Lạc diệp tương tư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạc diệp tương tư

Tác giả: Ngọc mạt • Thư từ


Bức tường màu đỏ nặng nề khiến tôi nhìn lướt qua cũng khó mà quên được, tôi vui vẻ ở Hoàng Cung đồ sộ nguy nga, nguyện thề cả đời chắc chắn sẽ có lúc đạp qua mỗi một tấc đất ở nơi này.

Trên đại điện yên tĩnh, khi chàng một thân trang phục Long bào đứng ở trước mặt tôi, tôi căng thẳng siết chặt tay cố gắng buông lỏng hai bên sườn, trái tim càng lúc càng kích động, chưa bao giờ ngờ tới ngày hôm nay tôi lại may mắn thế này, được nói chuyện gần gũi với vị vua của một nước.

"Nàng tên là gì?"

"Thiếp là Tô Mẫn Nhi."

Mụ ma ma năm lần bảy lượt cường điệu nhấn mạnh quy củ nhưng lại đem nguyên nhân tôi hưng phấn quá mức vứt ra sau đầu, còn chàng không những chẳng hề trách cứ tôi mà còn vươn tay nắm hàm dưới của tôi buộc tôi phải nhìn vào mắt chàng. Trong phút chốc bốn mắt nhìn nhau, tôi thấy sâu trong mắt chàng có vẻ dịu dàng như ngọc, nụ cười của chàng ấm áp làm cho tim tôi đập thình thịch, hai má nóng hổi, tôi xấu hổ dời mắt hạ mi. Tôi chán nản hận mình có thế thôi mà cũng xấu hổ, thế nhưng tầm mắt vẫn đặt vào hoa văn hình đám mây trên góc áo chàng chẳng muốn dời.


Sau vài ngày được tuyển chọn, tôi cửa chính không ra mà cửa trong cũng chẳng bước, chỉ sững sờ đứng đờ ra trong khuê phòng của mình, trong đầu tràn ngập nụ cười ấm áp của chàng ngày hôm ấy. Tôi cho rằng đấy là nhất kiến chung tình, tôi cho rằng chàng chắc chắn muốn tôi khổ tâm để tìm kiếm chàng, tôi cho rằng chàng chắc chắn sẽ là phu quân của tôi trọn đời!

Ngày hôm ấy sắc phong, chàng không có mặt, chỉ ủy thác Hoàng Hậu trấn giữ đại điện. Tôi cẩn thận dè dặt đánh con ngươi nhìn một tí vị mẫu nghi thiên hạ kia, khuôn mặt của nàng chẳng hề xuất chúng, chẳng qua giữa hai lông mày có đầy đủ vẻ dịu dàng và an tĩnh của bậc hiền thê. Nàng ta như thể ép bản thân phải đoan trang thế, trong lòng tôi suy xét về quan hệ của chàng và nàng ta có đúng là yêu đương gắn bó keo sơn, hay chỉ có địa vị thân phận tôn trọng lẫn nhau.

Tôi được sắc phong làm An phi, là người nổi bật trong đám tú nữ. Nói thật, tôi chả thích cái phong hào này.

Tôi chưa bao giờ an phận, cho dù bị lừa gạt ở đây giữa ba nghìn mỹ nữ, tôi cũng sẽ không an an phận phận được. Một chữ an không thể trói buộc trái tim của tôi, tôi chắc chắn sẽ vì tình yêu của mình mà ra sức tìm kiếm.

Đêm đó, chàng đi tới tẩm cung của tôi, ôm quanh eo tôi, tựa đầu chôn trong gáy trắng như tuyết của tôi mà đùa giỡn cắn cắn. Tôi cười ha ha, không an phận di chuyển cơ thể muốn chạy trốn khỏi cái ôm của chàng. Chàng kéo tôi lại tàn sát trên người tôi, rèm hoa hạ xuống, trong phòng bắt đầu một hồi cảnh xuân tươi đẹp...

Cùng nhau tắm ở Vu Sơn sau khi mây mưa, tôi cực kì đáng yêu nũng nịu trong ngực chàng, mềm mỏng hỏi rằng: "Ngũ lang, chàng yêu thiếp không?"

Chàng nghiêng thân thể đem tôi ôm trong khuỷu tay chàng, mặt không đổi sắc trói tôi vào tảng đá, mày kiếm nhẹ nhàng giãn ra, đang muốn đáp, lại bị tôi ngăn lại.

"Thiếp yêu chàng."

Không để chàng có cơ hội trả lời, tôi bèn tự hỏi tự đáp. Tôi biết kể cả chàng có nói ra ba chữ kia nhưng chắc chắn sẽ không thể làm được, lúc chàng ngừng nói mà im lặng đã chứng minh tất cả rồi.

Chàng có thể cho tôi quyền lợi tối cao, thậm chí có thể cho tôi địa vị dưới một người trên vạn người, nhưng chàng không thể cho tôi hạnh phúc tôi muốn.

Đêm hôm đó tôi trở thành nữ nhân của chàng, mà chàng lại chẳng thể trở thành nam nhân của tôi "Ước nguyện được người trọn tâm, bạc đầu vẫn quyết không rời không xa."

Tôi được thăng lên làm Quý Phi, chấp nhận để chúng phi quỳ lạy. Trong khoảnh khắc ấy, nội tâm tôi cực kỳ thỏa mãn. Tôi đắc ý ngẩng cao khuôn mặt, đối mặt với một đám chúng tần phi và cung nữ thái giám cao ngạo xua tay miễn lễ. Quyền lợi và địa vị của tôi chỉ đứng sau Hoàng Hậu, tôi bây giờ tôn quý mấy ai có thể sánh bằng.

Tôi trở nên quyết đoán hơn, đấu tần phi, tranh vinh sủng, hạ lệnh giết chết các cung nữ nói năng lan truyền những chuyện vô căn cứ, xử phạt các phi tần bất kính với tôi, tất cả những chuyện phi tần khác làm, tôi cũng tự mình làm y như họ. Kể từ đó, cung nhân trong cung không còn xấc láo, đều rất kính cẩn lễ phép với tôi. Trong một thời gian tôi đã trở thành nhân vật làm mưa làm gió trong chốn hậu cung này, không ai dám bạo gan oán hận và nhìn tôi bằng ánh mắt thù địch, mọi người nếu gặp vị quý phi là tôi đều sẽ chạy trốn ngay lập tức.

Tôi giữ vững địa vị của mình, nhưng lại không giữ được sự sủng ái của chàng với tôi. Chàng chẳng còn bước vào cung quý phi của tôi, mà ngày ngày đều lưu luyến trong cung Ôn Quý Nhân. Tôi biết Ôn Quý Nhân kia lời nói ấm áp, khuôn mặt thanh tú, là một nữ nhân cực kì dịu dàng nhã nhặn.

Ban đêm ngồi trước cửa tẩm cung chờ bóng dáng chàng xuất hiện, lúc nào cũng chuẩn bị điểm tâm để khi chàng bước vào cung điện của tôi là có thể thưởng thức được. Nhưng dù có đợi bao lâu, mong bao lâu, chàng vẫn như trước sẽ không xuất hiện.

Lúc biết được tin Ôn Quý Nhân mang thai là khi tôi đang đứng trước cửa sổ nhìn đằng xa hi vọng, trong tay đang cầm nhánh hoa bởi vì nghe một câu "Ôn Quý Nhân mang thai" mà từng bông rơi trên mặt đất. Những bông hoa có thể sẽ đau, nhưng chúng không nói ra. Tôi cũng như vậy.

Tôi không thể chịu được khi chờ đợi mấy ngày liên tiếp trong cô quạnh, nhìn Ôn Quý Nhân đến đây thỉnh an mà bụng dưới ngày càng phình ra, tôi cuối cùng cũng nổi lên sát tâm. Tôi dẫn theo một đám cung nữ thái giám đi về phía tẩm cung của nàng, đã thấy nàng ta lộ ra vẻ mặt từ mẫu mỉm cười nghênh đón vị chủ nhân là tôi. Tôi mủi lòng, tặng cho nàng bức tranh Quan Âm cũ, lại cầm chiếc vòng tay có chứa xạ hương đeo lên tay mình.

Tam cung lục viện đấu đá lẫn nhau, tôi ngu ngốc nỗ lực đến thế nhưng liệu có ai thành tâm với tôi đây. Vì chàng và đứa con của nàng ấy, tôi nguyện chịu đựng cho thời gian hủy hoại mình và hủy cả nội tâm ghen ghét đố kị. Thân thể của tôi dần dần tiều tụy, luôn té xỉu khiến các cung nữ hết sức lo lắng.

Tôi không bao giờ ngờ, Ôn Quý Nhân thực sự sảy thai...

Ngày ấy chàng chĩa thẳng mũi nhọn ép tôi trong cung quý phi, một mực chắc chắn là tôi lòng dạ rắn rết hại chết cốt nhục của chàng. Tôi không phản kháng, để mặc thị vệ bắt tôi ngồi lên băng ghế hẹp dài chuẩn bị hứng chịu xử phạt ba mươi gậy.

Một nhịp bỗng chốc đánh xuống, tôi không chịu được đau đớn nhíu chặt mày nức nở một tiếng, ngước đôi mắt điềm đạm đáng yêu nhìn về phía chàng, hi vọng chàng có thể sai người dừng tay. Thế nhưng chàng chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn tôi một cái, chắp tay đứng, nói với thị vệ rằng: "Người đàn bà lòng dạ rắn rết này chết cũng không luyến tiếc, đánh mạnh vào cho ta!"

Tôi tuyệt vọng, nước mắt không kiềm chế được từng giọt từng giọt trôi ra khỏi mắt, tiếng thét vì chịu cực hình đau đớn không ngừng truyền khắp toàn bộ cung quý phi. Đau đớn bên dưới còn xa mới mãnh liệt đau đớn bằng cái đau trên ngực, máu cứ từng giọt ướt đẫm cả thân thể, tôi lập tức biết được là cái gì, sắc mặt trắng bệch không để ý mọi người ở đây vô cùng kinh ngạc mà cao giọng hô lên: "Hoàng Thượng! Đừng đánh nữa! Con của chúng ta!"

Chàng chẳng thèm liếc nhìn tôi một cái, bỏ mặc lời cầu xin của tôi, tôi kéo thân thể trống rỗng của mình lăn từ ghế dài xuống mặt đất, nhìn một vũng màu đỏ thấy mà giật mình kia, nở nụ cười lạnh nhạt.

Sự đau khổ ăn mòn vào trái tim tôi, vẻ kinh ngạc của chàng trong ánh mắt tôi chìm vào bóng tối...

Đứa con đã không còn. Đó là cơn ác mộng mà tôi vĩnh viễn cũng không thoát khỏi.

Chàng thương tiếc kéo tay tôi chẳng muốn buông, tôi đang chìm đắm trong đau đớn vì mất đi đứa con, không muốn để ý tới chàng, mặc cho nước mắt đọng trên hai má, tôi muốn khiến chàng thấy áy náy, tôi muốn kẻ tội nhân giết con này vĩnh viễn phải áy náy!

"Nàng tại sao lại ngốc nghếch thế, ngay cả khi trẫm sủng ái nàng, nàng cũng đâu dám làm càn như vậy, ác ý hãm hại cốt nhục trong bụng Ôn Quý Nhân, bây giờ, nàng nên tỉnh ngộ rồi chứ?"

Chàng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trách móc tôi, tôi căm giận ngược lại cười dữ tợn đẩy chàng ra. Đau khổ mấy ngày liền cuối cùng đã căng trào, tôi gào thét vừa khóc vừa cười, giống như phát điên chỉ vào chóp mũi chàng bi ai mà chửi mắng: "Ngươi chưa từng tin tưởng ta sao?! Ngươi thử nhìn tinh thần sa sút của ta xem, đêm đêm ngồi chờ ngươi ư? Ta thật ngu ngốc, ta khờ khạo đến nỗi lại yêu một kẻ bạc tình như ngươi! Những si mê sai lầm đau đớn gửi gắm đó ngươi vĩnh viễn cũng không biết!"

Chàng phất áo bỏ đi, không để lại bất cứ một câu nói trách móc hay quan tâm nào. Tôi rưng rưng nhìn hình bóng chàng biến mất ở đằng xa, tâm tàn ý lạnh nhắm chặt hai mắt.

Tôi sa vào nỗi đau mất đi đứa con nhưng vẫn không gục ngã, ngày này qua ngày khác tự trách mình khiến cho cơ thể mỗi lúc một suy yếu, cuối cùng ốm lâu ngày rồi thành ra bệnh không dậy nổi.

Tôi đợi người của chàng, lại không đợi tâm của chàng. Tháng đầu mùa xuân, chàng làm bạn với tôi đi qua mỗi chỗ trong hoàng cung, người bạn ấy kéo tay tôi nặng nề từng bước đi lên chỗ cao nhất trong hoàng cung. Đôi mắt không chứa hết nổi hoàng cung to lớn thế, tôi cố gượng gỡ xuống vẻ tiều tụy, nở nụ cười khẽ nói.

"Hoàng cung này vẫn đồ sộ nguy nga như cũ. Lần đầu tiên vào cung, thiếp đã yêu nơi này, nguyện thề cả cuộc đời chắc chắc sẽ có lần đạp qua mỗi một tấc đất ở nơi này. Ngày hôm nay, thiếp cuối cùng đã làm được."

Chàng ôm bờ vai tôi, tựa như muốn đem tôi khảm thật sâu vào thân thể chàng. Nụ cười mệt mỏi của tôi làm chàng thấy thương tiếc, chàng kéo tay tôi dịu dàng nói: "Chờ thân thể nàng tốt hơn, mỗi ngày trẫm sẽ cùng nàng đạp lên khắp tất cả ngõ ngách hoàng cung này."

Tôi im lặng lắc đầu, ánh mắt trống rỗng ngắm nhìn nơi xa, lẩm bẩm nói rằng:

"Cửa sổ sáng lay, vàng giải đất, sóng quỳnh tuyết chiếu, ngọc làm nhà [1]. Ở trong cung điện phồn hoa thế này, liệu có mấy người là hạnh phúc?"

"Bất kể Hoàng Thượng có tin hay không, thiếp chưa từng làm chuyện đó. Chàng là cả thế gian của thiếp, chàng sủng ái các nàng, nhưng vẫn có đủ can đảm ra tay với đứa con của chàng."

"Chàng chưa từng xuất hiện trong một tháng, thiếp hàng ngày đều sống trong lo sợ. Các nàng ấy nói, không nhận được sủng ái nữ tử sẽ sống lâu hơn, thế nhưng thiếp lại muốn nhận được sự sủng ái của chàng như xưa...Bởi vì chàng không chỉ là Hoàng thượng, còn là phu quân của thiếp..."

"Thiếp chẳng bao giờ muốn tranh giành thứ gì với các nàng ấy, thiếp chỉ muốn ở bên cạnh phu quân đến tuổi già tóc bạc, làm một nữ tử nâng khay ngang mày [2]. Thiếp đã cố gắng biến mình thành bề trên, vì với hình dáng ấy thiếp mới cảm thấy mình xứng với chàng. Nhưng ngay cả như thế, trong mắt chàng thiếp vẫn không bao giờ là người duy nhất ..."

Tôi mềm oặt dựa vào trong ngực chàng, lưu luyến không muốn khép hai mắt lại.

"Thiếp nguyện vứt bỏ tất cả để yêu chàng, vì thiếp cả đời chỉ yêu một người...Nữ tử trên thiên hạ đều động tâm với Hoàng Đế chàng, chàng còn có thể yêu rất nhiều nữ nhân khác, mà thiếp nhỏ bé lại ước nguyện chàng yêu thiếp lúc này cho đến khi chết...Biết đâu, chỉ khi thiếp không có bên cạnh chàng, chàng mới có thể để thiếp tồn tại trong trái tim..."

Giọt nước mắt mờ nhạt trên khuôn mặt nữ tử, mơ màng, nàng hình như vừa thấy được nam tử dịu dàng như ngọc ngày trước, nàng cười tủm tỉm nhìn chàng, chàng hỏi:

"Nàng tên là gì?"

Gió nhẹ lướt qua, những chiếc lá rụng bay phất phơ rơi xuống giữa hàng lông mày nữ tử. Sắc mặt ấy tuy nhợt nhạt nhưng vẫn giữ nụ cười tươi như hoa.

"Thiếp là Tô Mẫn Nhi..."

______________________________

[1] Mô tả cuộc sống vàng son rực rỡ với những ô cửa sổ sáng như tuyết, sàn lát bằng vàng và cung điện bằng ngọc bích.

[2] Nâng khay ngang mày: Vợ chồng sống tôn trọng nhau, yêu mến, hòa thuận với nhau.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#truyen