Tiểu Lang Quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Lang Quân

Tác giả: Bán Tụ Yêu Yêu


Hắn một lòng muốn gả cho nàng

Cho dù là lấy thân phận của tiểu lang quân......

Chưa bao giờ nàng thích cái bộ dáng nam tử này của hắn

Nhưng cuối cùng không lay chuyển được suy nghĩ của hắn......

Hôm đó nàng chính là chuyên tâm vào điêu khắc

Hắn thở hổn hển chạy tới, đoạt lấy dao khắc trong tay của nàng

Hô to gọi nhỏ nói: "Ta không làm tiểu lang quân! Ta muốn làm chính quân! Chính quân!"

☆, nên cưới

Luật lệ Đại Chu, nữ tử mười ba có thể lấy phu, nam tử mười sáu có thể lập gia đình.

Cháu gái nhà Công Dã—— Công Dã Thanh Quân trong kinh thành kia, dung mạo đoan trang diễm lệ, đức hạnh đa tài, cũng đã hai mươi tuổi hoa, nhưng ngay cả một thông phòng tiểu gia cũng không có, nhớ đến các đại mai mối công khai chuyện chung thân lớn nhất của nàng, sáu năm trước, con gái út nhà Công Dã - Công Dã Nhan Đạm, lúc theo phu quân đi xa Đại Hưng, là lúc nàng mười bốn tuổi, đã để lại ở phía trước cổng thành lưu lại một bài thơ, buông lời nói khát nước ba ngày, chỉ lấy một gáo nước, mỗi phủ đưa tới tiểu công tử xuân tâm nhộn nhạo, cả đời này nhất thế một đôi người, cũng không phải là chỉ có lời nói của nhân vật mới có, tập thể những người mai mối thậm chí đã bắt đầu âm thầm cạnh tranh, nhìn xem một chút Thanh Quân***** tâm hồn thiếu nữ này, rốt cuộc là rơi vào nhà ai.

Bật lên ánh nến, một nữ tử ngồi ngay ngắn trước bàn, nghe trong sân nhà bên cạnh truyền đến tiếng khóc kêu trời gọi đất, nàng buông dao khắc trong tay ra, hơi nhíu mày, đêm đã khuya, nàng có thói quen nhìn về phía cửa sổ, chính là cái ghế đẩu mỗi ngày đặt ở phía dưới cửa sổ không thấy nữa, Thanh Hoa đang gác đêm ở bên ngoài, nàng cao giọng gọi: "Thanh Hoa!"

Chính là đại***** Công Dã Thanh Quân của phủ tướng quân.

Thanh Hoa vội vàng vội vọt tiến vào: "*****, chuyện gì?"

Nàng khắc hoa Tiểu Liên không chút để ý nói: "Cái ghế đẩu dưới cửa sổ kia đi đâu rồi?"

"A," Thanh Hoa đáp: "Sáng nay ta thấy ở trên mặt có vết nứt, cầm đi sửa chữa rồi."

Công Dã Thanh Quân bực mình nói: "Từ nay về sau không có lệnh của ta, không được nhúc nhích gì đó trong phòng của ta."

"Vâng" Thanh Hoa không rõ chân tướng, nhìn thấy***** mặt có vẻ giận, không dám hỏi nhiều.

"Đi xuống đi." Đầu nàng cũng không ngẩng: "Ta đây không cần người hầu hạ, không cần gác đêm."

Thanh Hoa hơi có chút thất vọng, khom người lui ra. Lúc trước hắn vốn là hầu hạ Quận chúa, từ năm trước Nhan Đạm***** gởi thư nói có thai, Quận chúa liền lên đường đi Đại Hưng, tướng quân thấy Thanh Quân***** chung quy cũng không còn mấy gã sai vặt phục dịch, đã sớm nghe nói Thanh Quân***** này giữ mình trong sạch, cũng không cho mấy gã sai vặt gần người, diện mạo hắn hòa nhã thanh tú, nhưng cũng giữ giấc mơ có thể bay lên đầu cành mộng đẹp, dù là, có lúc cũng muốn, chẳng qua là làm một tiểu gia cũng tốt.

Nhưng sau khi cùng mấy gã sai vặt thay phiên gác đêm, hắn đã không dám hy vọng xa vời, Thanh Quân***** đối đãi với mọi người ôn hòa, nhưng cũng không gọi bọn hắn hầu hạ gần người, mấy gã sai vặt kia nào không phải là diện mạo đẹp ưu tú? Nhưng cũng đều giữ khuôn phép làm việc nên làm, nghe nói trước kia có một Khiếu Cầm, ỷ vào vẻ mặt quen thuộc của mình, lại một lần nữa mà thừa dịp lúc Thanh Quân***** tắm rửa xông vào trong quyến rũ nàng, nhưng kết cục cũng là bị tướng quân bán đi ra phủ, về sau không người nào còn dám......

Hắn tùy tiện nghĩ tướng môn che đậy tốt, vậy liền đi xuống, thực ra hắn nào đâu biết rằng, Công Dã Nhan Hồng kia, Công Dã tướng quân so với bọn sai vặt này vẫn còn nóng lòng đấy, cũng không biết có phải nữ nhi bị Nhan Đạm ảnh hưởng hay không, chung quy không chịu thành thân, không muốn tìm một người yêu thích, có hỏi mấy năm, đứa nhỏ này từ mười bốn đến hai mươi còn chưa thấy để ý đến công tử nhà nào, đôi phu thê này mới dâng lên lo lắng, không ngừng an bài những gã sai vặt có diện mạo đẹp cho nàng, muốn nàng mở mang thông suốt, người đều đã thu nhận để đi đến chỗ đó để làm đấy!

Từ nhỏ Công Dã Thanh Quân cùng dì Công Dã Nhan Đạm học điêu khắc, sau khi lớn lên lại càng thêm nghĩ đến cho là cuộc sống, mở ra một nhà ngọc thủ phường, hoàn toàn không có nhập chi tâm.

Lăn qua lộn lại nhìn cửa sổ kia mấy lần, nàng không muốn khắc nữa, chọn một cây nến, để nguyên y phục này nằm xuống, nghĩ tới một lát, nếu kẻ ngốc này tới rồi, ngày thường không có cái ghế đẩu kia, tự mình vẫn không thể té ngã?


Cười khẽ một tiếng, nàng âm thầm chờ đợi cho đến khi rơi vào giấc ngủ......

Có thể là mệt mỏi, đúng là một đêm vô mộng, Công Dã Thanh Quân là bị một hồi tiếng động ồn ào đánh thức, nàng mở mắt, Thanh Hoa gõ cửa hai lần, vừa mới lên tiếng, liền đẩy cửa vào, vẻ mặt hắn kỳ lạ, sau khi đi vào thấy nàng hẳn là cùng y phục mà ngủ, chợt ngẫn ra.

"Chuyện gì ầm ĩ như thế?" Nàng hoạt động gân cốt, nhíu mày hỏi.

Sợi tóc của nàng rối loạn, thắt lưng quần áo lại còn rộng mở, Thanh Hoa nhắm mắt nói: "Là cái người ngang ngược nhà bên cạnh.... ...."

Ánh mắt lạnh lùng của Công Dã Thanh Quân đảo qua, hắn lập tức chữa lại: "Là Hạ Như nhà bên cạnh, sáng sớm hắn khóc la to muốn gặp*****, ngay lúc đó bị quản gia cản lại."

Hắn tới làm cái gì? Nhớ lại tiếng khóc trong sân kia tối hôm qua, nàng sinh lòng bất an, liền gọi Thanh Hoa cầm quần áo sạch đến, sau khi rửa mặt vội vàng chạy về tiền sảnh.

Mẫu thân chắc là đã đi vào triều, tiếng động lớn như vậy thể nào cũng là kinh động đến phụ thân rồi, Công Dã Thanh Quân bước nhanh xuyên qua hậu viên, tổ phụ không có ở đây, một mình nàng ở hậu viện, không bao lâu liền đến tiền sảnh, phụ thân Liễu Thị quả nhiên là ở đây, gã sai vặt Hạ Như ở Diêu phủ, anh ta đang quỳ khóc ở trước mặt hắn.

Cũng không biết là xảy ra chuyện gì, thấy nàng đến, lại nhào tới trước mặt nàng, liền khấu đầu thỉnh cầu: "Thanh Quân***** cứu cứu công tử nhà ta đi!"

Diêu Cẩn? Công Dã Thanh Quân vội vàng đỡ hắn dậy, bên trong phòng khách cũng không có người khác, Hạ Như này liền khai ra đầu đuôi gốc ngọn, Diêu Cẩn này là người phương nào, hắn vốn là con của Đa tộc trưởng, năm trước Công Dã Thanh Quân đi thăm dì trên đường về thì quen biết hắn, vốn cũng là một cuộc tình cờ gặp gỡ như dòng chảy hoa rơi hữu tình, hắn hẳn là nổi lên chấp niệm, đuổi theo Thanh Quân đến kinh thành, không chỉ có thế còn tìm mua một căn nhà giá cao bên cạnh sân nàng, lại đối với nàng dây dưa không dứt.

Phải nói Diêu Cẩn năm nay mười bảy tuổi, diện mạo ôn nhu, cũng không mất đi diện mạo thiếu niên xinh đẹp, nhưng hắn nào biết đâu rằng cho tới bây giờ Công Dã Thanh Quân cũng không thích nam tử như hắn, nàng vốn là xuyên qua thời không một luồng u hồn, từ nhỏ lớn lên ở phủ Thái Phó, cũng tưởng tìm một một công tử thanh nhã, hoặc là lấy người cường thế làm phu, nhưng hết lần này đến lần khác số phận cùng nàng đối nghịch, lúc gặp Diêu Cẩn, mọi thứ đều bị làm xáo trộn.

Mấy ngày liên tiếp bên trong kinh thành xuất hiện đạo tặc hái hoa, có mấy nhà tiểu công tử đều bị cướp đoạt thân thể thuần khiết rồi, ngày hôm qua Diêu Cẩn đi miếu Nguyệt Lão xin sâm sau đó vẫn chưa về, Hạ Như tưởng rằng hắn lại là lén lút chuồn mất vào phủ Thái Phó đi tìm Thanh Quân*****, nhưng đợi đến nữa đêm thì hắn trở về với cả người đầy vết máu, hắn gặp phi tặc hái hoa kia, may mà có chút công phu quyền cước, mà thừa dịp nàng không đề phòng dùng dao găm trên người đem đâm người nọ bị thương, chạy thoát quay trở về.

Bên trong phủ loạn thành một đoàn, Hạ Như một đêm không ngủ, bản thân công tử cũng không nói một lời, tắm hai canh giờ, thay bộ đồ mới liền nằm ở trên giường, hắn vốn tưởng rằng chẳng qua là bị hoảng sợ, nghĩ tới trấn an vài câu, nhưng sáng sớm tại sao gọi cũng không có người trả lời, hắn xông vào nhìn thấy nước dãi ở khóe miệng của Diêu Cẩn, đã hôn mê bất tĩnh, kêu đại phu đến xem, hắn là uống thuốc độc tự sát!

Thật khó khăn lắm mới đổ thuốc giải độc vào tràng vị (dạ dày), Diêu Cẩn lại thừa dịp hắn không để ý chạy về phía đầu giường, chính là không muốn sống, không có biện pháp Hạ Như không thể làm gì khác hơn là đi cầu xin Thanh Quân, hắn biết rõ, chỉ cần nàng chịu đi, Diêu Cẩn chắc chắn vô sự, bằng không, không chừng tiểu chủ tử này nghĩ không thoáng cứ như vậy mà đi.
Công Dã Thanh Quân không dám trì hoãn, cũng không đi cửa chính, thẳng tấp xông về phía hậu viện, chổ ở của nàng cùng gian nhà Diêu Cẩn chỉ cách một bức tường, trên hai bên tường cao đều có cái thang, nàng tam hạ lưỡng hạ liền đi đến mặt bên kia, Diêu phủ quả nhiên là rối loạn, có rất nhiều gã sai vặt đều ở chung quanh cửa, nàng vung tay áo bực mình nói: "Nên làm cái gì thì làm cái đó đi! Đừng vây quanh ở chổ này!"

Biết đến tâm ý của công tử, thấy Công Dã Thanh Quân từ đầu tường vượt qua đến, liền há hốc mồm, nàng vừa mới vung tay áo, bọn họ liền tản đi sạch sẽ, đồng thời cũng yên tâm, đoán chừng công tử chắc là lại không tự tìm cái chết rồi.

Diêu Cẩn nghe thấy thanh âm của Thanh Quân, hắn bị nằm ở trên giường không thể lộ diện.

Công Dã Thanh Quân vốn là lần đầu tiên tiến vào khuê phòng nam tử, nàng cũng vô tâm quan sát, lập tức ngồi ở bên giường rồi, đưa tay kéo lấy cái chăn trên người hắn, nhưng là kéo cũng kéo bất động.

"Diêu Cẩn, ngươi làm sao?" Nàng nhẹ giọng nói: Hãy cho ta xem, nơi bị tổn thương?"

Giọng Diêu Cẩn buồn buồn được truyền đến: "Ngươi mặc kệ ta, ta sẽ không lại đi làm phiền ngươi, cũng sẽ không tự tìm cái chết, ngươi mau đi đi!"

Thanh Quân dùng sức của mình lôi cái chăn trở lại, hắn không chịu, đang lúc giãy giụa lại lộ ra vết máu dính trên trán.

"Ngươi buông ta ra! Công Dã Thanh Quân! Diêu Cẩn hét to: "Hiện tại ta bị dâm tặc kia hôn một cái dơ bẩn, ngươi thì càng có lý do không quan tâm ta rồi, còn quản ta làm cái gì!"

Công Dã Thanh Quân ngớ ra, nàng không có nghĩ tới việc này, hắn ngang ngược chịu đựng nước mắt hung hăn trừng mắt nhìn nàng, nàng nhìn hắn chạm vào vết máu đột nhiên đã cảm thấy rất là đau lòng.

"Nói nhăng gì đấy!" Nàng nhíu mày, lấy khăn lau mặt cho hắn.

"Vốn là đúng vậy a," Diêu Cẩn xoay mặt đi: "Ta thích ngươi, một lòng liền muốn gả cho ngươi, nhưng ngươi chán ghét ta, hôm nay lại bị dâm tặc kia cướp đi, mặc dù không có phát sinh cái gì, thế nhưng ngày mai lại không biết truyền ra bao nhiêu lời khó nghe, ngươi bảo ta làm thế nào để sống!"

Mang cái trán bị thương kia đối diện nàng, Công Dã Thanh Quân nhìn chằm chằm một hồi lâu, chỉ nghe Diêu Cẩn lẩm bẩm nói: "Ngươi đi đi, sẽ không có ai muốn ta rồi, ta không trách ngươi, thực sự...... Vốn dĩ ta là như vậy muốn gả cho ngươi...... Hiện tại cũng muốn, nhưng không thể rồi, không ai muốn ta rồi......"

"Đừng nói nhảm," Công Dã Thanh Quân thở dài nói: "Cứ như vậy muốn gả cho ta?"

Diêu Cẩn buồn bã nhìn nàng, đôi mắt đau lòng của nàng cũng không phải là làm bộ, trong lòng âm thầm vui mừng, nín nữa ngày một giọt nước mắt toan tính sớm không có, hắn ở trong chăn dùng sức véo bắp đùi của mình, chậc chậc rơi xuống hai giọt nước mắt.

"Ngươi cứ nói đi! Ngươi không có lương tâm!" Diêu Cẩn hét lớn: "Đừng thương hại ta, ta không gả cho ngươi nữa!... ..."

"Ta lấy ngươi." Công Dã Thanh Quân nhìn bộ dáng cả kinh của hắn đến cái miệng cũng không có khép lại, hơi có vẽ buồn cười.

Đợi một trận tính khí trong lòng của nàng tốt lên, lúc này nàng mới cáo từ đi ra, vẫn như cũ là trèo tường đi, bên này Công Dã Thanh Quân mới vừa đi, Hạ Như liền vội vàng tiến vào, chỉ thấy công tử nhà mình ôm chăn cười khúc khích không dứt.

Hắn vội la lên: "Như thế nào a, công tử!"

Hai gò má Diêu Cẩn ửng đỏ, thậm chí toét cả đến mang tai: "Đương nhiên là thành công rồi a! Ta biết cách làm cũ rích này sẽ rất thu hút nàng, hắc hắc, cũng không uổng công ta đâm vào một cái!"

Hạ Như đau lòng tiến đến gần nhìn hắn: "Cái này thật là lớn, cũng thiếu chút nữa mặt mày hốc hác rồi."

Diêu Cẩn từ trên giường nhảy xuống, đăng đăng trợn mắt chạy đến trước kính nhìn qua nhìn lại, kêu rên nói: "Dáng vẻ xấu xí vừa rồi tất nhiên là gọi nàng đi đến nhìn, ai nha!"

Hạ Như vội vàng nắm chắc khăn thấm nước lạnh phủ lên cho hắn: "Công tử mau chóng nằm trên giường đi, đợi ta đi mua chút dược, vài ngày sẽ đi xuống được ngay."

"Uh," Diêu Cẩn giữ lấy khăn nằm về trên giường nhìn Hạ Như vội trước vội sau, hỏi: "Như thế nào? Việc treo giải thưởng bắt dâm tặc tiền thưởng cầm về chưa?"

Cầm về rồi, có ba ngàn lượng a!"

"Ha Ha, quả thật là nam tử hán ta vừa ra tay, đã bắt nàng hiện hành!"

"Đúng a, công tử ngươi thật lợi hại! Còn có thể khổ nhục kế, Thanh Quân***** đã đau lòng!"
"Xuỵt...... Ngươi nói nhỏ chút."

"Không có việc gì, Thanh Quân***** tự mình cất bước.... ....."

Bên trong phòng lại truyền đến từng trận tiếng cười, bên tường một người tóc đen nhẹ phát ra than vãn, chính là dựa vào cái thang vỗ trán, không phải là Công Dã Thanh Quân lại là người nào?

☆, thời gian

"Sau đó thì sau?" Chu Tuyết Mạn tò mò nghiêng người một chút, vẻ mặt không dám tin.
Công Dã Thanh Quân buồn cười nhìn nàng, bĩu môi nói: "Cái gì sao đó? Không phải nói đồng ý muốn kết hôn với hắn rồi sao?"

"Cái gì!" Chu Tuyết Mạn thét to: "Ngươi thật muốn lấy hắn! Trong kinh có biết bao nhiêu công tử thế gia vọng tộc đều mơ tưởng gả cho ngươi, ngươi vẫn không đáp lại, kết quả lại muốn kết hôn với một tiểu tử man di ngoại tộc?"

"Biểu di!" Công Dã Thanh Quân không vui nói: "Bất quá là hắn được sinh ra ở ngoại tộc, đừng lúc nào cũng man di man di, sau này ta lấy hắn, không thể thiếu cũng là Công Dã Quận Chúa trong phủ."

Chu Tuyết Mạn cứng lưỡi, cả kinh cằm cũng muốn rơi xuống: "Tiểu tử này vốn là quấn ngươi một thời gian, có thể vì vậy ngươi muốn kết hôn với hắn? Vậy lời thề đã từng phát ra còn nói liền lấy một người, đến lúc đó hối hận rồi làm sao bây giờ?"

"Ta cũng không biết a," Công Dã Thanh Quân thở dài nói: "Cuộc sống của ta vẫn rất yên bình, vốn là đã lên kế hoạch tốt chính là muốn lấy một công tử thế gia trong lòng ngưỡng mộ, sau đó sinh con, hảo hảo coi chừng ngọc thủ phường cùng người nhà của ta, thế nhưng kể từ khi gặp phải Diêu Cẩn, mọi thứ liền tràn đầy ngu ngốc, rất nhiều chuyện vốn tưởng rằng hắn không làm được hắn lúc nào cũng có thể làm những điều bất ngờ, bất kể là hắn đần hay ngốc cũng được, cứ như vậy vẫn nói thích ta yêu mến ta, muốn gả cho ta gả cho ta, kết quả ngày hôm qua vừa nghe hắn xảy ra chuyện, ta bỗng nhiên hoảng hốt lên, sau đó chờ ta nghĩ thông suốt ngọn nguồn rồi, nhưng cũng hiểu tâm ý của mình, nguyên lai, không biết bắt đầu từ khi nào, hắn đã quấy rầy đến trong lòng ta."

Chu Tuyết Mạn khép lại miệng, nàng cảm thấy là nên đi báo cáo tình hình cho biểu tỷ đi đã.

Ngọc thủ phường ở kinh thành rất có tiếng, từ nhỏ Công Dã Thanh Quân ở chổ Nhan Đạm học nghề sau khi mời mấy người danh sư chỉ bảo, theo số tuổi tăng lên đối vời điêu khắc càng lúc càng nhiệt tình, toàn bộ tác phẩm trước đó ở ngọc thủ phường là do một tay nàng chạm trổ, lầu một là tượng đá, lầu hai là tượng gỗ, lầu ba là khắc ngọc, sau này quy mô cùng tiếng tăm càng lúc càng lớn, liền cũng bán chút danh gia danh phẩm.

Nàng lớn lên ở phủ Thái Phó, mãi cho đến phủ Thái Phó biến thành phủ tướng quân, bởi vì là từ nhỏ liền hạ quyết tâm muốn rời xa triều đình, trong lòng liền có phương hướng, nhưng tổ mẫu của nàng nguyên là tam triều Thái Phó của Đại Chu, nương của nàng thân là thân tướng quân, mà ngay cả dì không nên thân Công Dã Nhan Đạm của nàng còn là một tiểu Thái Phó chi danh, hoàng hậu Hàn Duyệt làm sao có thể lại để cho nàng rời khỏi chứ!

Trong khi trước đây nàng ấy còn cực lực tác hợp hôn sự của nàng với con của hoàng di Hàn Phong là Hàn Nghị cùng Công Dã Thanh Quân kia mà, Hàn Nghị cũng là một người phong nhã, hai người họ dạo chơi bên hồ, uống trà, nghe từ khúc, cũng xem như là đi dạo hơn phân nữa kinh thành, nhưng chỉ là không động tâm. Ngược lại thì khoảng thời gian kia làm Diêu Cẩn tức tới mức giơ chân, còn trộm đi nhà nàng chất vấn nàng, lúc đó chỉ cảm thấy dáng vẻ buồn cười của hắn, thực ra nếu không phải cưng chìu đối với hắn, hắn lại có tư cách gì chất vấn nàng chứ, hóa ra khi đó......

Tuần này biểu muội Chu Tuyết Mạn của mẫu thân nàng, hiện tại đang làm chưởng quầy ở ngọc thủ phường, thật ra thì nàng biết rõ, kỳ thực biểu di làm nhiều nhất là đang dò xét tất cả chuyển động của nàng, có công tử nhà nào có cái gì gió thổi cỏ lay, lập tức sẽ đi đâm thọc trước mặt phụ mẫu.

Cho nên hiện tại có mấy lời làm rõ rồi nói, chẳng khác nào nói với phụ mẫu.... ...

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Hàn Nghị ở ngọc thủ phường yêu cầu làm một cái ngọc ấn tiểu bạch, mấy ngày nay vốn là vô tâm điêu khắc, hôm qua mới điêu khắc xong một đóa hoa bạch liên vốn là phụ thân muốn tặng cho bằng hữu lễ phật, thời gian nàng ứng ngọc ấn này của hắn cũng có rồi, Công Dã Thanh Quân ngưng thần điêu khắc, vừa mới dộng dao, chợt nghe cửa sổ cách vách vang lên, tay nàng dừng lại, thấp thổm, mặt trên của bạch ngọc nhất thời cào thừa một dấu vết, tiện tay để ở một bên, nàng buông xuống dao khắc.

Chỉ thấy bóng dáng của Diêu Cẩn giống như thường ngày một dạng, từ cửa sổ leo vào, hắn đưa lưng về phía nàng, bám vào các cạnh gỗ của cửa sổ, thế nhưng chờ thói quen đi đạp lên ghế đẩu kia ở dưới cửa sổ của hắn, không đợi chân xác thực, liền đã giẫm hụt té xuống, đang ném tới dưới chân Thanh Quân.

"Ai ôi!"

Công Dã Thanh Quân cúi người nhìn hắn quỳ rạp trên mặt đất kêu rên, tâm trạng lập tức tốt lên, nàng xoa thái dương cười khẽ một tiếng: "Bất quá tuổi này chưa qua tiết, cái người này làm được đại lễ gì a!"

Diêu Cẩn vọt lên nhảy bật lên, trán hắn còn chưa tiêu xưng, phía trên quấn một vòng vải, vừa rồi khuôn mặt dường như chạm đất rồi, nhìn bộ dáng cắn răng chịu đựng kia, nhất thời lấy lòng nàng.

"Ngươi còn cười! Tại sao đem băng ghế cầm đi!" Hai mắt hắn trợn tròn, tức giận vô cùng.

Hai mắt nàng quét qua nhìn bụi đất khắp người hắn, bĩu môi nói: "Đây là băng ghế nhà ta, ta muốn để chổ nào liền để đó, thế nào?"

"Ngươi!" Diêu Cẩn tiến lên đây, trên mặt thoáng qua một tia bị thương, đưa tay bắt lấy ở cổ tay áo của nàng: "Ngươi không muốn ta leo cửa sổ tìm tới ngươi thật không?"

"Uh," Công Dã Thanh Quân trịnh trọng gập đầu, đi cửa tốt lắm: "Là không suy nghĩ, vậy còn ngươi, ta không gọi ngươi đã đến rồi ngươi có thể nghe lời của ta sao?"

Diêu Cẩn đi đến, nhìn chằm chằm mặt của nàng nhìn hồi lâu, lúc này mới hung hăng dặm chân một cái: "Ngươi không gọi ta đến ta vẫn cứ đến! Có thể nhịn liền báo quan bắt ta đi!"

Ngươi xem, cho tới bây giờ hắn chính là như vậy, muốn làm cái gì an vị cái nấy, Công Dã Thanh Quân xì cười ra tiếng, liền cầm lên dao khắc, ở trên mặt ngọc ấn còn in lại vết dao rơi, dấu vết vừa rồi còn có thể khắc phục, ước chừng người bình thường dạ không ra được, cứ thế nàng bắt đầu chạm trổ, đem Diêu Cẩn gạt bỏ sang một bên.

"Này!" Diêu Cẩn ngồi ở đối diện với nàng, giọng nói nhỏ của hắn vốn là hiếm thấy: "Công Dã Thanh Quân, ngươi nói muốn kết hôn với ta,là thật sao?"

Công Dã Thanh Quân giương mắt liếc hắn một cái, cặp mắt hắn trừng trừng, vẻ mặt đang mong chờ nhìn nàng, không kìm hãm được, liền không còn trêu đùa lòng của hắn, nàng nhẹ nhàng lên tiếng: "Ân."

"Ân là có ý gì?" Hắn ha hả cười ngây ngô: "Ngươi nói là ngươi sẽ lấy ta đúng không?"

"Ân." Nàng tiếp tục một chữ.

"A!" Diêu Cẩn gần như nhảy dựng lên: "Ta biết ngươi sẽ không gạt ta! Ha ha, ta muốn quay về viết thư nói cho nương ta biết! Ngày mai liền đi tây đường học phu đạo, còn nữa, còn phải sớm chuẩn bị y phục hỉ a, còn có.... ...." hắn lầm bầm lẩm bẩm một hồi lâu, lúc này mới nhảy đến trước mặt của nàng.

"Khi nào thì chúng ta thành thân?" Hắn đến gần hơn.

Nàng giương mắt, nhưng là không có trả lời. Hắn giống như một chó con, nếu là có cái đuôi, ước chừng cũng đong đưa bay bay.

"Công Dã Thanh Quân! Hắn lần nữa la lên: "Ta cũng nói cho ngươi biết, ngươi không thể thất hứa nếu như

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#truyen