🖤Ngự Y 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🖤Wattpad Quý Tuế🖤

  Ta tên Túc Thảo.

  Là một cái ngự y.

   Ngự y là một nghề nghiệp nguy hiểm,ngày ngày đối mặt với bao nguy cơ,mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ phải nghe câu "Trị không được,chém!"

   Các ngươi nghĩ ta là một lão già đạo mạo,đoan trang giống như các ngự y trong truyền thuyết sao?

     Sai!

     Ta không những không già mà còn là nữ nhân!

     Vì vậy,lúc các thái y trong thái y viện tụ lại một chỗ,giữa một hàng toàn các lão đầu đỡ lưng,ngửa mặt,vuốt chòm râu,dáng vẻ cao nhân,thâm tàng bất lộ lại lòi ra một nha đầu,miệng còn hôi sữa như ta,khỏi phải nói làm hỏng đội hình cỡ nào. Mấy lão đầu kia đều ngứa mắt ta,nhưng ngứa mắt ta thì cũng làm gì được ta,lại cũng không thể đá đít ta đi được,chỉ đành nhịn lại mà thôi.

    Các ngươi nghĩ là vì ta tuổi trẻ tài cao,y thuật xuất chúng, là thần y được người người ca tụng nên mới được đặc cách như vậy?

     Sai!

    Đừng nói đến y thuật cao siêu,đến cả mấy chứng thương hàn,suy nhược ta còn chẳng biết kê đơn. Bao nhiêu năm học nghệ cũng chỉ chữa được ít bệnh nổi mẩn,ngứa ngáy,hôi chân mà thôi.

    Nhưng ai bảo ta là người có hậu trường to chứ. Mấy đời họ ngoại đều làm to ở Thái y viện này,thúc bá họ hàng xa đều làm quan trong triều. Nhét một tên vô dụng như ta vào đây cũng không phải chuyện khó khăn gì.

   Nhưng ta cũng không biết ông ngoại nhét ta vào đây làm gì,chỉ bảo ta cần ở đây. Ở đây có cái gì tốt? Gió tanh mưa máu, ăn thịt người không nhả xương, làm sao tự do tự tại bằng thế giới bên ngoài. Ông ngoại cũng không giải thích gì thêm, không nói hai lời vứt ta ở đây, tự sinh tự diệt, làm ta ngây ngốc trong này tận năm năm.

     Nói về thân thế của ta,quả thực rất bi thảm.

  Gia tộc họ ngoại ta mấy đời đều hành nghề y, bán mạng vì triều đình, theo thời gian phân ra rất nhiều nhánh phụ, con cháu nhánh phụ rất ít nối nghiệp tổ tiên,ngược lại đi theo những chức nghiệp khác, có người làm quan, làm thương nhân,...

     Nhưng nhánh chính thì khác, đời đời đều phải kế thừa y bác của tổ tiên. Đến đời ông ngoại ta lại không sinh được nam tử ,chỉ có một mình mẹ ta. Ông ta cũng xem như đây là ý trời, dốc lòng bồi dưỡng mẹ ta.

    Mẹ ta là một cái ương ngạnh, mạnh mẽ nữ tử, không thích mấy việc khuê các của nữ tử bình thường, cũng không muốn kế thừa y nghiệp, một lòng muốn làm một nữ hiệp giang hồ. Ông ngoại ta đánh có, mắng có nhưng dầu muối đều không ăn. Sau gặp được một đại hiệp võ lâm, cũng chính là cha ta, từ đó liền bỏ nhà theo nam nhân, vân du tứ hải.

  Ông ngoại tức đến dậm chân, dựng râu, nói là coi như không có nữ nhi này thế nhưng mỗi lần mẹ ta gây chuyện bị người bắt lại, lại cầm tiền đi chuộc, mỗi khi sắp chết đói lại được ông ngoại cho ngân lượng.

  Vì thế, để đặc biệt bày tỏ sự biết ơn và nhớ nhung của mẹ ta đối với ông ngoại, liền đem ta vứt cho ông ngoại, nói là để kế thừa y bát một đời của ông. Ta cảm thấy họ chính là muốn vứt thứ vướng víu như ta để thoải mái vân du. Ông ngoại ta lại không biết, vui vẻ hớn hở sai người đưa thêm vàng bạc, ngân lượng cho mẹ ta. Thế có khác nào ta bị bán?

   Ta cảm thấy ông ngoại có đứa con như mẹ ta, chính là xui xẻo tám kiếp!

  Dù như thế nhưng lúc đó ta phản đối không được, ta chỉ là đứa bé nhỏ xíu xiu được người ôm trên tay. Đoán chừng dù biết, cũng chỉ ê a vài tiếng.

Ta được mấy tuổi ông ngoại liền bắt đầu ra sức bồi dưỡng ta, nhìn ánh mắt phát sáng như hai ngọn nến nhỏ của ông, ta run rẩy. Lại qua vài năm ta cũng tự nhìn thấy ngọn lửa trong mắt ông dần tắt, ông bảo với ta, không sao, ta còn nhỏ.

  Nhưng đến lớn, ta vẫn không học được gì, ông ngoại tức đến dựng râu trừng mắt, mắng ta "Ngu ngốc."

Lại nghiến răng nghiến lợi thêm một câu: "Ngươi nhất định là con của tên tiểu tử họ Túc kia."

Cũng đúng, mẹ ta tuy ham chơi, bỏ nhà đi làm nữ hiệp nhưng trước đó, bà cũng là tài nữ nổi danh Giang Nam. Đâu như ta, cái gì cũng không biết. Ông nội dốc lòng bồi dưỡng y học cho ta, cũng không bắt ta học mấy cái của nữ nhi nhà bình thường. Cho nên, ta chính là một cái bao cỏ chính hiệu, cái gì cũng không biết.

Bây giờ ta cảm thấy ông nội có đứa cháu như ta, chính là xui xẻo mười tám kiếp!

   Đến khi ta mười lăm tuổi, rốt cuộc ông ngoại cũng buông tha. Nói là chưa từng thấy người nào như ta,học nghệ mười mấy năm, đến cả ba mươi sáu cái huyệt đạo trên người ta cũng không biết ở đâu.

Nhìn những cô nương cùng tuổi lần lượt cập kê, đính ước, hay xuất giá, mắt ta hơi sáng lên. Cuối cùng cũng thoát khỏi những ngày mở mắt ra liền đối mặt với đơn thuốc và thảo dược rồi.

   Nhưng ta còn chưa cười được bao lâu thì ông ngoại mấy ngày không thấy của ta bỗng trở về, kèm theo một tin dữ.

Ta phải vào cung rồi.

Còn là đi làm ngự y đương triều.

   Ta cảm thấy tin tức này quá mức chấn động, chấn động đến khiến ta ngu người tại chỗ. Có khó chấp nhận cỡ nào thì ta vẫn phải thu dọn đồ vào kinh. Lúc đó ta ước bản thân có một nửa cái tính ngang ngạnh của mẹ ta để có thể dứt khoát nói, không muốn sẽ không làm. Nhưng ta không có, một đứa bé được một tay ông ngoại nuôi lớn, mọi tính cách, hành sự đều nằm trong lòng bàn tay ông.

       ........Wattp Quy Tuế

  Công việc hằng ngày của ta ở Thái y viện đại khái là, sáng sớm thức dậy muộn, y phục rối loạn, tóc tai bù xù nhảy ra khỏi giường, cuống cuồng lên tìm quan phục vào cung.

  Vào Thái y viện, ta kỳ thực cũng rất rảnh rỗi. Các bậc quý nhân trên cao sớm đã không đến lượt ta, bọn họ chán ghét nữ nhân như ta nhưng cũng lo lắng cái đầu trên cổ mình, nào dám cho ta đi chẩn bệnh. Còn mấy việc lặt vặt như sắp xếp thuốc, ghi chép sổ sách...cũng đã có mấy tiểu thái giám lo.

  Ta chính là một cái ngự y rảnh rỗi a!

   Trong Thái y viện cũng không hề tẻ nhạt. Mỗi ngày cầm nắm hạt dưa, ngồi nghe mấy lão thái y bát quái cũng đủ thú vị. Nào là vị đó vị kia trong người mắc bệnh kín, nào là vị kia có tật này tật nọ.

Mấy nữ nhân ngồi với nhau thành cái chợ, ta bây giờ có thêm nhận thức mới. Mấy lão đầu ngồi với nhau cũng có thể thành cái chợ. Bọn họ bát quái từ ngoài thành đến trong thành, từ nhà bách quan đến hậu cung thâm sâu. Đến vị quý nhân nào nổi mẩn, ghẻ lỡ đều tỏ tường, hoàng thượng bị hôi chân, lông chân không mọc được cũng không tha.

Ta ngồi chồm hổm một bên cắn hạt dưa, lắc đầu cảm thán. Hoàng thượng ngày ngày lo đề phòng gian thần, chém giết tặc tử, kỳ thực người nên chém nhất, chính là mấy lão đầu biết quá nhiều ngồi ở trong đây.

"Các ngươi còn chưa biết bộ mặt thật của tên Cao đại nhân kia đâu."

  Người đang nói là Từ ngự y, lão đầu đang nói về Thượng thư bộ Lễ Cao Hạng Viễn. Chuyện là mấy hôm trước, gia mẫu nhà Cao đại nhân bệnh nặng, Cao đại nhân liền vì chữ hiếu, quỳ trước Kim Loan điện xin hoàng thượng ban ân, phái ngự y đến chẩn bệnh. Người người ca ngợi hiếu đức của Cao đại nhân, không hổ là Thượng thư bộ Lễ, hoàng thượng liền phất tay, phái người đi.

Người được phái đi chính là Từ ngự y, nghe nói khi đến đó lão được một phen sửng sốt. Cả một toà trạch viện hoa lệ không ngờ lại có một nơi tồi tàn như vậy. Con cái người hầu không đông đúc như trong tưởng tượng của lão, ngược lại chỉ có dăm ba nô tì quanh quẩn. Cao gia mẫu nằm trên giường, khắp phòng đã bắt đầu có mùi khó ngửi, vẻ mặt Cao gia mẫu xám xịt, sớm đã không sống được bao lâu, cả người suy nhược do bệnh tình lâu năm lại không được bồi bổ tử tế. Ấy vậy mà khi ra khỏi tiểu viện kia, Từ ngự y lại giống như trở lại thế giới xa hoa kia, người hầu tấp nập, trạch viện xa hoa, Cao đại nhân cùng Cao phu nhân niềm nở tiếp đón, cảm tạ.

  Từ ngự y phỉ nhổ mà nói: "Nếu không phải nể mặt xấp ngân phiếu lão dúi vào tay ta, ta đã sớm phỉ nhổ vào mặt hắn rồi." Mấy lão đầu khác lại vuốt râu, kể lại mấy câu chuyện tương tự trong đời hành y của mình. Những con người đạo mạo, đoan chính qua lời kể của họ bỗng như biến thành những khuôn mặt vặn vẹo, dữ tợn.

Ta ngồi trong góc, nghe mấy lão đầu giọng điệu mùi mẫn kể chuyện, lần nữa lắc đầu. Lòng người a! Đáng sợ!

      ..........

    Ngự y là một cái nghề nghiệp bất công. Đến một chỗ để chân trên điện Kim Loan cũng không có, lại sẵn sàng "tăng ca" mọi lúc, mỗi ngày trôi qua đều ngập tràn nguy cơ. Trong thâm cung này, đám ngự y như bọn họ sinh mạng quả thật không dám bảo đảm.

  Mỗi khi các quý nhân trong cung kia ho một tiếng thì dù ngươi đang tìm chu công hay vui vẻ bên phu nhân thì cũng phải vọt dậy, cắp mũ áo cùng hòm thuốc mà chạy, sợ tới chậm một chút sẽ chỉ nghe câu "Một đám vô dụng, chém!"

  Có thể vì nguyên nhân này, đám lão đầu trong Thái y viện mặc dù tuổi tác đã cao nhưng vẫn bền bỉ, dẻo dai. Chạy một mạch từ giường vào cung cũng không cần dừng lại uống chén trà.

Lúc rảnh rỗi ta đều đăm chiêu suy nghĩ lí do ông ngoại nhét ta vào đây, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra, lại không thể quay về tìm ông hỏi, cho nên đành thôi.

        ...........

      Hôm nay Thái y viện không khí tương đối nặng nề, nguyên nhân là vì Thanh lão ngự y vừa bị chém đầu. Chuyện xảy ra nhanh đến mức khi tin này lan truyền ra, Thanh lão ngự y xác đều đã lạnh. Nguyên nhân xử trảm là vì mấy hôm trước Thanh lão đầu kê một đơn thuốc cho một vị sủng phi của hoàng thượng, không biết thế nào lại làm vị sủng phi kia thân thể phát bệnh, hoàng thượng nộ khí vì hồng nhan, lập tức lôi thái y kê đơn ra chém.Vì thế, hôm nay Thái y viện đặc biệt dành ra một ngày buồn bã cho Thanh thái y.

     Cuộc sống trong cung cấm này chính là khắc nghiệt như vậy, mãi mãi không biết được qua một cái chớp mắt, ai sẽ lại rơi đầu.

     "Nghĩ gì mà đăm chiêu vậy?"Giọng nam nhân trầm thấp quen thuộc truyền tới. Ta theo bản năng đáp lại:

    "Nghĩ ngươi."

    "..."

     Ta lúc này mới hoàn hồn,giật mình chớp mắt một cái, lập tức quay ngoắt đầu lại. Vừa quay đầu liền chạm phải một đôi mắt đen như đầm sâu, chứa ý cười, khuôn mặt hắn cách ta chỉ tầm một ngón tay, ta hoảng sợ giật người ra phía sau, phía sau là tường cứng, đầu ta đập vào tường phát ra một tiếng "cốp" giòn tan.

     "Haha..."An Thanh bật cười to nhìn khuôn mặt nhăn thành bánh bao của ta.

    "Tiểu Túc tử, ngươi sao cứ ngu ngốc như vậy?"

      Ta xoa xoa đầu muốn nổi một cục u, trừng mắt nhìn tên thủ phạm đang nhởn nhơ ngả ngớn, thầm nghĩ có nên cho một tát,tát chết hắn đi luôn không?

    "Ngươi lại trở về sao?"

    "Aizzz, tiểu Túc tử, ngươi lúc nãy còn bảo nhớ ta, sao vừa quay đầu liền như vậy? Đúng là nữ nhân khẩu thị tâm phi!"

    "Khẩu thị tâm phi cái đầu ngươi!"

    Ta nhìn khuôn mặt phong trần, mệt mỏi của hắn, mấy lời khó nghe liền nói không ra, ta bỗng im lặng, chỉ nâng mắt nhìn hắn.

    An Thanh lại nở nụ cười đáng ghét kia, bàn tay to của hắn vỗ lên đầu ta một cái:

   "Sao vậy? Ngốc luôn rồi sao?"

    Ánh mắt ta như hai con dao nhỏ lia về phía hắn, An Thanh giống như rất thích bộ dáng xù lông của ta, nụ cười càng sâu càng vui vẻ.

    "Nghe nói Thái y viện lại có người bị chém đầu, ngươi không phải lại sợ chứ?"

   "Không có." Bao nhiêu năm rồi, ta sớm đã nhìn quen cảnh này, đâu còn sợ sệt như lúc trước.

    "Vậy sao?" An Thanh bỗng kéo tay ta, lòng bàn tay ta tiếp xúc một vật lành lạnh.

     "Tặng ngươi."

     Ta nhìn vào lòng bàn tay, lại là một cây trâm cài, hình dáng thật đẹp mắt. Ta nhìn chằm chằm hồi lâu, nhất thời không biết nói gì, một lát mới khẽ đáp:

    "Cảm ơn."

    Nếu tính số trâm cài An Thanh tặng ta, chắc cả cái đầu của ta cũng cắm không hết được. Mỗi lần ra ngoài làm việc liền mua tặng, mua tặng, ta cũng chẳng biết nói gì, yên lặng cất cây trâm đi.

    Ta vẫn nhớ lúc hắn tặng ta cây trâm đầu tiên, là mùa đông của mấy năm trước. Hắn đứng dưới một trời tuyết trắng xoá, đặt vào tay ta một cây trâm cài hình dáng xinh đẹp nhất ta từng thấy. Từ khi vào cung ta đã không dùng đến những tư trang nữ nhân này nữa, nhưng nghe hắn nói ta lại giữ lại, hắn nói:

     "Nương ta nói, tặng trâm cài cho nữ tử chính là muốn cùng nàng đính ước, lấy nàng làm vợ." Hắn dừng một chút, ánh mắt như mặt hồ sâu, luôn chứa ý cười kia, ta mãi mãi cũng không hiểu được. Hắn nói tiếp:

    "Ta vẫn chưa có nương tử a! Tiểu Túc tử, ngươi giữ lại sau này cho nương tử ta đeo đi."

     Tâm tình của ta lúc đó đại khái chính là, đốm lửa đang cháy hừng hực giữa trời đông bị tạt vào một chậu nước lớn, lạnh lẽo mà khó chịu. Nếu như hắn chỉ nói câu trước...

     Kể từ đó về sau hắn đều tặng trâm cài cho ta, nói rõ là "tặng" nhưng ta đều mang tâm tình giữ đồ cho người khác, đem đi cất giữ cẩn thận, sợ một ngày có người tìm tới lại không lấy ra được.

     Những cây trâm cài này quả thực giống y như chủ nó, gần như nằm trong tay ta, lại không bao giờ nắm chắc được...

    Bỗng trước mắt ta tối sầm lại làm ta thoát khỏi mơ hồ, nhìn người đang ôm mình, ta cảm giác tim mình cũng ngừng đập luôn rồi, chỉ biết trố mắt nhìn. Giọng nói trầm thấp hữu lực truyền vào tai ta, gần như vậy, làm ta chợt tỉnh táo lại, hắn nói:

     "Tiểu Túc tử, thật nhớ ngươi!"

    Ta hơi đẩy hắn ra nhưng hắn ôm rất chặt, đầu gác trên vai ta khiến ta không thể thấy rõ cảm xúc trên mặt hắn.

     "Ngươi chỉ đi có hai tháng, nhớ cái gì?"

    "Ngươi buông ta ra trước đi, dù sao ta cũng là nữ tử đấy."

   An Thanh bật cười: "Ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, tiểu Túc tử, ngươi còn ngại ngùng gì sao?"

    Ta cảm giác được mặt mình nóng lên. Lưu manh!

    "Đó là ngoài ý muốn!"

    Ta cố cãi, đẩy mạnh hắn ra. Bị ta đẩy ra bất ngờ, hắn hơi lùi lại, trong khoảng khắc ánh mắt tiếp xúc ngắn ngủi, ta bỗng nhìn thấy đôi mắt như hồ sâu không bao giờ nhìn thấy bất kỳ cảm xúc gì của hắn, bỗng có những cảm xúc khó hiểu, có tha thiết, có dịu dàng....Nhưng chỉ trong chớp mắt chúng lại biến mất không chút tăm hơi, giống như, đó vốn dĩ chỉ là ảo giác của ta.

    An Thanh im lặng nhìn ta một chút, nói:

    "Ta về tắm rửa, thay y phục rồi lại tới thăm ngươi."

    Hoá ra hắn thực sự mang cả người bụi bặm đến gặp ta, lại còn ôm ta nữa, haizzz, lát nữa ta cũng phải đi tắm thôi.

   "Ừ."

    An Thanh nhìn ta một cái, xoay người đi, nhìn bóng hắn khuất sau cánh cửa, ánh mắt ta lại bắt đầu mơ hồ, xa xăm. Ta đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, một trời gió tuyết. Mùa đông lại tới rồi.

        .............

     Hôm sau, ta đang nằm phát mốc trên bàn ở Thái y viện, chán nản nhìn trời. Tên An Thanh nói tới nhưng cả buổi tối đến bây giờ cũng chẳng thấy bóng dáng đâu, thật là....

    "Túc ngự y."

   Tiếng nói the thé của tiểu thái giám kéo ta ra khỏi dòng oán trách An Thanh. Ta lập tức ngay ngắn, quy củ ngồi lại, nhìn tiểu thái giám ân cần hỏi:

     "Tiểu công công, có việc gì sao?"

     "Túc ngự y, Thanh Hoa công chúa cho gọi." Tiểu thái giám truyền lời.

     "Ta sẽ tới ngay, đa tạ công công truyền dụ."

     "Không có gì a! Túc ngự y nhớ tới ngay đấy, công chúa đang không vui."

     Không vui thì ta phải đến chậm mới đúng, tiểu thái giám ngươi có ý gì đây? Tuy vậy, trên mặt ta vẫn là biểu cảm ôn hoà giả tạo sớm đã luyện được.

    "Đa tạ công công nhắc nhở."

    Tiểu thái giám cúi người hành lễ một cái, quay người rời đi. Ta xoay người thu xếp một vài thứ cần thiết, cho vào hòm thuốc. Trong Thái y viện có một nữ nhân cũng không phải chuyện bí mật gì, vì vậy lâu lâu lại có phi tần, công chúa triệu kiến cũng chẳng có gì lạ, nữ nhân dễ nói chuyện a!

   Lại nói, ta không sợ xảy ra chuyện, lộ ra một thân y thuật còn kém cỏi hơn cả đại phu bình thường sao? Không sao, lúc đầu ta cũng sợ sệt lắm nhưng dần rồi cũng quen. Các vị trong đây một chút bệnh nhẹ cũng thành bệnh nặng, mà bệnh nặng thì sớm đã không tới lượt ta. Bọn họ coi thường nữ nhân như ta, vừa hay lại hợp ý ta. Trong lòng ta thầm dựng ngón cái, cười haha một tiếng.

          ..........

     Thanh Hoa cung.

    Đến nơi ta mới biết, Thanh Hoa công chúa đang không vui là có ý gì. Cái này mà là không vui sao? Là sư tử gầm thét mới đúng!

    Mặt đất là liệt mảnh vỡ bình gốm sứ, chén trà, mấy cung nữ thái giám run rẩy quỳ rạp xuống đất, sợ hãi không dám động đậy. Thanh Hoa công chúa vẻ mặt âm trầm không giống vẻ đoan trang thường ngày, nàng ngồi trên ghế, cúi mắt lạnh lẽo nhìn đám cung nhân.

    Ta đứng ngoài cửa, cúi đầu nhu thuận chờ, trong lòng thầm chậc lưỡi, quả là con cháu hoàng thất, trong người chảy hoàng mạch, tức giận như vậy mà vẫn không mất đi vẻ kiêu ngạo, cao quý của nàng.

    "Túc ngự y, mau tiến vào!"

     Giọng nói the thé của thái giám làm ta khẽ giật mình, cúi người đáp một tiếng tiến vào. Trong lòng ta thầm phỉ nhổ, tên thái giám thối, lúc này lại lôi ta vào làm gì?

     Ta tiến vào, cẩn thận nhìn sắc mặt công chúa, thấy nàng không có chỉ thị gì liền quỳ xuống bên cạnh, phủ khăn tay lên cổ tay đặt trên bàn của nàng, giả vờ bắt mạch. Chẳng biết công chúa bị cái gì kích thích đến, đột nhiên hét lên:

    "Đều câm rồi sao? Nói! Là tên nào để lộ chuyện cho cung Cẩm Vận? Không nói ta đánh chết các ngươi!"

    Ta run tay một chút, cúi đầu thu bớt sự tồn tại của mình, thầm mong sao lửa đừng bén tới trên người. Nhưng Thanh Hoa công chúa không nghe được tiếng lòng của ta, nàng hất tay ta ra, tát vào mặt ta một cái thật mạnh, quát:

   "Chẩn cái gì? Ta không có bệnh!"

   Ta bị tát ngã vào mảnh vỡ, bàn tay trắng nõn bị cứa một đường chảy máu, trên mặt nóng rát lên, đau đớn. Ta mặt không đổi sắc quỳ xuống nhận tội:

    "Công chúa bớt giận."

    Thiên chi kiêu tử cũng thật khó hiểu, gọi người ta tới chẩn bệnh lại hỏi người ta chẩn cái gì.

    Công chúa ánh mắt âm trầm quét tới lũ cung nhân đang sợ hãi nằm trên mặt đất, cũng không thèm để ý ta, ta liền ngoan ngoãn quỳ một bên làm không khí.

     Chờ ra được khỏi cung Thanh Hoa, hai chân ta cũng sắp tê dại, không còn cảm xúc. Ta lững thững trở về, hôm nay là một ngày xui xẻo!

    Bởi vì ngay sau đó, ta lại gặp An Thanh.

    Hắn nhìn ta cúi đầu không nói gì, bước tới nắm cằm ta, nâng lên. Ta bị bất ngờ, trố mắt nhìn hắn. Chỉ cảm thấy ánh mắt hắn sâu thêm vài phần.

   "Bị ai đánh?"

   Ta rũ mắt, muốn gạt tay hắn ra nhưng không được, ta thấp giọng đáp:

    "Thanh Hoa công chúa."

    "Ngu ngốc! Sao lại đi tìm đánh?"

   Lạ thật, từ lúc nãy đến giờ, ta cũng chẳng có chút cảm xúc gì dao động, nhưng giờ nghe hắn mắng, không hiểu sao trong lòng ta nổi lên tầng tầng uất ức, tủi thân, ta nhịn lại, khẽ nói:

      "Ta tránh được sao?"

    Hắn không nói gì kéo ta vào một góc, lôi ra một lọ thuốc, bôi lên mặt cho ta, ta nói:

      "Không sao! Một lát sẽ tốt lên."

    Ánh mắt hắn quét ta một cái, khẽ nói: "Mặt nữ nhân không thể để bị thương, biết không?"

    Ta không nói gì cảm nhận thuốc bôi trên mặt, cảm giác mát lạnh xoa đi cái nóng rát trên mặt cùng ngón tay đang chầm chậm thoa thuốc của hắn, ta bỗng thấy hắn thoa thuốc thật lâu, là ảo giác của ta sao?

        ..........

     Thái y viện hôm nay thật buồn chán, mấy lão đầu đều đi cả rồi, chẳng còn ai tụ tập bát quái. Ta nằm bò trên bàn, bỗng nhớ tới An Thanh.

    Bọn ta kỳ thực đã quen nhau từ rất lâu rồi, từ lúc ta mới bước chân vào chốn thâm cung đáng sợ này.

    Lúc đó An Thanh còn là một phó lĩnh sứ thị vệ. Hoàng cung lúc đó bước vào kỳ săn bắn mùa thu, Thái y viện gần như đều đi hết, đến cả một nha đầu mới vào như ta cũng bị lôi đi. Và cũng giống như bao thoại bản ta từng đọc trước đây, hoàng thượng lại bị thích khách ám sát. Cũng không biết sát thủ đại nhân nghĩ gì? Lại cứ thích nhằm vào ngày này, ngày này có lỗi gì với các ngươi?

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net