Đoản #6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hôm nay ta là tân nương của chàng, vậy là ta có thể nhìn thấy chàng mỗi ngày rồi, ta vui quá..."

"Chàng...không động vào ta, bỏ lại câu"tự lo lấy thân"xong thì đi mất.

Đây là đang ..lo lắng cho ta sao?

Cách quan tâm của chàng thật đặc biệt..."

"Sắc mặt chàng không được tốt lắm, ta sẽ nấu canh cho chàng tẩm bổ.

Hơi khó vì ta chưa làm lần nào nhưng... vì chàng ta sẽ thử...."

"Chàng... không nhìn mà hất đổ nó.

Chắc tại canh nóng quá.
Ta thật ngốc mà, muốn nói lời xin lỗi nhưng... chàng đi mất rồi...."

"Canh đích thực rất nóng, ta bị hất vào người nên.... bỏng rồi.
May mà chàng không ăn, nếu chàng bị bỏng thì ta hối hận chết mất.... vết bỏng rất rát nhưng ta không nói cho ai đâu, họ sẽ lo lắng cho ta mất.
Nhất là Liên nhi... nếu chàng biết, liệu có đau lòng vì ta không nhỉ?..."

"Ta mới học được cách làm bánh nên làm cho chàng ăn...."

"Chàng không ăn còn nói "dơ bẩn".... là do ta làm nên chúng dơ bẩn sao?

Chàng không thích ta xuất hiện trước mặt chàng thì phải..."

"Sang đông rồi, ta chỉ mất 3 ngày để may áo cho chàng.

Ta hậu đậu quá nên bị kim đâm vào tay, rất buốt nhưng cũng rất vui...."

"Chàng không nhìn mà ném thẳng xuống đất.

Ta vội nhặt lên thì.. chàng bước ra ngoài... đạp lên cả.. tay ta.

Chắc là vô tình nhỉ, đúng vậy, chàng sẽ không làm tổn thương ta đâu... vì chàng là người tốt. Chàng rất tốt nhưng mà là tốt với.... mọi người - không phải ta. Tự nhủ vậy mà sao nước mắt lại rơi?

Đáng ghét, ta trở nên yếu đuối như vậy từ bao giờ chứ? Cười lên nào, rồi sẽ có ngày chàng đối tốt với ta thôi....chỉ là ngày đó còn... Bao xa? "

"... hôm nay chàng đưa một nữ nhân vào phủ. Nàng ấy đẹp lắm, lại tài giỏi nữa, hơn ta về mọi mặt... hơn cả ta khi có được tình yêu của chàng...."

"Ta nhìn thấy họ cười đùa vui vẻ với nhau trong Lạc đình, chàng... cười rất đẹp.

Hai người họ cũng đẹp đôi nữa.

Nghĩ vậy lòng ta không hiểu vì sao lại thấy đắng, vừa đắng vừa chát. Nước mắt lại rơi!

Cộp....

Cuốn sách từ trên tay của y rơi xuống.

Nước mắt chợt lăn trên gò má cương nghị.

Đây là nét chữ của nàng, từng trang từng trang đều có vệt mực bị nhòe đi do nước mắt.

Không phải của y... mà là của nàng...

Y khóc? Y khóc vì nàng sao?

Vội lấy vạt áo lau đi dòng lệ nóng hổi, y... không có tư cách để khóc, càng không có tư cách để thương tâm vì nàng....

Bàn tay y run rẩy chạm vào má nàng, sau đó vội rụt lại.

Lạnh, má nàng lạnh quá, khuân mặt không chút sức sống, bờ môi hồng nhuận giờ nhợt nhạt như người chết vậy....

Đây... đều là do y ban tặng cho nàng, là do y đã khiến nàng thành ra như vậy.

Y đã đưa Ngọc Nhi của y lên làm chính phi, nàng cũng đã nằm đây, không thể quấy rầy y và Ngọc nhi nữa.... nhưng sao y không thấy hạnh phúc? Một chút vui vẻ cũng không...

Trong lòng y hiện giờ là đau xót, thương tâm, và trống vắng.... y thấy tâm mình là một mảng tê tái...

Y sợ cảm giác mỗi lần quay lại đằng sau sẽ không còn thấy cái đuôi ngốc nghếch bám theo mình nữa...

Y sợ không được thấy cục bông nhỏ bé loay hoay trong bếp nấu đồ ăn cho hắn nữa...

Quần áo của y sẽ không còn được mang hương thơm của nàng....

Không còn ai la réo người hầu phải chăm sóc cho hắn thật chu đáo nữa...

Cũng không còn ai ngồi nhìn hắn cả canh giờ đến nỗi chảy nước miếng ...

Con của nàng và y.... đứa con còn chưa kịp trào đời sẽ vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời....

Tất cả đều do y gây ra nhưng sao lại là nàng và con hứng chịu? Y có lỗi với nàng, có lỗi với con....

Vô thức, y ôm chặt lấy nàng, với suy nghĩ nàng mở mắt sẽ thấy y đầu tiên, y cũng sợ nếu không ôm nàng như vậy thì nàng sẽ biến mất, sẽ mãi mãi rời khỏi y...

Mọi người xung quanh nhìn y lắc đầu. Trên mặt đều mang nét đau thương mà lặng lẽ rời đi.

Sớm biết có ngày hôm nay, thì phải chăng y nên đối sử với nàng tốt một chút, quan tâm nàng hơn một chút, đừng thờ ơ lãnh đạm, hết lần này tới lần khác tổn thương nàng... thì giờ khắc này, người nằm trong lòng y sẽ không phải là một cỗ thi thể lạnh lẽo...

_____________o0o_____________

HẾT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ngontinh