Đào hoa tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đào hoa tiên


Tác giả: Phi Hoa


~*~

Ta có một gốc bàn đào

Ngàn năm nở một lần

Là ai trộm đi mất

Phải hỏi Đổng Song Thành.

~*~

[1]

Lần đầu gặp gỡ Đông Phương Sóc là trong mảnh rừng đào phía ngoài cung Trường Dương.

Khi ấy là đầu tháng ba, trời còn chưa đổ mưa, bầu trời xanh trong, thích hợp cho trai thanh gái lịch dạo chơi, kết bạn. Đúng tiết Hàn thực, trong ngoài thành Trường An đều không có khói bếp.

Đông Phương Sóc ngồi trong rừng đào đàn một khúc nhạc không rõ tên. Gió từ trong rừng lướt qua, thổi rơi những cánh hoa đào. Cánh hoa nhẹ nhàng rớt xuống, dính đầy lên vạt áo xanh. Giữa làn mưa hoa rực rỡ, khuôn mặt tuấn tú của hắn tựa như trích tiên, khiến người ta không khỏi cảnh giác.

Dạo xong một khúc, hắn đứng dậy, đeo đàn ra phía sau, rồi mỉm cười nhìn về phía ta, nhẹ giọng nói: "Song Thành! Ta đã đợi nàng một nghìn năm rồi."

Ta kinh ngạc, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của hắn. Lẽ nào người này, có quen biết ta?

Hắn chỉ về phía những mái hiên nối tiếp nơi cung Trường Dương, ngói đen lạnh lẽo lợp trên tường trắng. "Ta ở tạm đó, chờ nàng tới đây. Hôm nay là ngày cuối cùng trước khi ta rời đi, vốn tưởng rằng kiếp này chúng ta lại vô duyên, không ngờ cuối cùng nàng đã đến rồi."

Khắp chốn, hoa đào nở rộ từ xa đến gần, sức sống dường như rất mạnh mẽ, nhưng chỉ một hơi thở mong manh, gió nhẹ khẽ phẩy liền rơi xuống.

Đông Phương Sóc một thân áo xanh im lặng đứng đó, hai tay áo hứng đầy gió tây.

[2]

Ta đắc đạo thành tiên đã được hơn nghìn năm.

Khi còn ở nhân gian, ta sống ở bên bờ sông Tiền Đường, lấy đào để sống. Ban đầu, ta ăn hoa đào chỉ là do nổi hứng nhất thời, đứng giữa rừng đào đua nhau thắm sắc, nhìn thấy mưa hoa cứ từng trận trút xuống, sinh mệnh khi rơi xuống chỉ trong nháy mắt đã điêu tàn.

Ma xui quỷ khiến thế nào, ta liền lấy một cánh hoa cho vào miệng, từ đó thành ra có thói quen cổ quái là ăn hoa đào.

Khi ấy, ta chỉ là một thiếu nữ mười sáu tuổi, chưa trải việc đời, cái nhìn đối với trần thé đơn thuần mà nông cạn. Noi theo đạo pháp gia truyền, tu hành từ thuở nhỏ nên thân mình luôn nhẹ như chim yến. Lúc rỗi rãi, ta thường hái những đóa đào cuối mùa, hứng nước sương tiết Xuân phân, nước mưa tiết Hạ chí, sương sớm tiết Thu phân và tuyết đầu mùa tiết Đông chí để chế thành Bách hoa đan. Viên thuốc này cũng không có gì quá thần kỳ, chỉ là dùng lâu dài, trên người tự nhiên phát ra hương hoa đào.

Chẳng bao lâu sau, ta được phi thăng, đứng hàng tiên ban, trở thành tiên nữ ở Côn Luân tiên cảnh. Bởi vì trên người có mùi hoa đào nên bọn tỷ muội đều gọi đùa ta là Đào Hoa tiên tử.

Người trần không có cách nào tưởng tượng được cuộc sống của thần tiên.

Đa số người đời đều cực kỳ hâm mộ thần tiên, cho rằng tất cả những công danh, lợi lộc, yêu hận tình thù đều buông bỏ hết, nếu có thể tu tập được đạo pháp, phi thăng thành tiên thì chính là kết cục viên mãn nhất. Cho dù chỉ tu được phép trường sinh bất lão, trở thành tán tiên trên mặt đất cũng là lựa chọn không tồi chút nào. Dù sao vẫn còn hơn vất vả qua ngày, không chống lại được quy luật sinh lão bệnh tử, một khi chết đi, cho dù cao quý như quân vương hay lưng giắt bạc triệu thì cũng chẳng làm gì được.

Nếu chưa làm thần tiên sao có thể hiểu thần tiên là thứ nghề nghiệp cô quạnh, thảm thương đến chừng nào?

Khi ta mới tới Côn Luân tiên cảnh chính là lúc cây bàn đào ra quả. Cây đào đó ngàn năm mới kết quả một lần, không nhiều không ít chỉ ra đúng ba mươi sáu quả, mỗi quả đều đỏ mọng, mượt mà, tròn căng. Đào này là bảo vật mà người trần một lòng mong ước có được, con người ăn vào có thể thăng lên làm tiên, tiên gia ăn vào có thể tăng thêm rất nhiều tu vi.

Khi ấy, ta cũng giống như đám người phàm tục, vô cùng tò mò, khát khao thánh vật của tiên gia trong truyền thuyết này. Vừa liếc thấy gốc bàn đào, ta vừa mừng vừa sợ, cái loại tâm tình này chặt tre làm trúc cũng không ghi hết tội. Thế nhưng bọn tỷ muội đều thờ ơ, chẳng ai muốn liếc quả đào trên cây kia thêm một cái.

Ta kéo một nàng tiên đầu tiên đi bên cạnh, "Bàn đào ra quả rồi."

Tiên tử kia hờ hững liếc cây đào, "Có gì lạ đâu? Về sau, sinh mệnh của cô là vô cùng vô tận, vẫn có thể nhìn thấy bàn đào ra quả nhiều lần nữa."

Ta kinh ngạc, nếu đúng như lời nàng nói, từ nay về sau sinh mệnh của ta sẽ là vô cùng vô tận. Tuổi thọ của con người chẳng qua nổi trăm năm, không thể nhìn thấy cây bàn đào một ngàn năm mới ra quả lần, giống với bọn ta. Ta đã là thần tiên rồi.

Tâm trạng vui thích bởi vậy mà dần dịu xuống, những năm tháng tu hành sau đó cũng càng ngày càng thản nhiên.

Liệu có ai biết tu hành là một quá trình kiểu nghìn bài một điệu? Ở đây không có ngày đêm, không có nóng lạnh, hoàn toàn dựa theo ngày tháng của nhân gian để tính toán. Ta khắc lên cây bàn đào những ngày tháng đã trải qua, cứ qua một ngày đêm lại khắc lên một vạch, lúc trần gian có trăng tròn, ta khắc một vòng tròn. Khi nào được mười hai vòng tròn tức là đã qua một năm. Nếu gặp phải năm nhuận thì sẽ có mười ba lần trăng tròn.

Lúc còn ở trần gian, ta cũng không tính toán ngày tháng tỉ mỉ như vậy, mà cũng chẳng cần ta làm điều thừa. Tới ngày tết hiển nhiên sẽ có người bên cạnh nhắc nhở, cho dù xa rời xã hội, lúc ra ngoài chọn mua ít đồ dùng sinh hoạt cũng có thể cảm nhận được không khí của nhân gian.

Ngàn năm đã qua, gốc bàn đào đã khắc đầy những vết, bởi vậy mà ta đã biết nỗi cô đơn của tiên tử.

Cô quạnh – nỗi cô quạnh không có bờ bến, có lẽ đó là cái giá mà mỗi vị thần tiên đều phải trả để được trường sinh bất lão.

Ngày tháng trong một ngàn năm, ngày nào cũng như ngày nào cứ thế trôi đi. Một ngàn năm sau, bàn đào nở hoa lần nữa, lại sắp ra ba mươi sáu quả đào. Ta đã chẳng còn tâm trạng chờ mong gì nữa, bàn đào ra hoa cũng tốt, kết quả cũng được, chẳng qua chỉ là một cách để tính thời gian trong những năm tháng vô tận này. Mỗi lần bàn đào nở hoa là ta biết, mình đã già thêm một nghìn tuổi.

Kim Mẫu nương nương lệnh cho ta đi du lịch nhân gian, người chưa từng nói nguyên nhân mà ta cũng chưa từng truy hỏi. Lòng hiếu kỳ cùng hăng hái của đám tiên tử đều bị năm tháng vô tận mài mòn gần hết, các nàng trung thành thực hiện mọi mệnh lệnh mà Kim Mẫu nương nương đưa ra, không hỏi nguyên nhân, cũng không muốn biết kết quả.

Kết quả mãi mãi sẽ không có gì bất ngờ, tất cả đều là đương nhiên phải thế.

Trước khi rời khỏi Côn Luân, Kim Mẫu nương nương giao cho ta một hạt đào, "Đây là giống của cây bàn đào, ta mong ngươi có thể tìm một chỗ cho nó sống."

Người nói, "Chỉ có ngươi mới biết rõ tính chất của hoa đào, chỉ ngươi mới có thể gắn bó với tinh hồn của hoa đào."

Ta cho hạt đào vào sâu trong tay áo, đúng như lời nương nương nói, ta suốt đời chìm nổi, sinh sinh tử tử, lên lên xuống xuống đều là vì hoa đào.

[3]

"Ngươi biết ta sẽ đến sao?" Ta không nhịn được cất tiếng hỏi Đông Phương Sóc.

Hắn mỉm cười: "Nếu nàng không tới, ta có thể chờ thêm ngàn năm nữa."

Ta hiếu kỳ quan sát hắn, chẳng qua là một phàm nhân, tuy rằng có chút đạo khí nhưng cũng không phải tán tiên có thể trẻ mãi không già. Làm sao hắn sống qua một ngàn năm được?

Ta hơi nhướn mày: "Đứng nói là ngàn năm, sau trăm tuổi người cũng đã già rồi, có khi cũng chết rồi! Sao có thể đợi được một ngàn năm nữa?"

Hắn cười, mặt không biến sắc: "Chết rồi còn có kiếp sau, chết tiếp thì còn có kiếp sau nữa. Chỉ cần linh hồn chưa bị diệt, ta vẫn sẽ chờ nàng."

Ta ngẩn ra, chẳng biết nói gì để chống trả, ta không có kiếp sau, bởi kiếp này của ta vĩnh viễn cũng không hết.

Ta không hỏi vì sao hắn lại chờ ta, hắn cũng không có lòng giải thích.

Hắn chỉ tay lên trời, "Nàng nhìn bầu trời xem."

Ta ngẩng đầu, không biết ai đang phóng diều giấy, con diều phất phới trong không trung, không chỗ tựa vào. "Dây diều bị đứt rồi!"

"Đó là phong tục mới, người mắc bệnh phóng diều lên bầu trời, rồi cắt đứt dây, bệnh sẽ theo gió mà biến mất."

Ta đã rời khỏi nhân gian một ngàn năm, không biết rất nhiều sự tình. Hắn kiên nhẫn giải thích tiếp: "Nếu nàng có chuyện đau buồn cũng có thể thả một con diều, viết tâm sự của mình lên thân diều, sau khi cắt dây, tất cả đau buồn và không vui sẽ rời khỏi nàng."

Đau buồn và không vui? Đó là những cảm xúc của con người. Ta cười, "Ta chẳng có gì đau buồn."

Hắn cũng mỉm cười: "Ta biết nàng không biết đau buồn, nhưng thật ra người không biết đau buồn mới là bi ai nhất."

Không biết đau buồn là điều bi ai nhất? Không đau buồn thì còn có gì để bi ai? Chẳng biết tại sao những lời này lại khiến ta nghĩ ngợi mông lung.

Hắn kéo ta, xoay bước ra khỏi rừng: "Chúng ta đi ra ngoài thả diều đi."

Hắn kéo tay ta tự nhiên như vậy, dường như đã kéo một ngàn năm. Ta để mặc cho hắn kéo, ta là tiên tử, hắn là con người, người trần có lẽ sẽ nói "nam nữ thụ thụ bất thân", nhưng ta cũng không phải nữ tử bình thường.

Ven đường có rất nhiều người gánh hàng rong đang chào bán diều, hắn chọn một cái màu đỏ nhạt, tựa như sắc hoa đào. Đường đường một nam nhân lại chọn con diều có màu như vây, đúng là có chút bất ngờ. Ta chọn một chiếc màu trắng, màu trắng xác xơ giống như sinh mệnh đã đắc đạo thành tiên của ta.

Hắn cầm bút, suy tư một lát rồi đề một câu thơ: Đào hoa tiên tử đoạn hồn khách, bất khiếu đoạn hồn hựu thiên niên.

Ta ngẫm nghĩ một lúc cũng không hiểu hắn có ý gì. Ta bèn không thèm nghĩ ngợi nữa, ta đã học xong cái tính lười biếng cũng tê liệt của thần tiên từ lâu, đối với những vấn đề phải phí tâm tư suy nghĩ, thường ta vẫn chọn cách ném nó ra sau đầu.

Đến lượt ta viết lên diều, nên viết gì đây? Ta chẳng ôm đau cũng chẳng có đau buồn..., có lẽ là do bị hắn ảnh hưởng, hắn đã nói người không biết đau buồn mới là điều bi ai nhất. Bất giác, ta lại viết lên mặt diều: hãy để ta hiểu được thế nào là đau buồn!

Viết xong, nghĩ lại cũng thấy buồn cười, ta không dám để cho hắn nhìn thấy, bèn lấy ống tay áo che lại.

Hắn cười không để tâm, dạy ta giơ tay để thả diều, hắn kéo theo dây diều chạy băng băng ở phía trước. Khi có gió thổi qua, con diều vất vả đập đập mấy cái, bay đến giữa tầng không rồi lại rơi xuống đất.

Mấy lần cứ như vậy, ta không khỏi thở dài, cần gì phiền phức như vậy, ta chỉ cần thổi nhẹ một cái, con diều sẽ bay cao ngay.

Hình như hắn nhìn ra ý nghĩ của ta, nói rằng: "Con diều nhất định phải được gió thổi bay thì mới linh nghiệm."

Linh nghiệm?! Người người đều thích đem tâm sự của mình nói với thần tiên, lại còn thích so sánh thần tiên khác nhau xem có linh nghiệm không. Ta thân là thần tiên, lại phải cầu xin một con diều nho nhỏ! Ta cười thầm trong lòng nhưng thấy cũng chẳng sao, ta đến nhân gian vốn là để dạo chơi khắp nơi, cái có thể tiêu phí nhiều nhất chính là thời gian.

Kỹ thuật thả diều của hắn cực tệ, rất nhiều con diều bay càng ngày càng cao còn hắn vẫn cứ tốn công thử chạy đi chạy lại, sau đó lại thất bại.

Nhưng hắn rất có tinh thần thấy khó mà không nản, cho dù thất bại thế nào cũng vẫn tiếp tục nỗ lực.

Khi mặt trời xuống núi, nhóm người đi đạp thanh từng bước về nhà, mấy con quạ kêu to trong lúc ánh nắng chiều đang giăng đầy trời. Ta chán ngán nâng con diều lên, một ngàn năm trở lại đây, ta chưa bao giờ ngu ngốc như hôm nay.

Hắn xoa xoa mồ hôi trên trán, an ủi ta: "Nhất định sẽ thành công!"

Ta cắn môi cười, nếu đã làm chuyện ngốc nghếch thì dứt khoát làm đến cùng luôn đi.

Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, trên bầu trời đêm bắt đầu xuất hiện những đốm sáng màu lục, là ánh sáng của đom đóm! Ta tập trung nhìn nhưng lại không nhìn thấy cánh. Hắn nói: "Là ma trơi!"

Hình như hắn chợt nhớ đến điều gì đó, ngắt một ít lá cỏ trên mặt đất đan thành một cái giỏ nhỏ, rồi đi chụp lấy ma trơi trong không trung, để vào trong cái giỏ. Ta thấy động tác của hắn mềm mại phiêu dật, tựa như người biết đạo pháp.

Hắn cài bốn chiếc giỏ vào bốn góc con diều, rồi thả lại lần nữa, cứ như vậy con diều lại dễ dàng bay lượn trên bầu trời.

Trong đêm tối, con diều có bốn góc lóe ra ánh sáng xanh như ẩn như hiện, quỷ khí lành lạnh. Ta líu lưỡi ngắm nhìn, tình cảnh thế này nếu là tại Côn Luân tiên cảnh thì nhất định không thể nhìn thấy.

Hắn nói: "Con diều của nàng được thả lên trời rồi đó!"

Ta gật đầu, học theo hắn đan vài giỏ cỏ nhỏ, đặt vào bốn góc của chiếc diều. Ta chưa từng làm những chuyện thế này, nhưng ta là tiên tử, mấy thứ đồ chơi của con người sao có thể làm khó ta?

Hắn vẫn nâng diều cho ta, đem con diều thả vào bầu trời. Nguyện vọng của ta cuối cùng lại do hắn thả đi. Thực ra hắn không thật sự ngốc như lúc ban ngày, chỉ cần hắn muốn là có thể dễ dàng thả con diều đi.

Tuy rằng ta không rành việc đời nhưng cũng chẳng ngu ngốc, tất cả những gì hắn làm chẳng qua là muốn kéo dài thời gian ở bên ta. Chúng ta cùng nhau cắt đứt sợi tơ, con diều giữa bầu trời đêm bay càng lúc càng xa. Nó sẽ rơi xuống nơi nào đây? Dù rơi xuống đâu cũng tốt, chỉ là tuyệt đối sẽ không bay tới tầng trời. Tâm nguyện của con người, thần tiên cũng không biết hết, cái gọi là thần tiên linh nghiệm đại khái cũng giống ta vậy, lúc tâm trạng buồn chán bèn tình cờ xuống nhân gian, tùy tiện hoàn thành nguyện vọng của vài người mà thôi.

Có người nói ham muốn của con người là vô cùng tận. Hôm nay người đó có thể cầu tiền tài, mai lại muốn làm quan, ngày sau có thể lại muốn được trẻ mãi không già. Còn thần tiên lại là một sinh vật trái ngược, hoàn toàn không có chút dục vọng nào.

Cuối cùng hắn cũng hỏi ta: "Nàng đi đâu đây?"

Ta mờ mịt nhìn xung quanh, thực ra ta không biết mình muốn đi đâu: "Ta muốn tìm một chỗ trồng hạt giống này. Nếu hạt giống này có thể sống, nó sẽ là cây bàn đào đầu tiên ở nhân gian."

Hắn cười cười: "Có lẽ trên đời này không có nơi nào như thế."

"Có hay không cũng chẳng quan trọng, đây chỉ là sứ mệnh khi ta tới nhân gian mà thôi." Ta đem sự lạnh lùng và vô tình nên có của tiên tử phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.

Hắn trầm ngâm: "Lẽ nào nàng không muốn cây bàn đào này ra hoa kết quả sao?"

Ta thản nhiên đáp: "Nếu có thể ra hoa kết quả thì tất nhiên là tốt, nhưng mà không được thì cũng chẳng sao."

Hắn lại nắm tay ta kéo đi: "Ta dẫn nàng đi tìm chỗ đó!"

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, trong đêm tối đôi mắt của hắn sáng như sao. Ta giật mình, là do lâu lắm rồi ta không nhìn thấy nam nhân sao? Tại sao ta luôn thấy hắn có chút gì đó không giống người thường."

Rốt cuộc là giống ở đâu lại không thể nói ra.

Ta chần chừ không quyết: "Nhưng ta muốn tới một nơi rất xa..."

Hắn cười thản nhiên: "Lúc còn sống, ta sẽ tìm cùng nàng..."

Lúc còn sống? Năm tháng của ta là vô cùng còn hắn lại chỉ có trăm năm.

Ta gật đầu ý bảo sao cũng được, lời ít ý nhiều đáp: "Đi thôi!"

Ta không tin một người phàm lại có thể đuổi kịp bước chân của tiên tử. Có lẽ hắn sẽ đi cùng ta một tháng, hai tháng, hay thậm chí là một năm, hai năm nhưng cuối cùng cũng sẽ có lúc hắn chán ngán.

[4]

Chúng ta thản nhiên bước đi, giống như bạn tốt nhiều năm. Ban đầu hắn vẫn nắm tay ta, sau đó không lâu liền đi lên phía trước. Khi hắn bước đi, chân không dính bụi, ống tay áo trường bào bị gió thổi bay, giống như đang bay trong không khí.

Đang lúc bọn ta đi qua, một nữ tử trong y lâu cười gọi tên hắn: "Đông Phương công tử! Đêm nay không đến sao?"

Hắn mỉm cười trả lời: "Ta không tới đâu!" Tuyệt đối không che giấu dáng vẻ phóng túng của mình.

Ta hiếu kỳ nhìn lên nữ tử trên lầu, ta là tiên tử, đạo đức nơi thế gian chẳng có liên quan gì tới ta. Chúng nữ tử ai nấy giống ai đều trang điểm rất đậm, tuy rằng mặt mày vui vẻ nhưng đôi mắt lại trầm tĩnh chết lặng.

Ta đuổi theo hỏi hắn: "Bình thường ngươi vẫn tới nhìn các nàng sao?"

Hắn gật đầu.

"Ngươi thích các nàng ấy?"

Hắn cười cười: "Các nàng ấy rất cô đơn, ta cũng rất cô đơn, người cô đơn thì dễ dàng đến với nhau."

Cô đơn?! Bọn họ dù cô đơn đến đâu cũng không bằng nỗi cô đơn của ta.

Dường như hắn có khả năng xem thấu lòng người, "Chỉ có nàng là còn cô đơn hơn cả bọn ta."

Sau khi ở chung với nhau, ta dần dần phát hiện ra, cơ thể hắn có năng lực rất kỳ lạ, đối với những chuyện trong lòng ta không cần đoán cũng biết. Mà ta tuy là tiên tử nhưng lại hoàn toàn không thể hiểu được lòng hắn.

Chính bởi điểm không cân bằng này, ta luôn bị vây trong tình thế xấu, hướng phát triển của sự việc dường như luôn theo ý hắn.

Ta ở lại chỗ ở của hắn trong cung Trường Dương, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng yếu ớt xinh đẹp tựa u hồn của vài nữ tử trong cung. Hắn đã tập thành thói quen, rất nhanh đã ngủ thiếp đi. Một ngàn năm rồi ta chưa từng ngủ, đành ngồi giữa đêm ta nhìn chăm chú bóng cây ngoài cửa sổ.

Tiếng hít thở đều của hắn truyền sang từ bên cạnh, không hiểu sao trong lòng chợt nhen lên một chút tình cảm dịu dàng.

Côn Luân tiên cảnh không chỉ không có sự thay đổi nhiệt độ mà ngay cả ngày đêm cũng không phân biệt. Bọn ta mãi mãi sống trong ánh sáng và sự ấm áp, nhưng lại mất đi khả năng phân biệt bóng tối và cái lạnh.

Ta quay đầu nhìn hắn, kể cả trong đêm tối, ta vẫn có thể nhìn rõ mọi vật như ban ngày.

Một ngày trước, hai ta còn chưa từng gặp mặt, chỉ một ngày sau chúng ta ở chung một căn phòng, đây là duyên phận mà mọi người vẫn thích nói tới sao?

Ngày hôm sau, Trường Dương cung truyền ra tin tức có yêu vật trêu chọc.

[5]

Yêu vật bắt mấy cô gái đi đâu đó không rõ. Sau khi cô gái này trở về tâm trạng cứ hốt hoảng, cứ như bị mất hồn phách. Chuyện như vậy đã xảy ra mấy lần, người trong cung bắt đầu tìm đạo sĩ về gọi hồn cho mấy cô gái.

Một đạo sĩ đang vân du bốn phương theo lời mà tới, có người nói lão đã tu gần đến bán tiên, từng trảm yêu trừ ma.

Lão đạo sĩ kia gầy quắt queo, da với xương cứ như dính vào nhau. Khi lão tới, bên người có đắt theo hai tiểu đồng. Hai tiểu đồng kia đều lanh lợi đáng yêu, tay cầm kiếm gỗ đào và chuông trấn yêu.

Lão vào trong cung, xem xét trước sau một lần, vấy nước hàng yêu khắp nơi, sau đó khua khua kiếm gỗ trong tay như thật, miệng thì lẩm bẩm đọc gì đó. Lão lại sai tất cả cung nhân ra ngoài, cho xếp thành hàng để lão trừ bỏ yêu khí.

Cứ lăn qua lăn lại một hồi như thế, thể lực của hắn vẫn còn tốt, tinh thần sung mãn. Ban đầu đám cung nhân còn hiểu kỳ, sau đó dần thấy phiền chán, cuối cùng thì mệt mỏi. Nhưng bọn họ lại không dám rời khỏi bởi sợ rằng mình người tiếp theo bị bắt đi.

Ta và Đông Phương Sóc đứng cách đó không xa, thờ ơ quan sát rồi nhìn nhau cười. Ta không biết vì sao hắn được sống trong cung, hắn tự xưng mình là bạn thân của Trưởng công chúa.

Bỗng nhiên đạo sĩ kia chỉ tay về phía ta, đôi mắt ánh lên vẻ quỷ dị: "Yêu vật ở chỗ này!"

Nhóm cung nhân kinh hãi hô lên, nhất loạt nhảy tới phía sau lão đạo sĩ, hoảng sở nhìn chằm chằm vào bọn ta.

Ta nhíu mày, loại thuật sĩ giang hồ thế này chẳng có chút đạo pháp nào nhưng lại thích khuấy đảo thị phi, tùy tiện vu hãm cho người khác để mưu cầu lợi ích và danh tiếng cho mình. Hạng người như vậy, hằn nên cho lão chút giáo nho nhỏ.

Ta cười hỏi lão: "Ngươi bảo ai là yêu vật?"

Đạo sĩ chỉ vào ta: "Chính là ngươi, con đào hoa yêu!"

Ta kinh ngạc, tại sao lão ta có thể nói ra hai chữ "đào hoa"?! Ta đang định tập trung nhìn kỹ đạo sĩ kia thì đột nhiên hắn hét một tiếng rất quái dị, tay cầm kiếm gỗ đào đánh về phía ta.

Ta nghiêng người tránh đi, nắm lấy cổ tay lão, đang định quát hỏi xem rốt cuộc lão muốn gì. Nhưng hắn chỉ nhìn ta, cười rất mờ ám. Ta giật mình, một đạo sĩ nhăn nheo xấu xí mà lại có đôi mắt quyến rũ đến vậy.

Cảm giác đau nhức truyền tới từ lòng bàn tay, ta vội vàng buông ra nhưng không hiểu lòng bàn tay bị vật gì đó đâm thủng, một làn máu tươi đỏ thắm mà yêu dị chảy ra từ lỗ thủng nhỏ đó.

Lão đạo sĩ cười ha hả: "Ngươi đã trúng độc, độc này không thuốc nào giải được, ngươi sẽ chết sớm thôi!"

Ta sẽ chết?! Đạo sĩ và tiểu đồng đã biến đi đâu mất. Là yêu quái ư? Tại sao ta lại không nhận ra?

Ta hơi hoảng hốt, thình lình sức lực toàn thân mất

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#truyen