Quá Trễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
một lúc lâu sau mới khẽ nói "Cô nói xem, vì sao người đó lại đối với tôi như thế, thậm chí không quan tâm tôi bằng một phần mười cô?"

Tôi ngẩn người, nhẹ nhàng nói "Nếu cô ấy không yêu cậu, vậy đổi người đi, trên đời này còn nhiều cô gái lắm mà."

Hàn Nhất Thảo đột nhiên cười nói "Trên đời đúng là nhiều phụ nữ, nhưng tôi lại không thể lựa chọn người sẽ làm mẹ mình."

Tôi sững sờ, thiếu chút nữa rơi chén cháo, thì ra hôm đó hắn đi gặp mẹ.

"Tôi đã từng rất hận bà, bà vì người đàn ông khác mà bỏ rơi hai cha con tôi. Bà ấy bỏ đi khi tôi còn rất nhỏ, tôi đòi mẹ, vì thế bị cha đánh, cha nói mẹ tôi theo người giàu có, không quan tâm tôi nữa. Sau này lớn lên, ba cũng có gia đình của mình, giống như đã quên đi vết thương bà để lại cho chúng tôi. Thế nhưng tôi không thể quên, lúc trước sao bà có thể đẩy tôi ra khi tôi đang gào khóc. Đoạn thời gian trước, biến mất nhiều năm như thế giờ lại đột nhiên liên lạc, nói muốn gặp một lần. Tôi cho rằng bà ấy cuối cùng cũng nhớ đến tôi, có lẽ lúc trước bỏ lại tôi là bất đắc dĩ, bà cũng rất yêu tôi. Thế nhưng bà chỉ nói với tôi, bà cùng người kia sẽ di dân, sẽ không về nữa, cho nên muốn cùng tôi ăn bữa cơm cuối cùng."

Trong lòng tôi chấn động, thì ra tôi lại là người trì độn như thế, trong lòng lại hay tức giận trẻ con, tôi chưa từng biết hắn có ám ảnh tuổi thơ, không biết nên an ủi hắn thế nào, nghĩ rồi nói "Có lẽ trong lòng bà ấy cũng yêu cậu, chỉ là không biết biểu đạt thế nào."

Hàn Nhất Thảo cười lạnh một tiếng nói "Yêu tôi? Không phải, quả thật bà ta không muốn gặp tôi, là người đàn ông kia nói muốn gặp tôi, bà ta chỉ thoả mãn ông ta thôi. Thậm chí lúc ăn cơm, bà ta cũng chưa từng hỏi tôi thích món gì. Tôi gọi món khác, bà ta nói sao tuổi trẻ đã lãng phí? A, bà ấy đã sớm quên, từ nhỏ tôi đã bị dị ứng hải sản, mỗi lần ăn đều sốt cao, cho nên khi còn bé trên bàn ăn nhà tôi chưa từng có hải sản."

Hàn Nhất Thảo cúi thấp đầu, lông mi thật dài, chăn ấm phủ lên người, che khuất tầm mắt.

Tôi nhìn hắn, chợt cảm thấy chua sót. Tâm trạng hắn thế nào, từng miếng từng miếng ăn trước mặt mẹ? Trầm mặc nửa ngày, tôi nhẹ nhàng ôm lấy hắn, vỗ vai hắn.

Một dòng nước nóng hổi rơi vào cổ tôi, tôi giả vờ không biết, chỉ yên tĩnh ở bên cạnh.

PA RT-06.

Hôm sau, tôi cùng Hàn Nhất Thảo không nói chuyện này, có thể giữa chúng tôi coi đó là một chút biến hoá, nói không nên lời là thay đổi ở đâu, nhưng cuối cùng cảm giác cũng khác trước.

Khuya về nhà hắn vẫn tranh tivi với tôi, đoạt thức ăn, tôi luyện YOGA hắn đứng bên cạnh tập thể hình, tôi mở máy tính làm việc hắn cũng lách cách chơi game, chúng tôi mỗi ngày cãi nhau, cãi không ngừng. Cuộc sống như thế, lại khiến tôi an tâm.

Cho dù tôi không muốn đối mặt, nhưng mọi thứ vẫn trôi qua, đảo mắt đã đến sinh nhật ba mươi. Hàn Nhất Thảo hay đùa tôi "Quà sinh nhật muốn gì? Hay đem cho cô một người đàn ông để trấn an thể xác và tinh thần nhé?"

Tôi nghiêm túc gật đầu "Được, có một người đàn ông cầu hôn với tôi."

Sinh nhật tôi là cuối tuần, nhận được điện thoại của mẹ, bà nói với tôi "Không muốn tạo áp lực cho con, nhưng vẫn phải nói, Y Nhân, con còn chưa nghĩ xong sao? Điều kiện tốt, thế nhưng quá kén chọn, tìm người đàn ông thật tình với con, thành thật là có thể ổn định."

Tôi cũng nghĩ thế, điều kiện của tôi rất đơn giản, nhưng không thể nào gặp được. Nhiều năm trước có một người chị em nói với tôi, tôi muốn làm nữ cường nhân, trước ba mươi tuổi không kết hôn. Hôm nay tôi cuối cùng cũng hiểu, đáy lòng không vui mừng như lời nói. Tôi có thể là một cô gái bé nhỏ, luôn khát khao một người đàn ông để dựa vào.

Cúp điện thoại, trong lòng khó chịu, từ chối lời mời của đồng nghiệp, buồn bực ở nhà xem tivi. Ai ngờ buổi chiều Hàn Nhất Thảo đột nhiên trở về, kéo tôi đi, nói đưa đến trường hắn xem kịch, nói hắn lần đầu viết nhạc làm nổi bật tâm tư nhân vật.

Tôi bất đắc dĩ, quả nhiên là người trẻ tuổi, còn thanh nhàn thế. Thật không nghĩ hắn lại cảm thấy một mình tôi ở nhà ngày sinh nhật, có chút buồn khổ, vì vậy miễn cưỡng đồng ý.

Tôi lần đầu đến trường Hàn Nhất Thảo, trường đại học hàng đầu đúng là danh bất hư truyền. Tôi ngồi duới hội trường, bên cạnh đều là nam nữ thanh niên hai mươi mấy tuổi, mỗi tiết mục đều hò hét nhiệt tình, chỉ mình tôi yên lặng ngồi xem, thể xác và tinh thần đều già đi.

Cuối cùng cũng đến tiết mục của Hàn Nhất Thảo, người dẫn chương trình giới thiệu hắn, hàng đông khán giả bên dưới hò hét. Nhìn lên khán đài ngưỡng mộ Hàn Nhất Thảo, tôi cười khẽ. Chưa từng nghĩ, cậu nhóc này lại cũng có mặt giỏi giang. Bài hát vừa cất lên, tôi không tự giác theo những người xung quanh vỗ tay, một chuỗi âm thanh hoa lệ vang lên. Hàn Nhất Thảo tay cầm microphone nhìn về phía tôi, lại cười tương, từng câu từng chữ nói "Hạ Y Nhân, mời em đợi tôi hai năm, hai năm sau, tôi nhất định lấy em."

Toàn trường thoáng chốc yên tĩnh, sau đó là tiếng hoan hô vang dội nóc nhà.

Tôi ngây người, im lặng ngồi không biết làm thế nào, sau đó hốt hoảng rời đi, một mình tựa vào hàng rào ngẩn người. Không bao lâu, Hàn Nhất Thảo vội vã chạy đến, hắn nhíu mày nhìn tôi "Vì sao không xem hết tiết mục của tôi đã ra ngoài?"

Tôi khẽ quay đầu nhìn hắn đầy kinh ngạc "Hàn Nhất Thảo, việc này không buồn cười một chút nào."

Hắn yên lặng nửa ngày, nói "Em biết đây không phải vui đùa, Y Nhân, tôi yêu em, tôi nghĩ muốn ở bên em suốt đời, cho nên, đợi tôi hai năm được không? Hai năm sau tôi đến tuổi kết hôn, nhất định sẽ cưới em, vì em, tôi nhất định cố gắng."

Trong bóng đêm, con ngươi đen nhánh dưới ánh đèn tỏ sáng chói là, tôi rời đi, quay đầu qua chỗ khác không nói gì. Hắn giữ tay tôi, giọng nói mừng rỡ "Em không trả lời, tôi liền cho rằng em đồng ý."

Hàn Nhất Thảo, tôi nên trả lời cậu thế nào.

Nếu thời gian quay lại mười năm trước, tôi nhất định không do dự bỏ mặc mọi thứ đồng ý. Một người đàn ông như cậu, chính là điều mọi nữ sinh ao ước, thế nhưng Hàn Nhất Thảo, chúng ta đã bỏ qua mười năm, cậu đang lúc hoa nở, tôi đã trở thành bông hoa tàn.

Ta sinh quân chưa sinh, quân sinh ta đã lão. . {Hana: Khi mình sinh ra người đó chưa sinh ra, khi người đó xuất hiện mình đã trở nên già cỗi... nắm bắt hay không nhỉ?? Tiếp nào}

PA RT-07.

Từ đó về sau, Hàn Nhất Thảo vui vẻ cùng tôi thân mật, tôi cự tuyệt, hắn không chịu. Tôi tự nói với mình, Hạ Y Nhân, mày đã ba mươi, mày phải tỉnh táo. Chính là mỗi lần nhìn đôi mắt hắn tôi lại không tự giác đầu hàng.

Càng ngày tôi càng sợ nhận điện của mẹ, bà quan tâm tôi, muốn giới thiệu cho tôi vài người, mà sau lần gặp đầu tiên bị Hàn Nhất Thảo biết được, hắn bắt đầu nghiêm khắc quản chuyện tôi gặp ai. Tôi không biết đối mặt với mẹ như thế nào, nói cho bà biết sự thật này thế nào... Tôi lại đối với một cậu bé mười mấy tuổi động tâm. Vì vậy đành dối là công việc bừa bộn.

Đối phó cả hai khiến tinh thần và thể xác tôi đều mệt mỏi, lòng tôi biết rõ sẽ buồn phiền, nhưng lại như thuốc phiện, không cách nào bỏ được.

Tôi hiểu rõ, cuộc sống giờ cũng tạm ổn, nhưng không thể lâu dài, cho nên khi người đàn ông kia tìm được tôi, tôi không hề kinh ngạc.

Cha Hàn Nhất Thảo là một người phong độ, khí chất, nghe nói hai người đang yêu nhau, nếu lúc này rời đi tuy đau khổ nhưng về sau sẽ tốt, tôi phải hiểu giá trị của mình. Ông ta khách khí mời tôi uống trà, khuôn mặt bình tĩnh, anh tuấn không chút hiềm khích. Ông ta nhàn nhạt mở miệng. "Hạ tiểu thư, tôi biết cô là cô gái không tệ, cho nên mới nói với cô những lời này. Nó hẹn hò rất nhiều cô gái, tôi chưa bao giờ quản vì biết nó không thật lòng. Nó từ nhỏ thiếu tình cảm người mẹ, cho nên đối với sự quan tâm của cô tôi rất biết ơn." Nói đến đây ông ta dừng một chút, rồi sau đó nhìn qua tôi nói "Thế nhưng, Hạ tiểu thư, tôi vẫn muốn cô chia tay nó."

Tôi cúi đầu nhìn tách trà, không nói gì...

"Hạ Tiểu Thư, cô rất thành công trong sự nghiệp, tôi cũng biết cô với Nhất Thảo là thật lòng. Thế nhưng cũng vì thế tôi mới không muốn hai người tiếp tục sai lầm. Tôi tuy ít quan tâm Nhất Thảo, nhưng lại rất hiểu nó. Tình cảm của nó đối với cô có trộn lẫn tình cảm dành cho mẹ, hai người hơn kém nhau mười tuổi, Nhất Thảo còn nhỏ, tương lai còn dài, cô cũng đã trưởng thành, thằng bé lại trẻ người non dạ, cũng không có trách nhiệm, đến lúc đó làm sao đây?"

"Đối với những cô gái trước, tôi cũng sẽ không quản, nhưng với cô, vì không hi vọng nó hại đến cô, Hạ tiểu thư, tôi rất tôn trọng cô, hi vọng cô suy nghĩ lời tôi."

Ông Hàn rời đi thật lâu, tôi vẫn ngồi đó ngẩn người, trong đầu đều là những điều ông ta nói, rõ ràng hiểu rõ tất cả đều đúng, lúc đầu đau khổ nhưng sau này sẽ không ai bị tổn thương.

Hàn Nhất Thảo, chúng ta cuối cùng nên thế nào, không vì ai, chỉ vì chúng ta gặp nhau, không đúng thời điểm.

Đang lúc mắt ướt đẫm, đẫm, sau lưng vang lên tiếng nói quen thuộc sau lưng, là khách hàng của tôi, Tiền tiên sinh "Y Nhân, cô sao thế?"

Tôi lúng túng lau nước mắt nói "Tiền tiên sinh, ông đồng ý lấy tôi không?"

Hắn giật mình, sau đó mỉm cười "Y Nhân, cô biết tôi vẫn luôn chờ cô nhận ra thành ý của mình."

Ngồi trên xe Tiền tiên sinh, Hàn Nhất Thảo gọi điện đến, tôi kinh ngạc nhìn dãy số nửa ngày, sau đó dập máy.

PA RT-08.

Một tháng sau, tôi cùng Tiền tiên sinh đến Hải Nam kết hôn. Trước hôn lễ, tôi ra ngoài, khởi động máy, tin nhắn liên tiếp đến.

"Y Nhân, em đi đâu vậy? Vì sao trong nhà không còn đồ của em?"

"Y Nhân, vì sao em tắt máy? Xảy ra chuyện gì rồi?"

"Y Nhân, em cuối cùng bị sao thế, nhanh gọi cho tôi được không?"

"Y Nhân, vì sao em từ chức? Vì sao đồng nghiệp không ai biết em đi đâu?"

"Y Nhân, em đang ở đâu? Em đang ở đâu?"

"Y Nhân, em không còn quan tâm tôi sao?"

"Y Nhân, trở về được không? Cầu xin em, trở về được không? Cầu xin em..."

Tôi ngồi xổm xuống, một lần cuối rũ bỏ tất cả khóc thê lương, ngón tay dùng sức lấy cục đã dưới đất đâm xuống, hai tay đầy máu tươi.

Hàn Nhất Thảo, Hàn Nhất Thảo, Hàn Nhất Thảo, Hàn Nhất Thảo. . . .

Em rất nhớ anh, em cũng rất yêu anh, yêu nhất chính là Hàn Nhất Thảo, thực xin lỗi, cuối cùng là em là bỏ rơi anh. . . .

"Hạ tiểu thư, có có nguyện ý gả cho Tiền Vân Sinh tiên sinh làm vợ? Thương anh ấy, trung thành với anh ấy, vô luận anh ta có nghèo khó, bệnh tật, cho đến chết. Cô nguyện ý sao?".

"Đúng vậy, tôi nguyện ý."

.....

.....

....

....

...

.

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC