuổi lên ngôi, Thái Hậu buông rèm nhiếp chính, minh oan cho Thái Tử, đất nước trở lại an bình.

Trung thu năm đó phố phường kết hoa, ai ai cũng phấn khởi chuẩn bị thả đèn cầu ước nguyện.

"Lần này lịch kiếp, không ngờ lại gian nan như vậy." Phất Dung Quân khẽ nhấp một ngụm trà, "Nhưng hôm nay đến đây không phải để kể chuyện lịch kiếp."

Nói đến đây, Phất Dung Quân đứng dậy, xoay người quỳ một gối trước mặt Hành Chỉ và Thẩm Ly:" Ta đã gặp một con cáo đỏ, trên người nó mang khí tức của Mặc Phương" hắn ngừng một lúc như để kìm nén xúc động: "Khẩn cầu Thần quân và Vương gia, nếu có tin tức của Mặc Phương thì hãy cho ta biết, ta tìm hắn, chờ hắn lâu lắm rồi."

Bọn trẻ đi xem thả đèn đã về, trên tay Hành Sương còn cầm một cái lồng đèn mà các ca ca đã làm cho nàng. Hành Sương thấy Phất Dung Quân nhưng đúng lúc phụ mẫu đang nói chuyện, tỷ tỷ lại đang quỳ, nó liền im lặng, Mặc Phương vẫn chưa hiểu gì, đứng trân trối nhìn Phất Dung Quân. Y chẳng phải là tên Thái Tử vô tâm đã chết bỏ mặc hắn sao? Hắn đã liều mạng đến pháp trường cướp phạm nhân, cuối cùng chỉ nghe được tin y đã tự sát trong ngục. Hắn thất thần hơn một tháng, sư nương thấy hắn thất thần lại không hiểu chuyện gì, cuối cùng không chịu nổi nữa mới gọi Hành Phong, Hành Tuấn lên đón hắn, để chúng xấp xỉ tuổi nhau cùng tâm sự, Hành Sương cũng làm cho hắn vui hơn. Kim Nương Tử nhân đó sắp xếp một chuyến chu du cùng Mộ Tử Thuần.

Phất Dung Quân cảm thấy khí tức quen thuộc với hắn đang đến gần, hắn xoay người đi đến gần Mặc Phương, cẩn thận dè dặt sợ rằng Mặc Phương sẽ tan biến. Mặc Phương nhìn hắn, chẳng hiểu sao lại thốt lên: "Vẫn còn muốn ta đá ngươi sao?"

Phất Dung Quân gom hết dũng khí bước đến ôm Mặc Phương, Mặc Phương hiện tại cao hơn hắn một chút, hắn vùi đầu vào hõm vai Mặc Phương thủ thỉ làm Mặc Phương ngẩn người: "Ta nhớ ngươi lắm, Mặc Phương."

Một tiếng pháo đâu đó từ đầu ngõ, cả vùng hôm nay được bao trùm bởi những chiếc đèn trung thu nhiều màu sắc, Hành Phong đang bắc ghế hái nho, Hành Tuấn châm thêm trà, mở gói giấy đựng bánh trung thu trên tay. Hành Sương chạy đến bên phụ mẫu, nghiêng đầu lộ đôi mắt trong veo hỏi Thẩm Ly:

"Mẫu thân ơi, Mặc Phương ca ca là phu quân của tỷ tỷ xinh đẹp ạ?"

Thẩm Ly đang tìm cách giải thích thì Hành Chỉ cười vuốt tóc con gái: "Vốn dĩ ta nghĩ với tính cách và kinh nghiệm của Phất Dung Quân thì hắn phải làm phu quân của Mặc Phương mới đúng, nhưng hiện tại ta lại nghĩ con gái hơn cha rồi."

-----------------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net