Tội nghiệt của ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tội nghiệt của ta

Tác giả: Đại Tiên

Thiếp muốn một tòa đài cao trong mây, với tay có thể bắt được sao.

Xây.

Thiếp muốn một đóa tuyết liên ngàn năm, ăn vào để dưỡng nhan.

Tìm.

Thiếp thích màu đỏ, không muốn người khác làm dơ bẩn.

Cấm.

Thiếp ghét hoàng hậu lải nhải.

Phế.

Thiếp sợ hãi đại tướng quân.

Giết.

Haha, tạ chủ long ân. Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. Ta cười, đẹp đến mê người, sau lại đứng dậy thi lễ, ai ngờ trượt chân, ngã vào ôm ấp của chàng.

Lông mi khẽ chớp, hơi thở như lan hoa.

Ngón tay ta lướt hờ qua vết râu nhàn nhạt, chậm rãi phác họa đôi môi chàng. Đây là miệng vàng của thiên hạ, chỉ cần nhẹ nhàng nói một chữ là có thể thỏa mãn tất cả mong muốn của ta.

Tất cả sao? Thiếp muốn tối nay trăm hoa đua nở.

Chàng phủi đi bông tuyết đọng trên tóc ta, giả vờ giận, bóp chóp mũi hồng hồng vì lạnh của ta.

Mùa xuân là của Đông quân, thợ thủ công tài giỏi trên thiên hạ lại là của chàng.

Vì thế hoàng thành trải qua đêm mất ngủ, từng đóa từng đóa yên hoa phủ kín bầu trời, đỏ cam lam chàm, lấp lánh đầy màu sắc.

Ta cuộn mình trong tấm áo lông cáo của chàng, xem đi xem lại tới khi mệt nhoài.

Chàng ôm ta vào giấc ngủ.

1. Ta là ái tình của chàng

Nữ tử hiền lành kính cẩn đi tới, tựa như con thỏ nhỏ, nhút nhát vô tội khiến người thương yêu.

Bộ dáng này chẳng phải là nữ nhân vật chính trong kịch ngôn tình, nàng dùng thông minh tài trí mà dịu dàng thu phục quần thần, dùng tư thái kiều diễm mà khoan dung đối đãi những kẻ hãm hại, cuối cùng thu phục chàng sao?

Chàng tàn nhẫn vung tay, mục tiêu là ta.

Hạc đỉnh hồng đựng trong bình sứ nhỏ đổ xuống, vỡ tan.

Lệ chảy ra, bị bàn tay ấm áp lau đi.

Xúc cảm thật quen thuộc, nhớ lại ngày đầu tiên, chính bàn tay này khẽ nâng lên gương mặt cúi gằm của ta. Ta ngưng mắt đón nhận ánh mắt của chàng, đón nhận họa phúc cả đời ta.

Là chàng sao? Hẳn là chàng đi.

Mở mắt ra, ta nằm ở trong lòng chàng, yên hoa vẫn nở rộ bên ngoài cửa sổ tịch mịch.

Là giấc mộng.

Lại không chỉ là mộng.

Ta cảm thấy thật đói khát, đành phải gặm nhấm một bộ phận của chàng, ví như tâm trí.

Ta quyết định trao chàng ma quỷ trong ta.

***

Ngự thư phòng.

Lô hương chạm khắc nghiêng đổ, làm bẩn gấm thảm vừa được tiến cống.

Tấu chương phân tán.

Binh bộ thị lang lòng nóng như lửa đốt chờ triệu kiến.

Chàng không thấy bất cứ điều gì, tất cả đều chìm vào quên lãng.

Trong mắt chàng chỉ có ta, thanh thuần của ta, cuồng loạn của ta.

Móng tay tô phượng đỏ của ta cào vào lưng chàng, mồ hôi đổ đầm đìa.

Chàng ở trước ngực ta giống như một đứa nhỏ, ta chính là mẫu thân của chàng.

Không phải giống như mẫu hậu lạnh lùng băng giá, là một loại mẫu thân dịu dàng.

Ta lấy ngón tay vuốt tóc dài đen nhánh của chàng, chàng si ngốc nhìn ta, thật ngoan.

Đứa nhỏ đáng thương của ta, vì sao chàng lại là hoàng đế?

Ta cho chàng môi đỏ eo thon, mi thanh tay mềm, cho chàng thanh âm rên rỉ cùng lệ thủy tinh túy.

Chàng muốn trao ta thứ gì, nhìn xem đi.

Việc lâm triều tựa như chu sa điểm nơi mi tâm của ta, điểm cũng được, không điểm cũng không sao.

Yến hội không cần võ tướng khải hoàn hoặc lý do linh tinh gì đó do luật lệ soạn ra, đơn giản là buổi sáng tỉnh dậy, ta bỗng nhiên muốn khiêu vũ, mà quan lại của chàng may mắn được chọn làm người xem.

Tân khoa Trạng nguyên chưa thi Đình đã trực tiếp được khâm điểm, vì ta thích đèn kéo quân hắn làm.

Nam hạn hán Bắc lũ lụt? Được, đã biết. Chờ chúng ta từ Bắc sơn Hành cung ở hết hai tháng trở về sẽ tính sau.

Vũ nữ Ba Tư mái tóc thật đặc biệt, ta cần sợi chỉ như vậy để thêu bình phong uyên ương, nàng nói không ngại đầu bóng lưỡng.

Ôi chao, thì ra đầu bóng lưỡng xấu như vậy, thế mà nàng không ngại. Nhìn thấy mà buồn nôn, đưa ra ngoài đi.

2. Ái tình là tội nghiệt của ta

Một kẻ mặc áo giáp bị phá hỏng gấp gáp tiến vào, chàng đưa cho ta một chén Bích Loa Xuân.

A, nóng quá.

Chàng vội đến thổi, thổi thổi một hồi liền đem ngón tay ửng đỏ của ta ngậm vào miệng.

Ta mị cười kháng cự, cảm thấy hô hấp của chàng dần dần nặng nề.

Quay đầu lại nhìn người mặc áo giáp kia, hắn tức sùi bọt mép.

Ha ha, chắc chắn hắn rất muốn giết chết ta, kẻ họa thủy.

Ta tưởng là tin tức gì ghê gớm lắm, có người tạo phản thì tự mang binh đi trấn áp là được, còn chạy đến đây làm phiền người khác.

Ta rất mất hứng, biết rằng chàng cũng vậy.

Khi đang ám muội bị xen vào không ai lại cao hứng.

Ta thiện lương muốn tránh cho chàng bốc đồng giết tên trung thần gián quan phiền toái này, bèn dặn công công ở ngoài cửa ứng phó.

Tầng tầng sa trướng rơi xuống, chúng ta tiếp tục.

Trong phòng hoan ái khôn cùng.

Ngoài kia phong hỏa không ngớt.

Sau đó thì sao?

Sau đó quốc phá sông hà, sinh linh đồ thán.

3. Chàng là tội nghiệt của ta

Có một buổi sáng, tinh thần chàng tốt lắm, tâm huyết dâng trào muốn đi vào triều.

Bấm tay tính toán, chàng đã ở tẩm cung của ta đến một tháng, khó trách không biết giang sơn của mình đã bị người khác chiếm.

Quân phản loạn đến, chàng hơi kinh ngạc, chẳng qua chỉ một chút. Tùy cơ chàng liền hiểu được tình hình, thật là đứa nhỏ thông minh.

Đến lúc này, ta đã hoàn thành toàn bộ quá trình hại nước hại dân.

Không có cảm giác tội lỗi, ta thừa nhận ta chủ mưu muốn họa thủy.

Dù có dáng vẻ xinh đẹp, ta cũng không dám hy vọng xa vời, có được chuyên sủng vĩnh viễn sánh cùng thiên địa của chàng.

Thay vì chờ chàng thích người khác mà rời bỏ ta, không bằng cùng chàng tham luyến hồng trần rồi bên nhau chịu chết.

Thật không may, vương triều của chàng bị ta lựa chọn làm lễ vật chôn theo.

Chàng cũng từ bỏ được đi, nếu không tới lúc này rồi sẽ không còn dịu dàng cười với ta như vậy.

Chàng cũng có thể bỏ được, một thân mệt mỏi đổi lấy một hồi tiêu hồn, hẳn không thua lỗ gì.

Bọn họ lấy dây thừng ra trói chàng, ta suy nghĩ một chút, à, chắc là muốn đưa đi chặt đầu.

Được rồi, vậy chọn cách ly biệt hoàn mỹ đi.

Ta chỉnh trang lại búi tóc phi tinh trục nguyệt mà mình yêu nhất, gót sen uyển chuyển, vòng ngọc leng keng đuổi theo.

Ta giữ chặt ống tay áo thùng thình của chàng, miệng làm nũng thỉnh cầu lần cuối...

Đường đến hoàng tuyền, thiếp xin đi theo.

Chàng dùng ánh mắt đen trắng rõ ràng nhìn ta, không nói gì.

Giống như vô số lần trước, ta lắc lắc cánh tay chàng, lặp lại lời thỉnh cầu tùy hứng:

Thiếp xin đi theo.

Chàng rốt cuộc giống như vô số lần trước, chịu thua ta, nhẹ nhàng nói một tiếng:

Chuẩn.

– Hoàn –


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#truyen