NẮNG VÀNG CUỐI SÂN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Năm ấy tôi gặp cậu vào một chiều thu nắng vàng còn sót lại của cuối hè tuy không mỏng manh nhưng lại khiến cho ta cảm thấy dễ chịu hẳn... Dòng xe cộ tấp nập lần lượt vô tình lướt qua nhau vội vã. Hôm ấy cũng là lần đầu tôi đặt chân lên chốn thành thị tấp nập. Cái cảm giác bỡ ngỡ xa lạ của nơi này làm tôi không quen. Dưới quê vốn không huyên náo và tất bật như nơi đây. Mỗi buổi chiều tan học lũ trẻ chúng tôi cứ vô tư mà chạy ù khắp các bờ đê để chơi đùa không phải suy nghĩ. Không như bây giờ, cả qua đường tôi cũng cứ e dè đứng lặng  người đi như bất lực.

Suốt 15phút trôi qua...tôi trở nên bối rối trong lòng chỉ ánh lên suy nghĩ" lẽ nào phải đứng nhìn mãi như thế này sao?" Rồi chợt trong đầu loé lên suy nghĩ" thôi kệ! Đại đi không sao đâu". Không chần chừ tôi bước vội qua đường 1cách bất chấp. Chợt cảm giác cổ tay tôi như có gì nắm chặt lại. Tôi đưa mắt nhìn thì thấy đó là 1 cậu trai trẻ vóc dáng cao lớn. Làn da trắng trẻo và đang mặc đồ thể thao trông rất năng động. Đúng chuẩn của con trai thành phố. Tôi chưa kịp hình dung chuyện gì cậu ta cất giọng trầm trầm nhỏ nhẹ mà bảo tôi:
- "Ấy ơi! Giờ cao điểm xe đông lắm đừng vội."

Tôi ngại ngùng  chỉ khẽ "uhm" một cái. Ngại ngùng vì tay bị nắm chặt tim tôi cứ loạn cả lên mặt cũng ửng đỏ. Tôi cúi mặt như chịu trận.

-" Ấy muốn sang đường hả? Hay đi chung nha" câu trai ấy ngỏ lời như một vị cứu tinh lúc này tôi không chần chừ mà gật đầu ngay.  Cậu ta đưa tay ra xin đường và thành thục dắt tay tôi sang bên kia 1 cách dễ dàng. Sau đó còn ngỏ ý hỏi thăm tôi muốn đi đâu để cậu đưa đi hộ. Tôi ngại ngùng cảm ơn rồi đi mất...
                           ***
Cứ ngỡ đấy là lần cuối gặp cậu nhưng cái duyên số của cuộc gặp gỡ không chỉ dừng lại ở đó. Bỡi vốn dĩ tôi được chuyển đến trường mới trên đây. Và vô tình lại chung lớp với cậu. Hôm nhận lớp tôi chỉ để mắt đến mỗi cậu. Có lẽ giữa 1 đám người xa lạ cậu đã cho tôi cái nhìn thiện cảm nhưng hơn hết tôi biết tôi đã thích cậu từ cái hôm ấy nói ra đó chính xác là " yêu thầm"...

Cậu dường như cũng nhận ra tôi là cô bé hôm đấy cậu giúp đỡ. Biết tôi vừa lên thành phố sinh sống cậu và vài người bạn trong lớp đã đến làm quen và bắt chuyện với tôi. Cậu hay giúp đỡ tôi. Kể cho tôi những điều mà tôi còn bỡ ngỡ. Chúng tôi dần cũng khá thân thiết. Cậu xem tôi là bạn thân, tôi xem cậu là hoa trong mắt mình.

Đôi lần tôi nhìn trộm cậu quan sát cậu có vóc dáng cao. Mái tóc đen láy bồng bềnh. Làn da trắng cùng với đôi mắt tràn đầy năng lượng. Cậu hoà đồng khéo ăn nói nên cũng khối bạn nữ trong trường để mắt đến cậu. Bao bạn cứ trêu tôi thật may mắn khi được thân thiết với cậu. Còn có kẻ ác miệng đồn thổi chúng tôi là 1 cặp nữa cơ... tôi cũng tặc lưỡi" thôi kệ. Lũ nó trêu thôi ". Những lần đi bên cậu nghe cậu kể chuyện, được học cùng cậu tôi cứ ngỡ mình thật hạnh phúc. Cứ như vậy mãi thật tốt biết bao những lời trong lòng cũng không cần thiết phải nói .
                           ***
Thấm thoát trôi cũng đã vào năm cuối của cấp ba. Quãng thanh xuân có cậu nó thật đẹp với tôi. Chúng tôi cùng học cùng cố để thi vào trường mình muốn...

Nhưng rồi một hôm, vẫn như thường lệ cậu chờ tôi bên chiếc ghế đá cuối sân trường. Cậu thấy tôi hớn hở gọi với đến. Tôi thấy cậu trên mặt cũng dần nở nụ cười chạy đến. Cậu vẫn trẻ con trêu tôi như bao ngày. Mặc dù cằn nhằn nhưng tôi chả bao giờ để tâm mà giận dỗi.

Cậu chợt nghiêm túc:" Mình có chuyện muốn nói nhưng mà An hứa với Mình là bí mật nha!" nhìn vẻ mặt thần bí của cậu tôi cũng tò mò"
- " hôm nay chuyện gì mà ghê vậy?"
- " Không có gì...muốn hỏi An tí việc ý mà."
- " ok luôn... chuyện gì hỏi mau mau không tui đổi ý á!" Tôi chờ đợi cậu nhưng rồi cậu khẽ cười hì gãi đầu:
-" Bạn của An hôm trước gặp đã có người để ý chưa?"
Tôi ngạc nhiên dường như nhận ra điều gì sắp diễn ra tiếp theo nên nụ cười tắt dần nhưng vẫn nuôi 1 hy vọng nhỏ nhoi len lõi trong tim cố dùng giọng bình thường nhất để đáp:" Tôi không biết nữa. Chắc là chưa đâu...mà...mà có gì không?"

Mặt cậu sáng rỡ hồn nhiên dùng giọng hí hửng:" May quá! Mình thích Duyên lắm! Lo bạn ấy có người trong lòng nên không dám ngỏ lời...An giúp mình 1 tiếng với nha!"

Tôi như chết lặng đi khi nghe những điều cậu vừa thốt ra.  Tim tôi như có gì đó cố bóp mà quặng thắt lại. Tôi cố kìm nén cái cảm xúc trong lòng gượng gạo cúi đầu mĩm cười:" cố lên!!!"  Sau đó tôi viện cớ không khoẻ để bỏ về trước. Cậu lo lắng muốn chở tôi về nhưng tôi đã từ chối. Chiều hôm ấy nắng cũng dần yếu ớt đi dưới ánh nắng nhẹ nhẹ có 1 vóc dáng của chàng thiếu niên như xé nát cõi lòng nàng thiếu nữ tuổi mười tám .

Giây phút tôi chạy vụt khỏi không gian ấy, nước mắt lấp lánh cứ thế mà rơi xuống. Tôi bước vô hồn về nhà đi 1 mạch vào phòng. Đêm ấy tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Do phải chăng tôi đã thích cậu quá nhiều hay bởi vì tôi không thể nào bỏ được thói quen khi được ở bên cậu? Trước giờ cậu có  từng để tôi ở 1 vị trí đặc biệt nào đấy trong tim chưa hay chỉ là 1 người bạn khác giới không hơn không kém?... Cậu thật nhẫn tâm khi đã dành cho tôi những cử chỉ thân thiết để tôi phải ngộ nhận mà mơ mộng viễn vông đến khi nhận ra sự thật vốn dĩ là "vì anh vô hình cho cây bút mà e vẽ cả tương lai" tôi mệt mỏi dần thiếp đi...

Như những gì tôi dự đoán. Duyên và cậu cũng đã chính thức quen nhau. Thời gian dành cho tôi cũng ngày một ít dần. Tôi biết sẽ chẳng có cô gái nào thích người yêu mình suốt ngày thân thiết với đứa con gái khác chỉ có điều người ta không nói ra mà thôi. Nhưng tôi cũng hiểu mà giữ khoảng cách với cậu 1 chút vì tôi cũng chả muốn  mang tiếng làm "kẻ thứ ba".Cái ngày chứng kiến cái cảnh đôi tình nhân nắm tay nhau tình tứ tôi ghen lắm...tôi ghen tị với Duyên vì được cậu yêu thương. Tôi ghen tị Duyên được cậu đưa đến những nơi chúng tôi từng có những kỉ niệm vui vẻ bên nhau. Ghen với Duyên vì cô có cả ước mơ của tôi.

Ngày chúng tôi đậu đại học mỗi người chọn cho mình 1 lối đi riêng. Tôi và cậu cũng không thể nào trở lại vui vẻ như trước kia nữa. Sau này cũng chẳng thường xuyên trò chuyện hay liên lạc như thời gian trước.
                         ***

Mãi cho đến khi tôi lập gia đình cậu liên lạc cho tôi. Chúng tôi đi họp lớp năm xưa. Tuy số lượng không đầy đủ nhưng cũng đủ để kĩ niệm của thanh xuân tươi đẹp ùa về. Nỗi bồi hồi tà áo trắng len lõi dâng lên sóng mũi cay xè rồi...có đứa lại khóc. Tôi tìm lại góc sân nhỏ và hàng ghế năm nào tôi vẫn ngồi đấy nhưng không phải để chờ cậu nữa... thế mà lần này cậu lại đến. Với cốc trà chanh như cũ cậu ngồi canh tôi:
- " Đã lâu không gặp! An sống tốt không"
- " Lâu lắm rồi mình mới được ngồi đây cậu nhỉ?"
Không khí ngượng ngùng bao trùm lại làm cả 2 càng không biết nói gì. Chợt cậu cất tiếng:
-"...An à! An có bao giờ nghĩ đến mình chưa"
Tôi ngạc nhiên nhìn cậu" cậu và Duyên..."
-" Kết thúc lâu rồi"
- " À!.. tiếc quá"
- "An chưa trả lời câu hỏi của mình đó"
Tôi vờ hỏi lại:" hả? Cái gì?"
-" An có bao giờ có tình cảm với mình chưa"
Tôi cúi đầu trong lòng dâng lên 1 nổi chua xót. Tôi khẽ lắc đầu. Cậu nhìn tôi chợt mĩm cười. Vẫn nụ cười đó, nụ cười khiến tôi xao xuyến bồi hồi ngày nào. Uống ngụm trà chanh mát lạnh. Cũng là trà như năm nào nhưng tôi chẳng thấy ngon như ngày nào nữa. Chúng tôi ngồi 1 hồi rồi tôi ra xe về trước. Góc sân còn lại mình cậu dưới tia nắng vàng mong manh cậu mãi nhìn bóng tôi khuất xa dần và biết mất theo chiếc xe chồng tôi đến đón. Chỉ còn lại một mình cậu mới thủ thỉ " An! Tôi đã từng thích cậu... thích nhiều lắm."

Buổi chiều cuối thu, những tia nắng cuối cùng của góc sân nhỏ hồi ức cũng dần vụt tắt trả lại sự yên ắng cho tiếng lá khô xào xạc. Những kỉ niệm đẹp cứ để chúng ngủ yên lại nơi đây mãi mãi có lẽ là cách tốt nhất cho tôi và cả cậu nữa...

*vốn dĩ ta cho rằng có duyên không nợ thì dù kề cạnh bao lâu thì tháng ngày cũng chẳng thể làm thay đổi. Nhưng nếu can đảm 1 chút phải chăng nó sẽ thay đổi được chút đỉnh nào đấy hoặc ít nhất ta không phải hối hận vì bỏ lỡ nhau trong cuộc đời...*

                                       8/4/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net