điều đau lòng nhất là mình còn nhớ mà người đã quên....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tia nắng hạ buổi chiều chiếu xuyên qua cửa sổ rọi lên nền gỗ. Cái không gian ấy như mang Ngôn Tử Ly trở về mùa hạ 7 năm trước, khi ấy người con trai trước mặt ôn nhu nhìn cô, đôi mắt ngập nắng hạ tự tin mà cũng rất chân thành hứa với cô:
"Ngôn Tử Ly đời này anh chỉ yêu em, chừa từng hối tiếc cũng sẽ không bao giờ thay đổi, anh sẽ dùng cả đời mình mang lại hạnh phúc cho em, bảo vệ em, điều kiện tiên quyết là em không được buông tay anh ra biết không?"
Chính vì lời hứa ấy mà suốt 7 năm qua cô luôn đặt trọn niềm tin và tình yêu vào anh, dù không nói không thể hiện ra ngoài, nhưng anh là cả cuộc đời này của cô. Nhưng anh lại chưa từng tin tưởng cô, nghe cô giải thích, để hiểu lầm ngày càng lớn đến hôm nay nó đã trở thành một vết nứt.
Tiếng nói Cận Hàn Phong như kéo cô về thực tại anh vẫn đứng trước mặt cô như hồi ức năm ấy nắng mùa hạ rọi ngang gò má anh, nhưng giọng nói ấy giờ đây lại lạnh lẽo vô cùng:
"Ngôn Tử Ly em đã thay đổi quá nhiều hay là từ trước đến nay tôi chưa từng hiểu em? Tử Ly chúng ta ly hôn đi!"

Cô nhìn anh cười nhạt cất lời:
"Cuối cùng cũng nói ra rồi! Anh hối hận rồi, thay đổi rồi. Anh nói đúng, có thể ngay từ đầu anh đã không hiểu tôi nếu không khi đứng trước lựa chọn anh đã không phân vân, khi có chuyện xảy ra anh đã không nghi ngờ. Tình yêu của anh chưa từng có tin tưởng, anh chưa từng cho tôi cơ hội giải thích. Đến hôm nay cũng chẳng thể trách ai...Cận Hàn Phong, chúng ta ly hôn"
Anh lặng yên nghe cô nói, ánh mặt phức tạp.
Cô lấy tờ đơn ly hôn cẩn thẩn ký tên, ngón tay vô tình chạm qua nơi đã có chữ ký kia của anh. Sau đó trả lại vào tay anh, kéo vali xoay người rời đi. Khi bước qua anh đi đến cửa phòng cô chợt dừng lại nhẹ giọng:
"Anh còn nhớ lời hứa 7 năm trước chứ? Giờ tôi trả lời anh "Tôi buông tay". Có lẽ anh đã sớm quên...Đáng buồn thay 7 năm qua tôi vẫn nhớ, chưa từng quên, 7 năm tôi vẫn luôn yêu anh."
Cô khép nhẹ mi, nước mắt cuối cùng đã rơi, chỉ tiếc anh mãi không bao giờ thấy những lúc cô khóc, cô mở cửa rời đi mãi mãi rời đi.
Cận Hàn Phong như chợt hiểu ra điều gì đó, vội vã quay người muốn níu giữ một người nhưng căn nhà đã chẳng còn ai, chỉ còn mình anh đứng chơi vơi ở đó trong nắng chiều nhạt dần....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net