Đào hoa tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
"Nàng không sợ ta giết nàng sao?"

Ta mở mặt ra nhìn thẳng vào y, nghiêm túc hỏi: "Ngươi muốn giết ta ư?"

Y ngẩn ngơ, hoàng thượng có quyền sinh sát, nhưng y nói như vậy chỉ là để dọa cô gái nhỏ trong mắt y thôi. Y đáp: "Nếu ta muốn giết nàng thì dễ như thổi bụi."

Ta cười, "Xin cứ tự nhiên!"

Ta tiếp túc nhắm mặt lại, ta là người sắp chết nên không hề sợ hãi.

Vậy mà y lại càng thêm luống cuống. Y im lặng một lúc lâu rồi nói: "Nàng không sợ chết?"

Ta muốn lừa y: "Ta không sợ chết bởi ta sắp chết rồi!"

Y nói: "Ta biết nàng đang mắc bệnh nặng nhưng ngự y trong cung vô số. Nàng còn trẻ như vậy, ta không tin không có ai cứu được nàng."

Ta cười, thờ ơ đáp: "Ngươi muốn cứu thì cứ cứu, sống có gì vui, chết có gì buồn?"

Ta không để ý tới y nữa. Nhưng ta càng như vậy, y lại càng hiếu kỳ, trong lòng càng không muốn bỏ. Trên đời này, con người đa phần đều cố chấp như thế, thật không hiểu rốt cuộc bọn họ đau khổ tìm kiếm điều gì?

Ta bị mang về kinh thành, lần nữa được thu xếp ở tại cung Trường Dương.

Có vài cung nữ nhận ra ta, khe khẽ bàn luận: "Cô gái kia, không phải nàng ta đã rời đi cùng Đông Phương đại phu rồi sao? Tại sao bây giờ lại trở về cùng bệ hạ?"

Cung đình vốn là nơi thường phát sinh tin đồn, lời đồn về sau cùng, hiển nhiên rất khó nghe.

Ta cũng không thèm nghe nữa. Mỗi ngày ta nằm trên giường không dậy nổi. Nếu có đại phu tới ta sẽ mặc cho bọn họ trị liệu, nhưng ta biết, trên đời này không có thuốc nào có thể chữa bệnh của ta.

Đau thương quá mức sẽ khiến tim chết lặng, nếu một người đã một lòng muốn chết, còn ai có thể cứu được?

Hoàng thượng thử hết danh y trong triều nhưng ta vẫn bệnh nặng, không dậy nổi. Y liền nảy ra một ý nghĩ rất viển vông, cho dán cáo thị, tìm kiếm quả bàn đào có thể kéo dài tuổi thọ.

Ta không biết ý nghĩ kỳ quái của y đến từ đâu, có lẽ là do duyên phận giữa ta và bàn đào!

Trong một khoảng thời gian ngắn, thuật sĩ khắp nơi đua nhau dâng đào. Đào đến từ khắp nơi trong thiên hạ, chủng loại không giống nhau, kích cỡ cũng khác biệt. Đây là lần đầu ta biết, thì ra trần gian lại có nhiều loại đào đến vậy.

Đáng tiếc chẳng có quả nào là bàn đào thật.

Mỗi một người đều khăng khăng cho rằng thứ mình mang tới là bàn đào, ta cũng không khiến ai mất hứng, chỉ cần có người dâng đào, ta sẽ cắn một miếng. Cứ như vậy, ta đã ăn hết các giống đào trong thiên hạ.

Thanh Điểu lại xuống trần lần nữa. Nó lặng lẽ bay tới bên cạnh ta, miệng thốt ra tiếng người: "Song Thành, Kim Mẫu nương nương hỏi cô, hạt bàn đào kia có nảy mầm không?"

Ta lắc đầu: "Ta không thể trồng được bàn đào."

Nó nói: "Song Thành, cô còn chưa tỉnh ngộ sao? Lẽ nào duyên trần này khó đứt như thế?"

Ta cười, "Nếu cắt đứt đoạn trần duyên này, ta sẽ không còn là Đổng Song Thành nữa."

Ngay cả Thanh Điểu cũng lắc đầu thở dài: "Nếu cô muốn quay về đạo môn tu luyện lần nữa, nương nương có thể dẫn dắt cô."

Ta không nhịn được cười, quay về đạo môn, tu luyện lần nữa? Tiếp tục kiếp sống không bao giờ ngừng đó sao? Ta nói: "Về bẩm báo với nương nương, cả đời này Song Thành sẽ không tu luyện nữa."

Thanh Điểu vỗ cánh bay lên, quay mấy vòng trên đầu ta, "Song Thành! Tỉnh ngộ đi! Tình như mây bay, hận tựa sương sớm, đau khổ quấn quýt si mê, đến bao giờ mới hết? Cô vốn là tiên tử tiêu dao không vướng trần thế, sao giờ lại u mê không tỉnh như vậy?

Ta im lặng không nói, thần tiên thật sự tiêu dao sao? Hay là chỉ lựa chọn làm như không thấy mà thôi?

Một ngày sau, lại có người tới bóc hoàng bảng.

[16]

Đám cung nữ vội vàng chạy tới báo: "Là Đông Phương đại phu, Đông Phương đại phu đã bóc hoàng bảng rồi."

Từ nét mặt mừng rỡ của các nàng không khó nhìn ra sự mong ngóng tha thiết của họ đối với tin đồn. Trong cuộc sống tịch mịch chốn cung đình, tin đồn giống như một vị thuốc hay, khiến các nàng có lại động lực sống và những cảm xúc mạnh mẽ.

Ta miễn cưỡng rời khỏi giường, ta không muốn hắn nhìn thấy ta lúc hấp hối.

Trước khi Đông Phương Sóc tiến cung, ta ngồi trước gương trang điểm thật cẩn thận. Màu son che lại hai gò má xám trắng, ta cố ý vẽ lên trán một đóa hoa đào màu hồng phấn, cứ như vậy, người trong gương, còn hơn cả thiên tiên.

Huống chi ta vốn là thiên tiên.

Hắn vén rèm tiến vào, ta quay đầu lại, ánh mắt chúng ta nhẹ nhàng chạm vào nhau.

Vẻ mặt hắn có vẻ phức tạp, "Ta đã tìm nàng rất lâu, không ngờ nàng lại ở chỗ này."

Ta cười quyến rũ, cả đời này ta chưa bao giờ cười như vậy. Đạo cô nói năng phải thận trọng, dù có cười cũng phải cười tựa gió nhẹ mây bay. Nhưng lúc này ta cố sức cười cho thật yêu mị, đó là thiên tính của nữ tử, không cần học cũng làm được.

"Ta gặp hoàng thượng, hắn mang ta vào cung."

Sắc mặt hắn lập tức ảm đạm, "Hắn mang nàng vào cung?"

Ta vuốt vuốt lọn tóc buông xuống bên tai. Để che giấu một nửa chỗ tóc đã rụng xuống, ta cài lên đầu rất nhiều trâm hoa, "Hoàng thượng muốn phong ta là hoàng hậu, ta đã đồng ý rồi."

"Hoàng hậu?!" Hắn vô cùng giận dữ, "Nàng có thể làm hoàng hậu ư? Nàng đã quên mình là tiên tử rồi sao?"

Ta kéo ống tay áo, đưa cánh tay trắng noãn về phía hắn: "Ta không còn là thần tiên nữa rồi. Ngươi xem, thủ cung sa cũng không còn."

Hắn không dám tin nhìn xuống cánh tay ta, lửa giận trong mắt gần như muốn trào ra. Hắn nắm chặt cánh tay ta: "Không ngờ ngay cả tiên tử nàng cũng không thèm làm."

Cánh tay bị hắn bắt lấy đau đến tận xương, ý cười của ta vẫn không giảm: "Không sai, ta không muốn làm tiên nữa."

Hắn nhìn ta chằm chằm. Ta biết cơn tức giận của hắn chủ yếu cũng không phải vì ta thất trinh, mà là vì hắn ghen tị. Nghìn năm trước hay là nghìn năm sau, ta vẫn không thể buông bỏ thân phận tiên tử vì hắn nhưng ta lại vì một nam tử khác mà tùy tiện buông bỏ.

Hắn gằn từng tiếng: "Tiện nhân!"

Hắn dùng lực đẩy ta ra, không thèm để ý nữa mà bỏ đi.

Ta nặng nề ngã vào bức tường đằng sau. Hắn không biết trên người hắn đã có sức lực của thần tiên, còn ta thì còn yếu ớt hơn cả người bệnh. Ta ngã xuống đất, dùng hết toàn lực muốn bò đậy nhưng vừa hé miệng đã phun ra một ngụm máu tươi.

Ta biết mình sắp chết.

Ta lẳng lặng nằm trên đất, nghe âm thanh dưới đất.

Có vài tiếng bước chân nhỏ từ ngoài cửa truyền đến, nếu ta lớn tiếng gọi thì sẽ có người đi vào ngay. Nhưng ta không hề thốt ra tiếng nào. Càng lúc máu tươi tràn ra khỏi miệng càng nhiều, ta không biết đó là do ta đã suy nhược lắm rồi hay là vì cái đẩy của hắn.

Nhưng thế nào cũng được, cuối cùng cũng kết thúc rồi.

Tiếng bước chân hoảng loạn chạy trở về, có người ôm lấy ta. Ta quay đầu thì bắt gặp đôi mắt đau thương muốn chết của hắn.

Ta nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, tựa như lần đầu gặp gỡ.

Hắn nói: "Tại sao?"

Ta cười cười, không muốn giải thích: "Mang ta quay về rừng đào đi!"

Hắn gật đầu, ôm lấy ta bước ra ngoài.

Đám cung nhân thưa thớt cố gắng ngăn trở, hô bên tai ta: "Đông Phương đại phu, ngài muốn đem Đổng phu nhân đi đâu?"

Bỗng nhiên hắn dừng lại, nhìn chằm chằm vào cung nhân kia: "Nàng ấy không phải là Đổng phu nhân, nàng tên Song Thành."

Cung nhân kinh ngạc, không kìm được lui về phía sau.

Hắn ôm ta tiếp tục bước, dễ dàng rời khỏi cung Trường Dương.

Hắn không thuê xe, ôm ta bước về phía Tây hồ. Hắn dần sử dụng được thần thông, không bao lâu đã về tới rừng đào.

Hắn nói: "Song Thành, bàn đào nảy mầm rồi."

Ta khẽ than, từ chối cho ý kiến.

Hai người chúng ta dựa vào nhau ngồi trước đống đất be bé đó, một mầm non xanh nhạt mọc ra từ đất. Mầm non vẫn còn rất yếu, nhưng cũng đã là một sinh mệnh mới rồi.

Hắn nói: "Song Thành, bàn đào rồi sẽ ra hoa kết quả. Nàng ăn bàn đào vào sẽ không phải chết nữa."

Ta cười, là nụ cười thật sự. Ta tựa trong lòng hắn, nghe tiếng tim đập của hắn. Kiếp sau, ta sẽ ở đâu đây?

Hắn cố chấp nói: "Song Thành, ta sẽ đợi tới khi bàn đào nở hoa. Ta nhất định sẽ đợi được ngày đó."

Ta nhắm mắt lại, thần linh ở cửu thiên thập địa, nếu các ngài nghe được tiếng của ta, xin các ngài hãy để hắn quên đi. Bàn đào có thể ra hoa kết quả hay không hoàn toàn không quan trọng, ta không muốn sinh mệnh của hắn lại dùng để chờ đợi một ngày hoa nở.

Vậy nên, tâm nguyện cuối cùng của ta chính là thỉnh cầu cây bàn đào kia mãi mãi không ra hoa. Mà hắn cũng có thể quên ta đi, trở thành một thần tiên không có tình yêu.

[17]

Thái Sơn ở Đông Nhạc.

Trước mặt Đông Nhạc Đại đế bày đầy những bùa chú viết từ máu, trên lá bùa chỉ có một câu: xin hãy dẫn Đông Phương Sóc thành tiên!

Đông Nhạc Đại đế cầm từng lá bùa lên nhìn, cuối cùng hỏi: "Đông Phương Sóc này rốt cuộc là người phương nào?"

Quan lại trả lời: "Là kiếp sau của một con thạch sùng yêu, nhưng lại chiếm được nguyên âm của Đào Hoa tiên tử."

Đại Đế lắc đầu thở dài: "Lại là tình duyên khó dứt sao?"

Ông ta nhìn về hạ giới một chút, nhìn thấy người thanh niên đang ngồi bên Tây hồ kia: "Vậy cứ để như mong muốn của Đào Hoa tiên tử, dẫn hắn thành tiên đi!"

Một vị Thần quân phụng mệnh đi, hắn nhìn thấy cây bàn đào nho nhỏ trong rừng đào. Hắn tấm tắc khen, bàn đào là thần vật độc nhất vô nhị, không ngờ cũng có thể sinh trưởng dưới nhân gian.

Thanh niên tên Đông Phương Sóc kia vẫn ngồi trước cây bàn đào, không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào cây bàn đào giống như đã đem hết sinh mệnh đặt vào cái cây vậy.

Thần quân gọi tên người kia: "Đông Phương Sóc! Đông Phương Sóc!"

Gã ngẩng đầu liếc Thần quân một cái: "Có chuyện gì?"

Thần quân đáp: "Người đang làm gì vậy?"

Đông Phương Sóc lại quay đầu nhìn cây non nhỏ kia: "Chờ bàn đào nở hoa."

Thần quân cười ha hả: "Ngươi có biết bao lâu bàn đào mới ra hoa không?"

Đông Phương Sóc gật đầu: "Ta biết, một nghìn năm sau."

Thần quân nghĩ thì ra gã cũng biết bàn đào phải một nghìn năm mới nở hoa, hắn nói: "Ta phụng mệnh Đông Nhạc Đại đế tới dẫn ngươi thành tiên."

Đông Phương Sóc cười cười, thản nhiên đáp: "Ta không muốn thành tiên."

Thần quân giật mình: "Người đời đều muốn làm thần tiên, đau khổ tu luyện nhưng vẫn không cách nào đắc đạo thành tiên. Ta tới đón ngươi, sao ngươi lại không muốn?"

Đông Phương Sóc cười giễu: "Làm tiên thì có gì tốt? Ta không muốn thành tiên, ta chỉ muốn coi giữ cây bàn đào này."

Ánh mắt của Thần quân rơi xuống cây non nhỏ kia lần nữa, "Ngươi có biết, nếu ngươi không phải thần tiên, qua vài chục năm nữa ngươi sẽ chết, vậy làm sao ngươi đợi được tới khi bàn đào ra hoa?"

Ý châm biếm trên mặt Đông Phương Sóc càng đậm: "Chết rồi còn có kiếp sau, chết nữa thì còn kiếp sau nữa. Chỉ cần linh hồn ta không chết, ta vẫn sẽ đợi cho tới khi bàn đào ra hoa."

Thần quân kinh ngạc, có lẽ người này đã điên rồi: "Ngươi thực sự không muốn trở thành thần tiên sao?"

Đông Phương Sóc lười trả lời lần nữa, im lặng không đáp.

Thần quân đợi hồi lâu, trước nay hắn được người đờ sùng bái thờ phụng, chưa có ai lại dám lạnh lùng với hắn như vậy. Hắn căm phẫn rời đi, lòng thầm, đúng là đồ không biết lí lẽ, một người như vậy, sao có thể dẫn hắn thành tiên được?

Hắn đem sự thật bẩm báo lại cho Đông Nhạc Đế quân. Đại đế ngậm ngùi thở dài, có lẽ không làm tiên cũng là một lựa chọn rất tốt.

[18]

Lại qua một ngàn năm nữa.

Rừng đào bên Tây hồ đã trở thành quá khứ theo năm tháng. Không ai biết liệu gốc bàn đào đó có thực sự lớn lên không, lại càng không biết bàn đào có ra hoa không.

Bấy giờ, Đại Tống đã lập. Hoàng đệ Triệu Quang Nghĩa nam chinh bắc chiến, liên tục lập công lớn. Giang sơn Đại Tống có hơn phân nửa là do hắn đánh hạ.

Có điều Nam Đường cũng Bắc Hán vẫn không chịu hàng phục, đây quả là một mối họa từ bên trong.

Hắn là tướng quân anh tuấn trẻ tuối, bình thường hay mặc áo trắng cưỡi ngựa trắng nên được người đời xưng là Bạch Bào tướng quân.

Đầu tháng ba, vào tiết Hàn thực, hắn một người một ngựa chạy ra khỏi cửa, chẳng qua là muốn tới ngoại ô thúc ngựa chạy băng băng mà thôi. Mọi người đều đang đạp thanh, trên bầu trời có rất nhiều con diều.

Hắn chợt thấy một đội ngựa xe, từ cửa thành chậm rãi tiến vào, dẫn đầu đội chính là đại tướng dưới trướng hắn.

Tướng quân kia vừa nhìn thấy hắn thì lập tức xuống ngựa hành lễ. Hắn phất tay, nhìn về phía xe ngựa đằng sau. Có tới hơn mười chiếc xe ngựa! Tất cả đều rất lộng lẫy, đều làm từ gỗ tử đàn người Tống không dùng tới. Dùng gỗ như vậy để làm xe ngựa không khỏi quá xa xỉ rồi.

Hắn hỏi: "Đó là ai vậy?"

Viên tướng cười đáp: "Sao vương gia lại đã quên rồi, đó là hoàng thân đã đầu hàng của nước Thục. Vương gia diệt nước Thục xong còn vội vàng quay về Biện Lương, để thần áp giải phía sau."

Lúc này hắn mới nhớ ra, thì ra đó là Mạnh Sưởng và đám phi tần của hắn.

Hắn kéo ngựa sang một bên, tránh khỏi đường chính: "Dẫn về gặp hoàng huynh đi!"

Hơn mười cỗ xe ngựa đi qua trước mắt hắn, rèm cửa của một chiếc được người nhẹ nhàng vén lên. Một khuôn mặt xinh đẹp tựa hoa đào chợt nhoáng qua trước mắt hắn.

Ý niệm trong đầu vừa chuyển, xe ngựa đã đi qua rồi. Hắn hỏi viên tướng kia: "Người ngồi trên xe này là ai?"

Tướng quân đáp: "Đó là Hoa Nhị phu nhân, phi tử được sủng ái nhất ở nước Thục. Ngay cả hoàng thượng cũng đã nghe tới mỹ danh của nàng, nên từng hạ mật chỉ, đưa nàng vào thẳng hậu cung."

Hắn giật mình, đó là người hoàng huynh muốn.

Hắn chợt thất vọng, nữ tử kia, không chỉ là xinh đẹp, có cảm giác giống như kiếp trước đã gặp qua rồi.

Hắn kinh ngạc đứng ở đầu đường thành Biện Lương, lòng do dự không quyết. Từ nhỏ hắn đã được huynh trưởng nuôi lớn, huynh trưởng trong lòng hắn cũng giống như phụ thân. Hắn chưa từng tranh giành cái gì với huynh trưởng, ngôi vị hoàng đế cũng thế, mà nữ nhân thì cũng nên thế.

Nhưng nữ tử kia, dù mới chỉ thoáng nhìn qua, nàng đã đi vào lòng hắn rồi.

Hắn thở một hơi thật dài, ngẩng đầu lên. Mây trắng trên trời nhẹ trôi, những con diều đứt dây chở đầy tâm sự của con người trôi giạt ra bốn phương.

Hắn hơi lảo đảo, muốn buông tay nhưng rồi lại không muốn.

Hắn bỗng nhớ tới thời Đường có vị thi nhân tên Thôi Hộ từng viết một bài thơ thế này:

Khứ niên kim nhật thử môn trung,

Nhân diện đào hoa tương ánh hồng.

Nhân diện bất tri hà xứ khứ,

Đào hoa y cựu tiếu xuân phong.

Dịch thơ (Trần Trọng Kim)

Hôm nay năm ngoái, cửa sài,

Hoa đào ánh với mặt người đỏ tươi.

Mặt người chẳng biết đâu rồi,

Hoa đào còn đó vẫn cười gió xuân.

Hắn nghĩ tới nữ tử tựa hoa đào kia thì không khỏi lảo đảo, muốn buông rồi lại không muốn!

-*-*-*-*-*-*-

Tạm hiểu: Sương trên lá sao tan nhanh, sương tan sớm mai lại rơi xuống, người mất một đi bao giờ về.

Đây là bài Giới lộ xuất phát từ Hán nhạc phủ, so sánh đời người với sương sớm ý nói đời người ngắn ngủi sớm tàn.

Bài thơ Đề đô thành nam trang của Thôi Hộ.

~HẾT~



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#truyen