Đoản 25: Yêu Chàng Ta Có Sai ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Nàng, một cô công chúa được hoàng đế sủng ái nên sinh ra tính tình ngang ngược muốn gì liền phải có, nàng đòi bất cứ thứ gì hoàng đế đều sẽ cho nàng. Năm nàng 16 tuổi như những thiếu nữ khác nàng bắt đầu biết yêu, nàng thầm thương trộm nhớ một chàng trai.

  Chàng là một tướng quân dũng mãnh nơi sa trường, vẻ anh tuấn của chàng làm các thiếu nữ trong thành phải mê đắm kể cả một cô công chúa là nàng.

  Từ ngày gặp chàng nàng đã đắm chìm vào thứ gọi là tình yêu ấy, nàng hay lẽo đẽo theo sau chàng hỏi những câu ngớ ngẩn, chàng rất giữ khoảng cách và lễ nghi làm nàng không thể nào rút ngắn được khoảng cách với chàng. Có lần nàng đánh bạo hỏi chàng đã yêu ai chưa, chàng nói chàng đã có ý trung nhân rồi, nàng rất buồn nhưng với tính cách ngang bướng của nàng, nàng nghĩ chàng chỉ lừa nàng nên vài ngày sau nàng lại bám riết lấy chàng.

  Nàng ngỏ ý với phụ hoàng muốn được gả cho chàng, vì từ nhỏ đến lớn hoàng đế chưa bao giờ từ chối lời thỉnh cầu nào của nàng nên hoàng đế đã đồng ý. Sau một lần dẹp loạn quân giặc, chàng trở về được hoàng đế trọng thưởng ban hôn cho chàng và công chúa, chàng vô cùng kinh ngạc nhưng lệnh vua khó cãi chàng đành nhận lệnh.

  Chàng ngỏ ý gặp nàng muốn cầu nàng xin hoàng đế hủy hôn ước đó, nàng chỉ nói «ta yêu chàng hôn ước là do ta xin phụ hoàng được gả cho chàng, chàng nghĩ ta sẽ hủy sao?».

  Chàng nhìn nàng một lúc rồi nói «công chúa ta đã có ý trung nhân rồi, ta không muốn phụ nàng ấy, xin công chúa hãy thành toàn cho ta»

  «Ta không đồng ý, chàng không cần xin ta vô ích» nói rồi nàng giận dữ rời đi để lại chàng đứng đó.

  Không lâu sau ngày đại hôn cũng đến, nàng ngồi trong kiệu hoa lòng vui mừng khôn xiết cuối cùng nàng cũng được gả cho chàng. Đại hôn của nàng xa hoa lộng lẫy là thế nhưng ai biết được cuộc sống của nàng sau này sẽ như thế nào.

  Đêm tân hôn nàng đợi mãi mà không thấy chàng vào, nàng cất giọng hỏi nha hoàn hầu bên cạnh «Tiểu Tuyết sao giờ này tướng quân còn chưa vào?»

  Tiểu Tuyết đứng bên cạnh nàng nảy giờ khẽ trả lời «dạ chắc chút nữa tướng quân sẽ tới thôi ạ, công chúa đừng quá lo». Nàng khẽ ừ một tiếng rồi im lặng.

  «Cạch» tiếng cửa mở chàng bước vào «lui» chàng lệnh cho Tiểu Tuyết lui ra, Tiểu Tuyết rời khỏi phòng nhẹ nhàng khép cửa lại.

  Chàng không đi đến chỗ nàng mà chàng ngồi xuống ghế rót rượu, chàng nhìn nàng từ trên xuống dưới rồi cười nhạt, nàng hồi hộp không thôi thấy chàng im lặng nàng không thể nào bình tĩnh nổi cất tiếng gọi khẽ «Tướng Q ... công» nàng định gọi chàng là tướng quân nhưng nghĩ lại nàng đổi lại gọi chàng là tướng công.

  «Thật khó nghe« chàng lạnh lùng nói. Nàng không nhìn thấy biểu cảm của chàng nhưng cũng biết được chàng đang khinh thường mình, nước mắt nàng khẽ rơi.

  «Vì ngươi mà nàng ấy rời xa ta, ngươi vui rồi chứ, ngươi nghĩ ngươi là công chúa thì có thể có tất cả sao? ta nói cho ngươi biết ta không yêu ngươi mãi mãi không yêu ngươi, ngươi không xứng» chàng nói ra những lời ấy làm tim nàng đau như cắt, chàng cất bước đi ra cửa phòng không quên nói vọng lại «ngươi muốn gả cho ta thì ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết».

  Chàng rời khỏi phòng bỏ nàng ngồi một mình khăn đỏ còn đó, nước mắt nàng rơi. Nàng ngồi như vậy suốt đêm nghĩ về việc mình làm, nàng đã sai thật rồi sao? sai khi gả cho chàng? không nàng phải chứng minh, chứng minh cho chàng thấy nàng yêu chàng như thế nào, làm cho chàng yêu nàng.

  Sáng hôm sau Tiểu Tuyết vào thay y phục cho nàng thấy nàng vẫn ngồi đó với khăn đỏ còn chưa mở vội vàng chạy lại «công chúa người, sao người còn ngồi đây, công chúa người và tướng quân?...», nàng im lặng hồi lâu rồi nói «không có gì đâu, Tiểu Tuyết em đừng để ai biết chuyện này nếu không phụ hoàng sẽ rất tức giận» .Tiểu Tuyết buồn bã nhìn nàng khẽ dạ một tiếng.

  Tiểu Tuyết từ nhỏ đã hầu hạ nàng, cô biết nàng rất bướng bỉnh muốn ai cũng phải nghe theo mình nhưng nàng rất tốt, nàng có cái gì ngon cũng đều chia cho cô, nàng không coi cô là người hầu mà coi cô là muội muội tốt của nàng, cô biết nàng là thật lòng yêu tướng quân nhưng biết làm sao được, với tính cách ngang bướng của nàng quyết gả cho tướng quân thì ai có thể ngăn nổi để rồi phải chịu khổ thế này đây.

  Những ngày nàng sống trong phủ tướng quân đúng như chàng nói «sống không bằng chết» nàng bị chàng sai khiến như người hầu, vì từ nhỏ đã được nuông chiều nên đối với nàng những công việc ấy là vô cùng khó khăn, có nàng công chúa nào phải giặt đồ, phải gánh nước, phải chẻ củi như nàng không? chàng nói nếu không làm được thì cút, phủ chàng không nuôi người ở không rãnh rỗi. Nàng nghĩ chàng thích loại nữ nhân giỏi giang nên làm theo những gì chàng nói không một lời than vãn.

  Nàng còn học thêu, nàng vì thêu túi gấm cho chàng mà mười đầu ngón tay bị kim đâm đến không còn cảm giác, chàng chê nó xấu quăng nó xuống hồ mà không màn suy xét, nàng lội xuống hồ tìm lại chiếc túi vào trưa nắng, hôm sau nàng đổ bệnh. Chàng nhìn nàng nằm bệnh trên giường chẳng chút thương tiết hừ lạnh nói «nữ nhân ngu ngốc» nàng rất buồn nàng im lặng không nói gì, đúng là do nàng ngốc.

  Nàng học nấu ăn vì sợ chàng không ăn nàng không dám nói đó là do mình nấu, tay nghề của nàng rất tốt rất hợp khẩu vị của hắn, nàng rất vui, từ đó nàng luôn nấu các bữa ăn hằng ngày cho hắn.

  Có những lúc hoàng cung có yến tiệc nên việc chàng và nàng có mặt ở đó là việc tất nhiên, những lúc như vậy chàng mới đối xử với nàng tốt một chút, những lúc như vậy nàng mới cảm nhận được hạnh phúc, nhưng nó cũng nhanh chóng qua đi khi yến tiệc kết thúc.

  Cuộc sống của nàng trong phủ không khác gì người hầu, chàng chẳng thèm đụng đến nàng, thời gian cứ trôi qua cho đến một ngày ...

  «Nhu Nhi nàng về rồi nàng đừng bỏ ta đi nữa, có được không?» chàng nắm tay một cô nương xinh đẹp nói.

  «Choang» mâm cơm trên tay nàng rơi xuống, tiếng động làm người trong phòng nhìn đến nàng «ngươi làm gì ở đó, cút cho ta» chàng nhìn thấy nàng liền mắng, nàng ngồi xuống dọn dẹp lại, nước mắt rơi lã chã, nàng lẳng lặng rời đi, nàng ấy là ý trung nhân của chàng sao? nhưng nàng hiện giờ là thê tử của chàng mà tại sao ... ?

  Tối đêm đó nàng khóc rất nhiều, vài ngày sau nàng ta được gả vào phủ tướng quân, nàng ta làm thiếp của chàng còn được ân sủng hơn cả chính thê là nàng.

  Nàng suy nghĩ rất nhiều, có phải nàng nên từ bỏ không? không lâu sau nàng ta có thai, chàng lại càng yêu thương nàng ta hơn, nàng cũng đã ra quyết định sẽ trả lại tự do cho chàng. Tối đó nàng định sẽ ra đi trong im lặng, nàng không về hoàng cung, mà sẽ đến một nơi nào đó thật xa để có thể quên đi chàng, nhưng mọi việc lại không như nàng dự tính.

  Tối đêm đó chàng đột nhiên đến phòng nàng, căn phòng mà chàng chưa một lần đặt chân đến từ khi thành thân đến giờ, chàng hơi lảo đảo, chàng say? nàng thấy chàng đến trong lòng có chút vui mừng lại có chút bất an. Bất ngờ chàng lao đến đè nàng dưới thân, đêm đó hai người triền miên không dứt, nhưng miệng chàng lại thì thầm tên nàng ấy, nàng ấy mang thai rồi, chàng không muốn tổn thương nàng ấy nên đến dùng nàng giải phóng dục vọng? thì ra nàng đối với chàng chỉ là một công cụ để phát tiết, nước mắt nàng rơi rất nhiều, nàng mệt mỏi thiếp đi.

  Sáng hôm sau nàng chật vật ngồi dậy, ánh mắt nhìn chàng pha lẫn một chút sợ hãi một chút yếu đuối đáng thương, chàng nhìn nàng đang quấn lấy chiếc chăn che đậy những dấu đỏ ái muội trên cơ thể trắng nõn, nhìn đến vết màu đỏ trên giường đồng tử chàng co rút, trong đầu thoáng qua suy nghĩ muốn ôm lấy nàng, nhưng nó đã nhanh chóng bị chàng gạt đi, chàng đang thương hại nàng sao? không thể nào.

  Mấy ngày sau nha đầu Tiểu Tuyết thấy nàng luôn ở trong phòng từ sau khi tướng quân rời khỏi phòng, lo lắng nàng sẽ bị bệnh Tiểu Tuyết thường làm đồ ăn mang vào phòng cho nàng, phòng nàng rất lạnh lẽo, thấy vậy Tiểu Tuyết ra vườn muốn hái ít hoa cho phòng nàng có chút gì đó gọi là sức sống. Ấy vậy mà Tiểu Tuyết bị Trình Y Nhu đánh với tội dám hái hoa của nàng ta. Nàng thấy má trái Tiểu Tuyết bị sưng to «Tiểu Tuyết em sao vậy?» Tiểu Tuyết ấp úng «dạ ... Trình nhị phu nhân đánh ạ», nàng tức giận nàng coi Tiểu Tuyết như muội muội, chưa bao giờ đánh Tiểu Tuyết một lần, cô ta là tiểu thiếp mà lại ngông cuồng như vậy? «Công chúa đừng giận tại em không coi nên hái nhầm hoa của nhị phu nhân nên bị đánh là đáng, người nghĩ ngơi đi em đi tìm ít gì đó cho người ăn» Tiểu Tuyết sợ nàng giận nên vội nói, nàng chỉ nhẹ gật đầu không nói gì thêm.

  Nhiều ngày nay, từ sau lần đó chàng không đến chỗ nàng một lần nào nữa. «Chết tiệt» trong thư phòng ngỗn ngang là sách mấy hôm nay chàng thấy mình rất lạ, lúc nào trong đầu cũng hiện lên hình ảnh nàng, đôi mắt nàng nhìn chàng ngày hôm đó vẫn không thể nào vứt khỏi đầu chàng được. «Phu quân chàng sao vậy?» Trình Y Nhu bước vào phòng nhìn cảnh vật trước mắt nàng ta hỏi, «ta không sao, nàng có thai đi lại không tiện, sao lại còn đến đây» chàng đến đỡ nàng ta đi đến ghế nói. «Thiếp không sao, nhớ phu quân nên đến đây không được sao?» nàng ta ngồi xuống cạnh chàng tựa người vào ngực chàng «Được chứ» chàng nhìn nàng ta, trong thoáng chóc lại chàng nhìn thấy khuôn mặt nàng, chàng cau mày đẩy cái suy nghĩ ấy ra khỏi đầu.

  Hôm sau Tiểu Tuyết bị người của chàng lôi đi, mắt chàng đỏ ngầu nhìn nàng «ngươi thật độc ác», nàng không hiểu vì sao, nàng chạy theo chàng, chàng cho người đánh Tiểu Tuyết, nàng van xin chàng tha cho Tiểu Tuyết chàng lạnh lùng quát «cô ta chết cũng không nổi đền mạng cho con ta» nàng hốt hoảng, con của chàng? con của chàng chết rồi sao? nàng ta sẩy thai rồi? nhưng sao lại liên quan đến Tiểu Tuyết, nàng bò lại chỗ Tiểu Tuyết «rốt cuộc chuyện gì?» Tiểu Tuyết đau đớn nói «có ... có người ... bảo em mang thuốc ... đến cho nhị phu nhân ... nói nó là thuốc an thai ... em thật sự không biết gì hết»

  Nàng lê thân lại cầu xin chàng «ta xin chàng, em ấy không phải loại người như vậy, chắc chắn có ai đó đã hại em ấy, chàng làm ơn, làm ơn tha cho em ấy» nàng níu gấu áo chàng nói. Chàng nhìn nàng tay bóp chặt lấy cằm nàng "cô ta không phải do ngươi sai khiến sao? Ngươi ganh tỵ với Nhu Nhi nên muốn giết đứa con trong bụng nàng ấy?", nàng hốt hoảng nhìn chàng "không ... không phải ta làm, chàng phải tin ta, chàng ..." chàng đạp nàng văng ra xa, vì mấy ngày ăn uống thiếu chất cơ thể nàng suy yếu nên nàng ngất đi.

  Khi nàng tỉnh lại đã là hai ngày sau, nàng mở mắt ra trong thấy chàng đang ngồi bên giường «tỉnh rồi?» chàng hỏi. «Tiểu Tuyết đầu?» nàng không trả lời câu hỏi của chàng mà hỏi ngược lại «chết rồi» hai chữ chàng nói ra làm tim nàng chết lặng, người quan tâm nàng nhất bây giờ cũng bỏ nàng mà đi rồi. Nàng quay người «ta muốn nghĩ ngơi» nàng cụp mắt nước mắt lăn dài trên má, chàng đứng dậy rời đi.

  Hôm sau nàng dậy thấy trong người không được khỏe, nhờ người tìm đại phu đến khám, thật trớ trêu khi đại phu lại bảo nàng đã mang thai được hơn một tháng rồi. Nàng im lặng không nói gì, tiễn đại phu ra về. Tối hôm ấy nàng ăn mặc thật đẹp, còn trang điểm, nàng đi đến thư phòng xin gặp chàng.

  «Có chuyện gì nói đi ta rất bận» chàng lạnh nhạt nói. «Ta chỉ muốn hỏi chàng một vài câu» nàng nhìn chàng chằm chằm nói. Chàng thấy nàng hôm nay rất lạ không giống mọi khi, nàng còn trang điểm «hỏi gì?»

  «Chàng đã bao giờ yêu ta chưa?» câu hỏi của nàng làm tim chàng nhói lên, nàng tại sao lại hỏi như vậy? Chàng có cảm giác rất lạ, giống như chỉ hôm nay nữa chàng sẽ không còn gặp được nàng, nghĩ thì nghĩ vậy nhưng miệng chàng vẫn bồi «chưa»

  Nàng không tỏ vẻ buồn bả như mọi lần, nàng dùng tâm trí trấn an chính mình «vậy nếu ta biến mất chàng sẽ vì ta mà đau lòng chứ?» chàng đột nhiên cảm thấy khó thơ,̉ tim chàng như có ai đó đang bóp chặt nó nàng sẽ bỏ chàng đi sao?́, chàng im lặng không biết phải nói gì.

  Nàng cười khổ «ta biết câu trả lời của chàng rồi» nàng quay người bước đi, chàng vẫn đứng ngây ra đó.

  Đêm đó phủ tướng quân xảy ra trận hỏa hoạn lớn, nơi bị cháy là nơi nàng ở, hôm ấy người ta thấy Từ tướng quân như nổi cơn điên muốn xong vào đám cháy, miệng chàng lẩm bẩm «Như Ngọc nàng không được chết, ta không cho phép nàng chết».

  Phải mất mấy canh giờ sau đám cháy mới được dập tắt, người ta tìm thấy trong đám cháy một thi thể nữ, chàng nhìn thi thể ấy cả người cứng đờ, nàng bỏ chàng thật rồi sao.

  Mọi người ở ngoài nhìn vào không khỏi bi thương, bỗng có một tiếng nói «thật tội nghiệp một xác hai mạng» chính là người đại phu đó. Chàng điên cuồng lao tới «ông nói gì? hả?», vị đại phu bình tĩnh đáp «buổi sáng tôi được vị cô nương ở trong viện này mời đến trị bệnh, tôi chuẩn bệnh cho cô nương ấy phát hiện cô ấy không có bệnh mà là có thai», lời vị đại phu vừa dứt đồng tử chàng co rút dữ dội, nàng có thai? Sao nàng không cho chàng biết? Một xác hai mạng? Chàng đã làm nên tội nghiệt gì thế này?

  Chàng khụy xuống đất, hai mắt vô hồn nhìn vào một khoảng không, chàng đang làm gì thế này? Chàng yêu nàng sao? ... nhưng đã quá muộn.

  E hèm có ai muốn tiếp không? Muốn ngược nam chính thì điểm danh nào Kaka :D

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#219karry