Nở rộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Tứ Diệp Linh Lan

Đúng ở Phật Chi Đỉnh, nhìn phía chân trời, ngày hôm đó tại thiên ngoại chi thiên có thể nhìn thấy được ma ảnh đỏ sậm.

Ngoái đầu nhìn lại 500 năm trước, tương tư tình ý, trôi qua như mây khói.

Ngày ấy, ráng chiều như máu, gặp nhau dưới hiên, một cái liếc mắt nên tình.

Tuổi trẻ khinh cuồng, tay nắm tay cùng sống chết, cho rằng đó là vĩnh viễn, lại chưa từng lường trước, vận mệnh thay đổi, ta thành Phật, người lại nhập Ma.

Phật, Ma cả hai không thể cùng tồn tại, từ nay về sau vĩnh viễn xa cách không thể gặp.

500 năm như thế...

500 năm, quay đầu, ảm đạm.

Tưởng rằng không thể gặp lại, tưởng rằng không hề hoài niệm.

Lại chưa từng đoán được, ngày mai đã là đại chiến Thần – Ma.

Đêm nay ngươi có từng như ta lúc này, khát khao gặp lại lại sợ hãi gặp lại?

Tình đã sinh, không thể diệt, lụy ở trong lòng.

Phật cùng Ma, tình cùng nghĩa, chung quy không thể vẹn toàn.

Chỉ đợi một trận chiến ngày mai.

________________________________

Đêm trước đại chiến, mùi máu nồng đậm lan tỏa trong không gian, Phật trừ Ma, Ma diệt Phật, Ma và Phật, tương sinh tương khắc, nhưng trước nay lại chỉ cách nhau có một con đường.

Ta tu hành còn thấp, công lực yếu ớt, đêm trước đại chiến, sư huynh sư tỷ đồng môn đều bảo ta đứng phía sau bọn họ, nhưng ta muốn gặp chàng, ta bất chấp ngăn cản xông lên phía trước.

Nhìn lên bầu thiên ngoại thiên, Ma và Phật cách nhau chỉ một con đường, trong lòng rối loạn.

500 năm, chúng ta đã 500 năm chưa từng gặp lại.

Chàng ở ngay bên kia, ngay tức khắc ta đã có thể nhìn thấy chàng.

Chàng có còn giống như ngày trước, chàng có còn giống như ta, khát khao gặp lại lại sợ hãi gặp lại.

Bầu trời u ám bất chợt bị tia sét chói mắt xé rách, phía thiên ngoại thiên một người hiện ra từ trong mây, tay cầm lợi kiếm đột ngột đánh xuống chỗ chúng ta, ngẩng đầu lên, chỉ thấy mái tóc dài và tà áo đen của người nọ bị gió thổi tung như giương nanh múa vuốt, đôi mắt màu đỏ máu, ngọn lửa đỏ sẫm thiêu đốt khoảng giữa hai chân mày ta. Lòng ta chấn động thật mạnh, cũng không biết tránh né, hứng trọn lấy ánh sáng chói lọi kia, kinh hãi khó tin đứng ngây tại chỗ.

Còn nhớ, sơn cốc nở đầy hoa dại, dòng nước chảy qua khe suối, lúc chia tay, thiếu niên cười như gió xuân nói với thiếu nữ: "Từ nay về sau, ta nhập Ma, nàng nhập Phật, như vậy sau này ta có thể đưa nàng đến Ma Giới chơi, nàng cũng có thể đưa ta đến Phật Giới, như thế rất hay."

Thiếu nữ nghe vậy cười nói: "Hay lắm."

Chợt thấy một hơi tanh nóng trong cổ họng, dòng hồi ức bị cắt đứt đột ngột, tiếp đó cơn đau giữa hay chằng mày đã thấm vào xương tủy.

Một lưỡi huyết kiếm vô tình nhập vào mi tâm của ta, giống như chưa từng có lấy một chút đắn đo, mà ta ngay cả một chút chống cự cũng không có. Bởi vì đó là chàng, ta không tin.

Trận chiến ấy, chỉ có duy nhất mình ta sống sót dưới kiếm khí của y, hoàn toàn không phải do y hạ thủ lưu tình, chỉ là do kỳ tích.

Từ đó về sau, giữa hai chằng mày của ta in lại một dấu ấn sỉ nhục vĩnh viễn không thể xóa bỏ, từng giây từng phút nhắc nhở ta, Trùng Thiên Ấn mà chỉ có Thần mới có, lại được khắc vào mi tâm của ta từ một Ma đầu. Của Thần đỏ tươi, của ta đỏ sậm, của Thần hiền lành, của ta dữ tợn...

Từ đó về sau ta im lặng, điên cuồng tu hành như muốn trút hết ra.

"Trùng Thiên Ấn" sỉ nhục khiến rất nhiều người tưởng lầm ta là Thần, nhưng đến khi biết được "Trùng Thiên Ấn" của ta từ đâu mà ra, cái nhìn khinh thường và rẻ rúng của họ làm cho ánh mắt ta càng thêm lạnh như băng...

Về phần tin tức của y mấy trăm năm nay thỉnh thoảng lại truyền đến, trận chiến ấy y giết chết vô số đệ tử Phật Quốc, đứng hàng thứ hai trong Chiến Thần Bảng, với một gã đệ tử Ma Giới mới tu hành trăm năm như y mà nói, đó chắc chắn là nhất chiến thành danh. Nghe nói ở Ma Giới có rất nhiều người vô cùng sợ y, thậm chí đệ tử Phật Quốc, nhìn thấy y từ ngoài trăm dặm cũng phải rẽ đường vòng mà đi.

Nhưng ta lại chưa bao giờ gặp y lấy một lần, chớp mắt lại đã qua 500 năm.

Một ngày, chợt nghe Ma Giới truyền đến một tin tức kinh thiên động địa, Ma Giới Thủ Tọa bất ngờ qua đời, y cưới trưởng lão ma nữ Giai, gạt chiến thần Hiên sang một bên, một bước lên ngôi Thủ Tọa.

Việc này khiến Phật Quốc khiếp sợ.

Vào lúc này, Thượng Tọa gọi ta tới, giao cho ta một chiêm vụ, ngày mai đi Ma Giới, hạ chiến thư.

Đêm khuya người tĩnh, ta đứng lặng trước thiên ngoại thiên, Phật Tượng chói lọi thần thánh trước mặt giờ phút này trong mắt ta cũng chỉ là một màu đen tối. Cõi lòng cô quạnh và nỗi đau tận cùng, từng ngày từng đêm tra tấn ta chưa bao giờ ngơi nghỉ, rốt cuộc ta cũng không chịu đựng nổi quỳ rạp xuống trước tượng phật, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt.

Ký ức lại bị xé rách, không thể kiểm soát.

Hồ nước màu lục, bầu trời xanh thắm, mùi hoa trong không khí nhàn nhạt tỏa hương thơm ngọt ngào làm say lòng người, cỏ xanh rung rinh theo những cơn gió ngập núi ngập rừng, giống như vì ai mà ca hát hân hoan.

Làn váy xanh nhạt của thiếu nữ bồng bềnh trên mặt cỏ, tựa như không muốn dừng chạy dừng nhảy lấy một khắc, chốc chốc lại chạy xung quanh thiếu niên, chốc chốc lại dùng khinh công vừa học bay tới bay lui trên những ngọn cỏ.

Thiếu niên nhàn nhã cưỡi Hắc Báo đi theo phía sau, cười nói: "Ta thích nhất dáng vẻ này của nàng."

Thiếu nữ nghe vậy giương mi: "Dáng vẻ gì?"

Thiếu niên chế nhạo: "Dáng vẻ không dừng chân."

Thiếu nữ hừ một tiếng, bĩu môi, nghe thấy tiếng cười trong sáng của thiếu niên vang đến, trên mặt không hờn không giận, nhưng trong lòng cũng trở nên vui vẻ.

Bầu trời mây trắng nhẹ trôi, dưới chân núi có một nông trại, trong vườn có một cây hạnh vươn cành ra ngoài bờ tường, cô gái nhảy lên hái xuống, cắn một miếng, lập tức nhăn mặt nhăn mũi, vừa quay đầu cắn một miếng lên quả hạnh chua trong tay vừa nói với thiếu niên: "Đây là hậu quả của hồng hạnh xuất tường."

Thiếu niên nghe ra ẩn ý trong đó, hồng hạnh xuất tường, tức không tuân thủ nữ tắc, thiếu nữ đang ám chỉ có rất nhiều cô gái thích hắn, không chừng hắn sẽ hồng hành xuất tường.

Thiếu niên nhíu mày một cái, cười hỏi: "Hậu quả gì?"

Thiếu nữ nói: "Bị người khác ăn!"

Thiếu niên cười khẽ, dịu dàng mà cưng chiều không tả xiết.

Phong và Kiện lẳng lặng xuất hiện bên cạnh ta, Kiện muốn tiến lên lại bị Phong ngăn lại, phía xa, Sở đang ngự kiếm lại gần cũng dừng bước, ta thôi khóc, không ai hỏi ta vì sao, chỉ yên lặng cùng ta ngây ra đến bình minh.

Khi ánh bình minh lộ ra phía chân trời, ta đứng dậy, nhẹ nhàng nói: "Có các ngươi ở đây, thật là tốt."

Phong nói: "Ngươi lắm chuyện."

Sở nói: "Giờ ngươi mới biết được chúng ta tốt?"

Kiện lại nói: "Ta đi tu hành." Rồi cất bước rời đi trước ta.

Ta cười cười, trong lòng ấm áp không nói nên lời.

Ma Giới, nham thạch nóng chảy đỏ sẫm không ngừng phun ra từ mặt đất dưới chân, hướng về phía bầu trời Ma Giới vĩnh viễn tối đen, giống như muốn xé toạc ra một vết rách, nóng bỏng mà cuồng loạn, tản mát ra thứ mùi lạ gay mũi làm ta phải nhíu mày.

Tư ngự kiếm mà đi, không hỏi cũng chẳng nhìn, tên đệ tử Ma Giới dẫn đường cho ta thỉnh thoảng lại quay đầu liếc mắt nhìn ta một cái, ánh mắt chứa sự khinh thường.

Đến cửa đại điện, ta hạ kiếm xuống, chậm rãi đi theo tên đệ tử kia.

Vào điện, ta ngẩng đầu, rất nhiều ánh mắt tập trung lại trên người ta, ánh mắt của ta thì lại chỉ tập trung đến một người.

Y cúi xuống nhìn ta, cao cao tại thượng, ma nữ Giai hầu hạ bên chân hắn, xinh đẹp quyến rũ.

Trong điện, Mạn Đà La nở rộ sắc đỏ thẫm trong dòng máu uốn lượn chảy như một con sông, dường như đã uống no máu rồi tản ra vẻ dụ hoặc xinh đẹp mà trí mạng, rất nhiều Mạn Đà La nối nhau lại thành hình dáng một bàn tay nâng Tọa Ỷ của y lên giữa không trung.

Đầu óc ta trống rỗng.

Trong điện có người hỏi: "Người tới là ai?" Giọng nói như quỷ mị mông lung thê thương.

Ta có chút hoảng hốt, thản nhiên đáp: "Thủ hạ đệ tử của trưởng lão Phật Quốc Lạc Trà bái kiến Thủ Tọa điện hạ."

Y nhếch khóe miệng, lộ ra vẻ trào phúng miệt thị, đôi mắt khép hờ chẳng nói lấy nửa chữ.

Ma nữ Giai ngả người vào bên chân, lấy tay vẽ một vòng tròn lên đùi y, nhẹ nhàng nói: "Cứ tưởng người tới hạ chiến thư là ai, hóa ra là đứa con gái may mắn thoát chết lần trước."

Ta không trả lời, rút bức chiến thư mà Thượng Tọa đưa cho từ trong tay áo ra, chiến thư chậm rãi bay về phía y.

Ma nữ Giai nhận lấy chiến thư, ngồi dưới chân y mở thư ra, y liếc mắt nhìn một cái, vừa nhấc ngón tay chiến thư liền biến mất không thấy tăm hơi.

Ta rút ánh mắt về, hờ hững nói: "Nhiệm vụ của Lạc Trà đã hoàn thành, Lạc Trà cáo lui." Nói xong xoay người rời đi, lại nghe thấy một tiếng cười nhẹ chói tai, một người trong điện đã bay theo tiếng cười kia đến trước mặt ta. Ta hơi lui về sau một bước, rước lấy một trần cười nhạo trào phúng.

Người nọ bộ dạng cực kỳ yêu mị, không rõ là nam hay nữ, ta thờ ơ nhìn hắn, hắn vươn tay đến định móc lấy hàm dưới của ta, ta lùi về phía sau khiến ngón tay của hắn rơi vào khoảng không, mắt hắn lại càng hừng hực cuồng bạo hơn, chớp mắt đã bay đến trước mặt ta, ta né về phía sau, hắn áp sát từng bước. Ta không tránh né, vung tay bắt lấy cổ tay của hắn, hắn lại cười chẳng hề để ý, ta nhìn thấy ngón tay mình từ từ bị hút vào trong da thịt của hắn, từng tấc từng tấc một. Tâm thần của ta nhưng lại, một mùi hoa sen quen thuộc phát ra từ trong cơ thể, ngón tay chậm rãi rút ra từng tấc một khỏi da thịt hắn, ánh mắt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc. Ta lại vẫn hờ hững nhìn hắn.

Rút ngón tay ra, thân hình lướt về hướng cửa đại điện, đang muốn rời đi, lại bị một người chặn lại. Ánh mắt người nọ cực kỳ trắng trợn, giống như muốn cắn một cái nuốt ta vào trong bụng. Hắn đứng trước người ta ngửi ngửi, giống như bị hương sen trên người ta hấp dẫn mà lộ ra vẻ mặt tham lam. Ta hờ hững nhìn hắn. Dưới chân hắn mọc lên một bụi dây leo cuốn lấy ta. Dây leo kia giống như chuyên mọc rễ nảy mầm trên thân người, rễ cây bén nhọn muốn cắm sâu vào trong da thịt ta, ta thu ánh mắt lại, phất ống tay áo, dây leo như chợt sợ hãi co rúm héo quắt. Ánh mắt hắn lộ vẻ không tin, mười ngón tay khẽ nhúc nhích, Mạn Đà La trong sông máu như bị triệu hồi, điên cuồng dài ra, đột ngột tung khỏi mặt đất bám vào trên người ta. Ta ngưng tụ tâm thần, một đóa sen hiện ra trong lòng bàn tay, Mạn Đà La không dám đến gần nữa. Ta búng ngón tay, một đáo sen nhỏ khựng lại trên không trung, Mạn Đà La biến mất trong chớp mắt. Ta hờ hững nhìn về phía họ, người nọ đã lui sang một bên, ta đang định giậm chân bước ra, lại nghe phía sau có tiếng người cười, những ngón tay mảnh khảnh đã móc lên vai ta, móng tay dài nhỏ tựa hữu ý tựa vô tình cắt qua hai bên má, ta ngoái đầu nhìn lại, thấy được ma nữ Giai.

Đó là hòn đảo nhỏ trên biển, nơi đó có một hoàng tử ếch miệng rộng, mỗi lúc hắn ngáp, miệng mở ra thật sự rất rộng, hắn thích hát, hát rất du dương rất bi thương, bởi vì công chúa của hắn đã bỏ hắn mà đi, hắn nhớ nhung công chúa của hắn, dẫu cho công chúa kia chẳng qua cũng chỉ là một con ếch.

Bọn họ đã từng tới nơi này, lưu lại một hồi ức đẹp đẽ nơi đây.

Hoàng tử ếch chính là nhân chứng.

Một ngày, một thiếu niên dắt theo một thiếu nữ đi tới ngồi trên hòn đảo nhỏ này, thiếu nữ mặc bộ đồ màu hồng, thiếu niên mặc đồ đen, bọn họ tay trong tay, bọn họ tựa sát vào nhau, ở trên hòn đảo này, dưới ánh trăng, nói ra những câu tình thoại du dương, bên cạnh sông có một con ếch toàn thân xanh mượt ngồi chồm hỗm, uể oải ộp một cái thật to bị thiếu nữ phát hiện, bèn gọi hắn là ếch miệng rộng. Ếch nghe thấy vậy bỗng nhiên mở miệng, lớn tiếng cãi lại: "Ta là hoàng tử." Thiếu nữ, thiếu niên lúc đầu giật mình, lại vì bộ dạng lười biếng không nhúc nhích của con ếch mà nhìn nhau cười, ánh mắt thiếu nữ long lanh, sửa lời: "Hoàng tử ếch miệng rộng." Ếch trừng to mắt không nói gì. Thiếu niên cười khẽ...

Kí ức đẹp đẽ nhất trong lòng bị một cái chớp mắt xua đi, trong nháy mắt, màu lục trong mắt biến thành sắc đỏ, nước sông biến thành máu, đau đớn lan tỏa toàn thân, lan đến tứ chi bách hải, tỉnh lại từ trong mộng ảo, ta đã bị đóng ở giữa đại điện, xiềng xích xuyên qua xương quai xanh của ta, đầu còn lại xuyên vào trong vũ trụ bao la vô cùng. Ta không giãy dụa, giãy dụa cũng vô ích, đây là Thông Thiên Tỏa của Ma Giới, chuyên để khóa Phật như ta. Ta cúi xuống nhìn thấy nụ cười quỷ dị của ma nữ Giai và vô số ánh mắt tham lam khát máu trong bóng tối.

Màn đêm Ma Giới vô tận... Ta bị đóng đinh ở đây, chịu đủ loại khinh nhục cười nhạo không biết đã bao lâu, chính bản thân ta cũng không rõ lắm. Chỉ biết là, khi bọn hắn đều biến mất trước mắt ta, ta chỉ nhìn thấy y chậm rãi bước đến trước mặt.

Quá gần quá gần, ta khe khẽ run run.

Đồng tử của y không phải màu đen trong vắt, mà là màu tím sẫm. Hai gò má của y không hề hồng hào khỏe mạnh, mà tái nhợt trắng bệch, y nhìn ta, không nói một câu. Đầu ngón tay vuốt thẳng một đường từ trán đến cằm ta, móng tay dài mảnh sắc nhọn để lại trên mặt ta một vệt màu hồng.

Ta nhìn thấy y khẽ mở đôi môi đỏ như máu, nói: "Đọa nhập ma đạo đi." Ánh mắt của y nhìn ta, tàn nhẫn mà mê hoặc, khát máu.

Sau khi nhập Phật ta mới chính thức biết, Phật không nên có tình cảm, nhất là tình yêu.

Nhưng ta không thể vứt bỏ tình cảm trong lòng dành cho ngươi.

Nhìn ánh mắt của y, yêu hận chôn chặt dưới đáy lòng dễ dàng bị gợi lên, tàn sát mỗi một tấc dây thần kinh của ta không thể khống chế được, ta khao khát được ở bên cạnh y, khao khát điên cuồng, nghìn năm qua chưa bao giờ thay đổi, thậm chí tình cảm này đã tích tụ lắng đọng đến một mức độ ta không thể điều khiển được, khiến chính bản thân ta cũng phải sợ hãi.

Ta không kiểm soát được mà run run, cảm nhận đôi môi lạnh như băng của y chạm lên môi ta.

Y giăng kết giới xung quanh, xung quanh ta thoáng chốc tối đen như mực, chỉ còn tiếng y hít thở. Ta càng thêm run rẩy hơn, cảm giác quần áo lần lượt bị cởi bỏ, từng thứ từng thứ một.

Cả người ta không còn một mảnh vải, khi đôi môi lạnh như băng của y áp xuống tới dưới ngực ta, ta giật mình, những giọt nước mắt nhục nhã lăn dài nơi hai gò má, rơi xuống trên mặt y.

Ta nghe thấy y thở dốc thật mạnh, hai chân bị y nhấc lên, đau đớn tới. Tinh thần của ta sụp đổ trong phút chốc ấy.

Sự giày vò dài đằng đẵng này cả đời ta chưa từng chịu đựng qua, tinh thần đã bị phá thành từng mảnh nhỏ...

Khi y rời khỏi thân thể ta, quần áo nháy mắt trở lại trên người một lần nữa, chẳng thiếu lấy một sợi vải. Ngón tay của y lướt trên vành tai ta, giống như hết thảy mọi chuyện chưa hề xảy ra, giống như đang lưu luyến cái gì.

Y rời đi, kết giới bốn phía biến mất, cả Thông Thiên Liên giam giữ ta cũng biến mất.

Ta co quắp ngã xuống nơi đại điện trống trải không một bóng người, đau đớn trên người nhắc nhở cho ta biết mọi chuyện vừa rồi không phải là ảo giác, cõi lòng trống không bị sợ hãi tràn lấp từng chút từng chút một. Một ý nghĩ hiện lên trong đầu ta, y không phải là y, không phải là y, ta còn lưu luyến cái gì? Y đã không còn là y. Người ta yêu, người ta quan tâm, đã sớm biến mất.

Ta đi ba ngày chưa về, trưởng lão suất lĩnh chiến sĩ Phật Quốc tới biên giới Phật Ma đòi người.

Chiến tranh tức thì bột phát.

Ta bị y ép lên trước trận hai quân, trước mặt mọi người, y hôn lên môi ta, ta không còn sức phản kháng, lại cố sức cắn y, cho đến khi miệng đầy máu, bị y ấn xuống mặt đất, hèn mọn mà nhục nhã phủ phục dưới chân y, như một con kiến.

Chiến trường tu la, máu tươi thấm đẫm chân trời.

Y dùng Trọng Ảnh Thuật điều khiển ta, người trong thiên hạ không ai không biết, muốn dùng Trọng Ảnh Thuật hai người phải hợp hai làm một, tất cả mọi người đều đã biết, ta đã là người của y.

Ta nhìn thấy những sư huynh, sư đệ đối xử với mình như ruột thịt chết trong tay ta.

Cuối cùng chính tay ta đâm trưởng lão.

Y buông ta ra, giải Trọng Ảnh Thuật, ta mất hết sức lực, ngã thật mạnh xuống đất, ôm đầu, hoảng sợ cuộn mình chui vào một góc.

Giờ phút này, ta hận!

Hận ý khiến Trùng Thiên Ấn của ta biến thành màu đỏ như máu.

Ta hận!

Hận ý làm cho hai mắt của ta cũng dần dần đổi màu.

Trong mắt y hiện lên ý cười khát máu, nói với ta: Đây là cảm giác sung sướng khi đọa nhập Ma Đạo.

Thì ra đây là thứ y muốn.

Ép ta đọa nhập Ma Đạo, cùng y, mãi mãi sống trong địa ngục hắc ám này, không thấy mặt trời, không thể siêu sinh.

Bi thương, đau đớn, tuyệt vọng, giờ phút này, Trùng Thiên Ấn dữ tợn trên trán ta kéo toang ra từng chút từng chút một, sinh lực từ bên trong ào ra ngoài không thể khống chế, chậm rãi tan đi trong không trung.

Ta ngẩng đầu nhìn y đang lơ lửng giữa không trung, lựa chọn cách hèn nhát nhất: Tự sát.

Y đột ngột tới gần, đưa lòng bàn tay đè lên trán ta, ánh mắt trở nên thê lương, giận giữ rống lên: "Không được! Ta không cho phép!"

Ta nở nụ cười, bốn phía hoa sen nở rộ, mỗi đóa đẹp đến mức khiến cho người ta lóa mắt, hương sen trải khắp toàn bộ đất trời, ta ngã vào trong lòng y, nghe được hắn kêu lên: "Đừng mơ!" Ta quay đầu đi, nhắm hai mắt lại, ngay cả một giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống ta cũng không muốn để nó lại chạm vào y dù chỉ một phân một tấc.

Khi ta tỉnh lại, đã là trăm năm sau, cũng là ở chính giữa đóa sen Phật Chủ.

Kiếp trước, ta là một bông sen, mọc ở gần bờ một cái đầm nước trong vắt, mỗi năm chỉ nở một lần, lẳng lặng, nở rồi tàn, tàn rồi lại nở, hết năm này qua năm khác. Mỗi năm đều có một con báo đen đi ngang qua bờ, y luôn dừng lại ở đây một lát, uống nước, nghỉ ngơi một chút, không biết là nhìn ráng chiều hoàng hôn, hay là nhìn ta, mỗi lần ta đều nghĩ, có lẽ là y nhìn ta, mỗi lần ta đều nhìn ngắm lớp lông màu đen bọc toàn thân y mãi không biết chán, rất muốn đưa tay ra sờ thử, nhưng mỗi lần đều chỉ có thể lung lay trong nước, nhưng không thể mảy may chạm vào y. Có một năm, rốt cuộc ta biến thành một thiếu nữ, khi ta dùng hai chân chạy ra khỏi đầm nước kia, dùng hai tay chạm khắp nơi vào cái thế giới ta chưa biết đến, cảm giác hưng phấn khó hiểu này không lời nào có thể diễn tả được.

Trong lúc vô ý ta đi vào một vùng đất tu la nơi mãnh thú khắp nơi, trốn dưới mái hiên nhìn thấy một thiếu niên cưỡi hắc báo đang giết mãnh thú, ta kinh ngạc đứng ngắm, đến tận khi y phát hiện ra ta, ngoái đầu nhìn lại cười với ta.

Đó như một giấc mộng xa xôi mà ngân nga, khi ta tỉnh lại từ trong mộng, nhớ tới mọi chuyện xảy ra trăm năm trước, sắc mặt lại trở nên u tối.

Phật dùng hoa sen nặn lại kiếp này cho ta, để ta có thể giữ lại được kí ức và pháp lực. Nặn lại khiến ta càng mạnh mẽ hơn, mạnh đến chính ta cũng không thể tin được. Phật nói: "Quên là trốn tránh, chỉ có đối mặt mới có thể tìm về chính mình lúc ban đầu."

Ta dốc lòng tu hành, lòng tĩnh lặng như nước.

Thẳng đến mấy trăm năm sau, Ma Giới một lần nữa tấn công Phật Quốc với quy mô cực lớn.

Ta cũng xuất hiện ở Thiên Ngoại Chi Thiên, nhìn y từ xa.

Khi y tiến lại đây, ta nghênh đón.

Máu tươi của y bắn lên người ta, y ngã sầm xuống trước mặt ta, vươn tay về phía ta. Ta thản nhiên nhìn, tâm lặng như nước, không dao không động. Ta nghe thấy y thì thào tự nói: "Điều ta hối hận khi nhập Ma không phải vì Ma không đủ mạnh, mà vì ta sẽ không còn được gặp lại nàng."

Y mang theo nụ cười từ từ nhắm hai mắt lại.

Cái chết của y giúp sức cho ta, Trùng Thiên Ấn y lưu lại giữa chằng mày nháy mắt biến mất, xuất hiện một đóa sen màu vàng như ẩn như hiện, kim quang trước mắt chiếu sáng hết thảy trần ai thế gian. Thân thể bỗng chốc trở nên cực kỳ nhẹ nhàng tựa như cũng đã trở thành cát bụi trần thế. Ta nghe Thủ Tọa hiền từ nói với ta: "Lạc Trà, ngươi đã trải kiếp, tu thành Phật Chi Kim Thân."

——————————–End——————————–


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#truyen