Tuyết Trường An

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuyết Trường An

TÁC GIẢ: THẤT TƯƠNG

Một năm kia, vào ngày mười lăm tháng giêng, đầu đường thành Trường An, đèn hoa rực rỡ. Khóe miệng của mỗi người dường như nhuộm lấy sự ấm áp của ánh đèn.

Luôn có tuyết từ trên trời rơi xuống. Tuyết rơi vào trong những chiếc lồng đèn đỏ rực, rơi xuống phiến đá xanh rêu, rơi trên chiếc trâm cài đầu tinh xảo của những nữ tử đang ngắm đèn hoa. Lẳng lặng tan ra, chỉ để lại một lớp hơi nước mờ mịt. Cảm giác giống như một ngón tay mang theo hơi lạnh nhẹ nhàng lướt qua.

Bỗng nhiên nghe được tiếng cười của con gái nhà ai từ đầu đường truyền tới. Mềm mại, đáng yêu như oanh hót, cũng không hề che giấu sự vui mừng nào. Tiếp đó lại nghe thấy "Tiểu thư, tiểu thư đi chậm một chút... " thanh âm đứt quãng truyền vào trong tai, chậm chạp cũng bị quang cảnh náo nhiệt ở trên đường vùi lấp.

Nàng va vào ngực hắn.

Nâng lên khuôn mặt như hoa đào tháng ba sợ hãi nhìn. Nàng không thấy rõ gương mặt của hắn dưới chiếc nón màu xanh, mà chỉ thấy một đôi mắt sáng như sao, trực tiếp khiến nàng hốt hoảng.

Tuyết vẫn rơi, nhưng với nàng thì giống như đã ngừng lại. Vạn vật trên đất trời đã bị bao phủ trong màn tuyết trắng xóa, tĩnh lặng đến mức nàng có thể nghe thấy hô hấp của chính mình.

Hắn nói: "Tiểu thư, thất lễ rồi." Nói xong, hắn xoay người rời đi, mà nàng thì nhất thời nghẹn họng không biết nói gì.

Bỗng dưng xoay người nhìn lại, thế nhưng phát hiện hắn sớm đã biến mất. Không tìm được bóng dáng hắn trong dòng người tấp nập mà chỉ có tuyết bay đầy trời, tịch mịch không nên lời.

Ngày cứ như vậy trôi đi, chẳng hề gập ghềnh.

Nàng cũng lớn lên, rồi gả làm vợ người ta. Nàng giúp chồng dạy con, cuộc sống bình yên không có phong ba. Chỉ có, thỉnh thoảng trong đêm tuyết đứng lặng người bên cửa sổ. Nàng nhớ đến tuổi thiếu thời, nhớ đến ngày hội Nguyên Tiêu, nhớ đến ánh đèn rực rỡ đầy đường cùng bóng người rời đi dưới bầu trời đầy tuyết.

Mà nàng mãi mãi không thể biết rằng. Ngày mười lăm tháng giêng năm ấy, có một tên sát thủ, tình nguyện tự hủy đi một cánh tay, cũng không ám sát con gái của Tể tướng đương triều.

Hắn, trong khung cảnh đầy tuyết, từng thấy ánh mắt ấm áp nhất. Hắn ở đầu đường thành Trường An, từng nghe thấy tiếng cười hay nhất trên đời.

Hoàn


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#truyen