Quá Trễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Xanh Xanh

Beta: Hana

Part 1

Tôi khiêng một cái rương to vĩ đại thở hổn hển bò lên trên mười tầng lầu, mệt mỏi gần chết, vừa muốn đạp ra cánh cửa thời điểm, một cô gái đột nhiên lao từ bên trong ra, đụng phải ngực tôi

Chúng tôi hai mặt chăm chú nhìn nhau, cô gái có khuôn mặt trái xoan, tinh xảo và xinh đẹp,ướt đẫm nước mắt, bộ dáng lúc này ủ rũ đáng thương. Trên mặt tôi tòan bụi bặm, lại đầy mồ hôi, giả trang vẻ mặt khủng bố.

Giật mình sững sờ vài giây đồng hồ sau, cô gái kia phẫn nộ xoay người, chỉ vào trong cửa khàn cả giọng hô: "Hàn Nhất Thảo anh là tên khốn kiếp! Anh đá tôi còn chưa tính, thế mà còn cùng loại con gái này ở một chỗ, thật sự khiến tôi mù mắt mà." Nói xong hung hăng đẩy ra tôi hùng hổ xông vào trong thang máy "Tạch tạch" cuồng nộ ấn hạ mấy cái nút.

Tôi tốt bụng nhắc nhở: "Thang máy bị hư, tôi vừa trèo bậc thang lên tới."

Cô ta hung hăng trừng mắt với tôi, lại hùng hổ đi tới thang lầu. Tôi nhìn cô ta mang trên người giày cao gót mười phân, nghênh ngang nguy hiểm dẫm lên trên các bậc thang, thanh âm giòn vang, thực sợ cô ta nếu không cẩn thận sẽ lăn xuống mất, hôn đất luôn.

Chờ tôi lại xoay người nhìn về phía bên trong cửa, một người cao cao, thân hình gầy yếu miễn cưỡng tựa lên trên khung cửa, có chút khó chịu mở mắt liếc xéo tôi, nhíu mày nói: "Lại là cô, sao tôi một chút ấn tượng về cô cũng không có? Ha ha, tôi còn không nói, cô sẽ khóc thành thế này sao? Được rồi, vậy cô nhanh chóng khóc đi, sau đó đi nhanh lên, tôi mệt lắm."

Tôi trợn mắt há hốc mồm, sau nửa ngày không nói gì

"Không nói lời nào? Vậy trực tiếp đi thôi!" Cánh cửa trước mặt kề cận chóp mũi tôi lạnh lùng đóng lại. Tôi ngây ngốc hơn nửa ngày, lấy ra một tờ giấy, nhìn rồi lại xem, A phòng 1001, đúng vậy a. .

Tôi gõ gõ cửa, không có phản ứng, lại loảng xoảng đập bể, vẫn không có người nào lên tiếng, vì vậy tôi quyết đoán nhấc chân đạp một cước.

Mười mấy giây sau, cửa mở.Vẫn là người kia, hắn vẻ mặt không kiên nhẫn phiền chán xem tôi, vừa muốn mở miệng nói chuyện, tôi liền đem trong tay cái thùng to cực đại ném qua, hắn sợ tới mức thụt lùi hai bước, trừng mắt nhìn tôi.

Tôi bình tĩnh, ưỡn ngực ngẩng đầu đi vào cửa, tốc độ thoát áo khoác nhanh, hỏi: "Phòng tắm tại nơi nào?" Hắn kinh ngạc ngẩng lên, một ngón tay móc ra túi tiền ném qua: "Tiền ở bên trong, cậu cầm đi." Chẳng muốn quản biểu lộ khỉ gió của anh ta, lấy khăn tắm từ hành lý, đi vào phòng tắm.

Lúc đối mặt với cái gương, tôi nhớ đến dáng vẻ phẫn nộ của cô gái kia, thật buồn cười. Trách không được giận như thế, nhìn khuôn mặt hiên tại của tôi, quỷ thấy còn run rẩy, tự động rút lui, sớm đã không còn ở cái tuổi hai mươi xuân xanh, mặc dù là trang điểm cũng chẳng đáng yêu, đủ để người ta yêu mến. Nhưng là cô gái sắp bước vào tuổi ba mươi, quả thật là không thương nổi. Bốn tắm lớn khiến tôi rất thoải mái, tôi mở vòi xả đầy nước vào, sau đó nằm vào, cho mặt chìm trong nước, mắt mở hướng thẳng lên trần nhà. Mặc dù cách mặt nước rất gần, lại giống như đi vào một không gian khác, dịu dàng lại an tâm, có thể yên lặng nhìn ngắm thế giới.

Tôi thở ra từng chỗi bong bóng, mơ mộng coi mình là cá cảnh nhiệt đới. Làm cá thật tốt, khóc xấu xí cũng chẳng ai biết.

Khi tôi trùm khăn tắm đi ra, chủ nhà miễn cưỡng ngồi trên sô pha lớn, khẽ hất cằm về phía tôi, khuôn mặt xinh đẹp cười như không cười, cầm trong tay ví tiền của tôi lắc nhẹ, khoé môi cong lên "Bao nuôi tôi, chút tiền này quá ít?"

PA RT-02.

Buổi sáng chóng vánh, mệt mỏi rời giường, có thói quen mắt nhắm mắt mở một đường vào đến toilet, lại đột nhiên bị cảm giác giữa các ngón tay chân thật ấm áp xúc cảm, làm người ta sợ tới mức một cái giật mình, lập tức tỉnh táo lại. .

Hàn Nhất Thảo ngậm bàn chải đánh răng, miệng đầy bọt biển màu trắng, lại như cũ cười đến mỹ mạo xinh đẹp phong lưu: "Sáng sớm lại muốn giở trò với tôi, đói khát đến thế à?" .

Tôi ném một ánh mắt xem thường, đem mông hắn đẩy qua một bên đi: "Chẳng lẽ gà trống đẻ trứng rồi? Ban đêm động vật này nọ này một chút giờ lại nhanh rời giường?"

"Đó là đương nhiên, hôm nay có giờ của Kỳ Kỳ, tôi phải đi xem.".

"Kỳ Kỳ lại là người?" .

"Nữ giáo sư mới nha" .

Tôi không nói gì: "Giảng viên của mình mà cũng dám xuống tay, cậu gan thật đấy . ." . Hắn súc miệng lau sạch sẽ khóe miệng, đối với cái gương tự kỷ trầm trồ chính mình: "Không có biện pháp, lớn lên quá anh tuấn, luôn luôn có nhiều người yêu thương, nhung nhớ tôi cũng vậy rất phức tạp khó xử a. . ." . Tôi xuy cười một tiếng: "Nhóc con xấu xa, ỷ vào tuổi thanh xuân có chút xinh đẹp mà làm xằng làm bậy." . Hắn từ trên xuống dưới dò xét tôi, khẽ nhíu mi: "Đó là tự nhiên, tôi cũng không giống như người nào đó, tựu muốn trở thành thánh sống, còn liền cả bạn trai đều không có." Tôi không chút do dự một cái tát hung hăng vào cánh tay, thanh âm giòn vang..

Hắn hút khí lực lớn xoa cánh tay: "Có phải là nữ hay không? Nói giỡn mà thôi, mới vậy đã ra tay ác độc rồi! Coi chừng tôi đuổi cô đi ra ngoài!" Tôi mắt hé nhìn hắn, còn lấy một chuỗi âm thanh mất hồn đầy kì lạ âm thầm cười. Tôi cùng Hàn Nhất Thảo lấy quan hệ khách trọ cùng chủ cho thuê nhà. Ngày đó tôi buông xuống cái rương to đùng lo lắng tìm phòng ở, trùng hợp trông thấy quảng cáo cho thuê phòng, không sai khu vực, không sai cư xá, giá tiền lại thấp, liền muốn đến thăm, đúng lúc bắt gặp hắn cùng với bạn gái yêu hận tình cừu, giải trừ tình cảm gút mắc. Thể xác và tinh thần mỏi mệt quá, tôi chẳng muốn quan tâm cũng lười phải hỏi, trực tiếp đi tắm nước nóng. Đi ra sau lại bị hắn hiểu lầm tìm đến là có ý định nuôi hắn một cái phú bà. Một phen lẫn nhau không hiểu không thông, chúng tôi rốt cục gian nan hiểu rõ sự tình từ đầu đến cuối. Thì ra là có người dùng tên của hắn có ác ý dán lại quảng cáo này. Khi tôi hoài nghi sẽ có loại này không thể tưởng tượng chuyện tình, Hàn Nhất Thảo dùng ngón tay thon dài, đẹp mắt tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, chậm rì rì lầm bầm, lầu bầu: "Ai làm chuyện này? Tiểu Phỉ? Không đúng cô ấy đối với tôi ngoan ngoãn phục tùng, cho dù tôi bỏ rơi rơi cô ấy, cũng làm không được. . . Tiểu Mễ? Cũng rất không có khả năng. . . Điềm Điềm? Cũng không quá giống. . ." . Hắn liên tiếp nói mười cái tên, cuối cùng rất là bất đắc dĩ buông tay: "Gần nhất đúng là những người này a, xa hơn trước tôi đều không nhớ rõ tên, thực đau đầu. . ." .

Tôi nhìn hắn, mắt mở to trừng đôi mắt nhỏ nửa ngày, nhìn qua hắn vẻ mặt vô tội khờ dại biểu lộ, tôi rốt cục giật mình mà hiểu ra: cánh rừng lớn quả thật là cái gì kỳ lạ đều có. . . .

Hàn Nhất Thảo thu thập xong sau lại ở phòng khách ngồi trên ghế sa lon, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. Tôi hỏi: "Cậu không phải đi học à?"

Hắn lười nhác trở lại: "Chờ điểm tâm a. . ." .

"Cậu nhiều bạn gái như vậy, giờ lại không có một người nào, không có một ai nguyện ý làm điểm tâm cho cậu?"

"Tất cả ngược lại thậm chí đều nghĩ muốn, chính là không có ai to gan như vậy dám kéo tôi từ trong chăn đẩy ra ngoài a. . ."

Lúc mới đến đây, tôi buổi sáng thức dậy có thói quen làm điểm tâm bữa sáng, hơn nữa một phần là lòng tốt đi qua phòng Hàn Nhất Thảo đem hắn từ trong chăn ôm đi ra, khi tôi mở lớn hai mắt, mới kịp phản ứng chính mình đã làm gì. Hắn rời giường trong tức giận, bị tôi đánh thức sau cái gì cũng không nói chỉ lấy một đôi mắt xinh đẹp âm u trừng mắt nhìn tôi. Tôi bị hắn trừng thật chột dạ, lại không nghĩ hiện tại trước mặt tiểu bằng hữu nhỏ tuổi mất mặt, liền đâm lao phải theo lao kêu hắn dậy không phải muốn hắn ăn điểm tâm.. Cùng tôi nhìn nhau mười mấy giây, giống như sư tử bị chọc giận Hàn Nhất Thảo lại yên lặng súc miệng, uống sữa ăn trứng gà, rồi sau đó lại ngã đầu ngủ. . Từ đó về sau giữa chúng ta tựa hồ tạo thành như vậy thói quen kỳ quái ở chung hình thức. Tôi sáng sớm sẽ làm điểm tâm, hắn thanh tỉnh nửa giờ ăn cơm, sau lại lâm vào tình trạng ngủ say, mà tôi dọn dẹp xong sau đó đi làm. . Tôi đem bữa sáng bưng lên bàn ăn, Hàn Nhất Thảo vừa ăn một bên ghét bỏ: "Cô không thể đổi lại cho đa dạng a? Mỗi ngày sữa, trứng gà, thật sự là không thú vị." . Tôi đập đầu hắn: "Nhóc con, không cần phải kiêng ăn! Sữa trứng gà tối dinh dưỡng bữa sáng có biết không!"

Hắn cười nhạo: "Như bà già ."

"Dạ dạ, cho dù tôi như mẹ cậu, cậu cũng phải ăn cái này!" .

Hàn Nhất Thảo dừng lại, rồi sau đó cầm lấy sữa uống một hơi cạn sạch, thản nhiên nói: "Nói cô là bà già, cũng không nói cô là mẹ tôi."

PA RT-03.

Cho tới buổi chiều sáu giờ, huyệt Thái Dương ẩn ẩn đau, xương cổ cũng nhức, làm cho trợ lý Tiểu Mỹ đi làm một ly cà phê, ở trong gian kín một góc dựa vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi. Không trách trời không tốt, chỉ đổ thừa tôi không ngoan ngoãn ngồi trong phòng, ngược lại lựa chọn một cái sinh sôi các loại Bát Quái lỗi chỗ ngồi, vì vậy may mắn nghe xong một hồi của mình góc tường. .

"Các ngươi có biết không? Kỹ thật Lưu bộ trưởng cùng Hạ ma nữ chia tay!" . "Thiệt hay giả? Tin tức có đáng tin? Lưu bộ trưởng chính là do Hạ ma nữ một tay đề bạt lên a! Chẳng lẽ còn có rất cành cao hơn để trèo?"

"Thiên chân vạn xác! Nếu không Hạ ma nữ thân phận địa vị cao, Lưu bộ trưởng sẽ chia tay với cô ấy? Nhan sắc bình thường không nói a, nhìn giống như đàn ông, quan trọng hơn là so với Lưu bộ trưởng lớn hơn ba tuổi! Nhân gia Lưu bộ trưởng lại tuổi trẻ lớn lên rất mềm mỏng, con gái phó tổng tiến vào công ty liền nhìn trúng hắn, lúc này không muốn chia tay đạp Hạ ma nữ còn đợi khi nào?".

"À,à. . ." . Tôi bình tĩnh uống xong cà phê, bình tĩnh theo góc tường đi tới, bình tĩnh theo sát các đồng nghiệp nữ đối mắt, nhìn xem các cô gái nhanh chóng biến thành rãnh rỗi buôn chuyện, cuối cùng lại bình tĩnh rời đi. .

Trước mặt một thân ảnh quen thuộc đi tới, cầm điện thoại cười đến vẻ mặt ôn nhu: "Được được được, đều nghe em, anh tan làm sẽ gặp em."

Đối mặt hai giây sau, đều tự mặt không biểu tình tiếp tục đi về phía trước. . Tôi đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên thấy hắn trước cửa. Khi đó hắn còn không có tiến vào công ty, áo sơ mi trắng quần jean sạch sẽ, khuôn mặt thanh thuần, đụng ngã tôi mới mua về cà phê Buck, khẩn trương một mực xin lỗi. Như vậy khuôn mặt hiền lành, khi nào sớm đã không thấy. .

Khuya về nhà sau, tôi khó tiếp tục công tác, nằm ở phòng khách trên ghế sa lon cùng Hàn Nhất Thảo tranh đoạt TV. Nhìn xem thần tượng kịch truyền hình nam nhân xấu xa đối với nữ nhân nói: "Hết hy vọng a, anh chưa từng có có yêu em, bất quá là bởi vì em có giá trị lợi dụng mà thôi." Tôi khóc đến rung chuyển trời đất Hàn Nhất Thảo bán chấn kinh bán ghét bỏ cầm mũi chân đá đá ta: "Uy, Hạ Y Nhân, cả buổi tối nổi điên làm gì? Phim truyền hình mà thôi, ngươi sao lại vậy?" Tôi kéo qua khăn giấy lau nước mũi, quay đầu nhìn về phía hắn rống: "Đừng gọi tên đầy đủ của tôi! Kế tiếp nhiệm kế tiếp nhiệm! Thật sự là điềm xấu đến chết!" Hàn Nhất Thảo đôi mắt trắng dã, lầm bầm nói: "Chẳng lẽ là ban ngày bị chó cắn đến sao. . ." . Tôi quay đầu đối với TV tiếp tục khóc. Làm sao hiểu được, tôi xem tuy là chuyện người khác nhưng nước mắt chảy là cho mình

PA RT-04.

Thời gian ngày từng ngày qua, tôi vẫn là người gặp người sợ Hạ ma nữ, Hàn Nhất Thảo đổi với bạn gái giống như thay quần áo, lãng tử tình trường. Ngày nào Hàn Nhất Thảo đột nhiên tới tìm tôi, ấp úng nửa ngày, cuối cùng lại hơi đỏ mặt muốn tôi cùng hắn đi mua quần áo. Tôi nghi hoặc, chẳng lẽ lãng tử quay đầu, rốt cục đối với nữ nhân động tình rồi? Rốt cuộc là con gái nhà ai mà lợi hại như vậy, tôi thật sự tò mò. . Tuy nhiên ngoài miệng trêu chọc hắn, có thể cuối tuần tôi tranh thủ một ít thời gian, cùng hắn đi dạo. Đang lúc nhìn trúng một bộ y phục chờ hắn đi mặc thử thời điểm, đột nhiên xông vào trong tiệm một người. Lưu Thanh Nguyên lôi kéo tay của tôi, vẻ mặt thâm tình đầy chân thành: "Y Nhân, tha thứ anh được không? Chúng ta một lần nữa cùng một chỗ được không? Anh nhớ em. . ." . Tôi ngốc trệ một lát, bỏ qua tay của hắn, nhịn xuống khóe miệng trào phúng cười: "Anh không phải đã có Điền đại tiểu thư sao? Không phải mắt bị mù hay bị ma quỷ ám ảnh mới bắt buộc theo tôi cùng một chỗ sao?" Hắn dùng sức lắc đầu: "Không phải không phải, những điều này là do trái lương tâm mới nói, em chẳng lẽ không hiểu anh sao? Cô ta vốn là một cái sai lầm, anh hôm nay đã hiểu rõ, chỉ có em đối với anh mới là toàn tâm toàn ý thật lòng, chúng ta hợp lại được chứ?" .

Tôi cúi người cởi ra giày cao gót cầm ở trong tay, nhìn hắn cười nhỏ nhẹ: "Anh nếu không nhanh trốn đi nếu không xuống tay không lưu tình, cũng đừng còn muốn theo tôi hợp lại nha." Nói xong tôi không chút do dự cầm giày cao gót liều mạng hướng trên người hắn đánh, vừa đánh vừa mắng, tôi chưa bao giờ cảm giác chính mình như lúc này ngữ điệu tài hoa hơn người, phất tay động tác gọn gàng, anh tuấn bức người. . Lưu Thanh Nguyên quả nhiên không dám đánh trả, chỉ là ôm đầu một mực cầu xin tha thứ. Khi tôi rốt cục mắng đến không có gì để nói, cũng là đánh đến mệt mỏi, mới nhớ tới đảo quanh bốn phía, trong tiệm người ta sớm cả kinh biến thành ngây ngốc một đám đông.

Dọa người thật dọa người a, nhân sinh trên đời, ai còn không xong vài lần nét mặt già nua a. .

Lưu Thanh Nguyên một bên xoa trên người chỗ đau, một bên nhe răng khóe miệng hỏi ta: "Y Nhân, hết giận chưa?"

Tôi hít sâu mấy lần, hướng hắn tươi cười sáng lạn: "Cho dù anh không chống trả cũng không trốn, tôi cũng sẽ không cùng anh hợp lại!"

Một tiếng cười nhạo, tôi quay đầu, chống lại ánh mắt của Hàn Nhất Thảo. Hắn biếng nhác đi tới, đưa tay vỗ vỗ đầu của tôi: "Ngoan, tại sao lại phát giận rồi? Tốt lắm, về nhà làm canh súp cho em bồi bổ, nhìn em gần nhất rất gầy." Nhìn qua ánh mắt của tôi thâm tình lại chuyên chú, lại giống như hoàn toàn không có trông thấy bên cạnh còn có một Lưu Thanh Nguyên. Tôi có ngốc cũng biết giờ phút này hắn là đang nghĩ phải pháp giúp tôi, chỉ cần nhìn hắn bộ dáng thâm tình thế này. . . Không hổ là lão luyện tình trường, tùy tiện diễn thôi cũng đủ để cho người ta tin là thật. .

Lưu Thanh Nguyên quả nhiên rút lui, hướng phía tôi tỏ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, trong giọng nói không che dấu chút nào phẫn nộ: "Hạ Y Nhân! Cô chơi tôi! Cô đã sớm nhìn trúng người khác a? Cho nên tôi với cô chia tay cô cũng không có một tia phản ứng? !" .

Tôi khoanh hai tay cười khẽ: "Đừng nói khoa trương như là anh có oan khuất, rốt cuộc là như thế nào trong lòng anh rõ nhất. Hạ Y Nhân tôi cả đời chỉ biết đối cùng một người thật lòng, anh phụ bạc tôi rồi thì vĩnh viễn cút cho tôi." .

"Được được được! Cô lợi hại! Tên nhóc này chính là so với tôi non nhiều hơn, tôi đây chống mắt lên nhìn chờ hắn tương lai quen người khác, đá cô! Phụ nữ sắp ba mươi, còn cho là mình một đóa hoa! ?".

Tôi nhìn qua Lưu Thanh Nguyên hơi có chút tức giận, tức thì tâm đau. Tôi lúc đầu, vì cái gì yêu một người như vậy?

Giật mình sững sờ, Hàn Nhất Thảo tiến lên một bước đứng ở Lưu Thanh Nguyên trước mặt, cao hắn nửa cái đầu, khí thế giống như muốn bức hắn một tầng, âm u mở miệng: "Lập lại lần nữa?" .

Tôi một bên giữ chặt hắn, đối Lưu Thanh Nguyên cười lạnh nói: "Vốn tôi yêu mến trẻ tuổi a, điểm ấy anh không phải rõ ràng nhất sao? Có điều không phiền anh quan tâm, lo thân mình trước đi! Bị lớn nhỏ bỏ rơi, lại phải tội tôi, cuộc sống sau này của anh, cũng sẽ không sống khá giả a. . ." Nhìn qua hắn trong nháy mắt có chút kinh hoảng ánh mắt, tôi lại cảm giác có chút bi ai. .

Tôi đã từng toàn tâm toàn ý yêu anh ta như thế, chỉ cần có cơ hội tôi đều giúp anh ta tranh thủ, anh ta tiến vào công ty một năm đã thăng ba cấp, có người buôn chuyện anh ta, tôi muốn an ủi lại không biết biểu đạt thế nào. Cuối cùng là anh ta chủ động ôm tôi vào lòng, "Anh biết em tốt với anh, em đợi anh ba năm, anh sẽ cố gắng hơn, tin anh, anh cuối cùng sẽ thành người cho em dựa vào."

Trên thương trường có nữ cường nhân, trong công ty có nữ ma đầu, bởi vì hắn một câu nói liền âm thầm rơi lệ. Khi đó tôi chưa bao giờ nghĩ tới một ngày kia, tôi lại cùng hắn là thù địch, hơn nữa ngây thơ dùng thân phận của mình đi uy hiếp hắn

Nói cho cùng, trong tình trường, tôi đã thua...

Rời đi cửa hàng mấy phút sau, Hàn Nhất Thảo khoan thai hỏi tôi: "Bạn trai trước? Không có đoán sai lời nói, ngày đầu tiên cô tới nhà của tôi, khóc thành như vậy cũng là bởi vì hắn?" .

Tôi hào khí thục nữ trở lại: "Cậu còn nói tôi đánh."

Hàn Nhất Thảo quay đầu nhìn qua tôi, trên mặt giống như cười mà không phải cười: "Y Nhân nha. . . Y Nhân nha. . ."

Tôi nhìn khuôn mặt anh tuấn như ánh mặt trời của hắn, nhớ tới lần thứ hai gặp Lưu Thanh Nguyên. Hắn đến phỏng vấn, gặp phải tôi sau kinh hỉ hỏi thăm tên của tôi, cười giống như dòng suối ấm áp chảy qua: "Hạ Y Nhân? Thật sự là tên rất hay, tên Y Nhân, chính là một người kiên cường, cô cũng là đến phỏng vấn sao?"

Ấm áp sáng ngời quá tốt, sáng rõ khiến người ta còn muốn rơi lệ. .

PA RT-05

Ngày hôm sau, Lưu Thanh Nguyên không còn tìm tôi yêu cầu quay lại, mà công ty từ trên xuống dưới lại bàn tán về tôi, nói Hạ ma nữ vừa ý một anh chàng trẻ tuổi khác, một cước đạp Lưu Thanh Nguyên, kết quả là hắn tài tình thương tìm những nữ nhân khác. . . .

Đối mặt các loại hiếu kỳ khinh bỉ ánh mắt phức tạp, tôi mặt không đổi sắc tim không nhảy, toàn bộ làm hết thảy không biết, làm theo ban ngày tôi nghe tiếng biến sắc nữ ma đầu, khuya về nhà cùng Hàn Nhất Thảo đối khẩu.

Ai ngồi chồm hổm nhà cầu thời gian dài, kênh truyền hình xem cái gì, ai thu thập phòng đi, liền trong tủ lạnh đều bị bên cạnh đoạt lấy.

Hàn Nhất Thảo nói: "Hạ Y Nhân cô lớn rồi, nhìn xem khôn khéo giống như cái gì, như thế nào còn ngây thơ như vậy? !"

Tôi đáp lễ: "Cậu nha rất không xỏ xiên khó chịu sao? Vậy bây giờ không cần phải phong độ theo sát tôi khắp nơi tranh này nọ đi? !"

Chúng ta thật giống như thiên địch, rõ ràng tại trước mặt người khác đều là bình tĩnh ưu nhã trạng thái, có thể một bên như gà chọi đấu đá. Tôi đã từng cân nhắc qua vấn đề này, có lẽ là bởi vì tôi chưa bao giờ nghĩ hắn là đàn ông, hắn lại không để ý ta là phụ nữ, cho nên chúng tôi mới có thể tại đối phương trước mặt một không một tia che dấu giả tạo.

Kỳ thật cuộc sống như vậy cũng đầy thư thái, thẳng đến có một ngày, tôi nhìn thấy Hàn Nhất Thảo đi gặp một phụ nữ.

Ngày hôm đó vào giữa trưa, tôi vốn định ăn trưa ở phòng, nhưng trong lòng buồn bực vì thế quyết định ra ngoài làm một bữa thật ngon. Khi tôi đến nhà hàng, liếc mắt đã thấy Hàn Nhất Thảo, hắn quả thật chói mắt. Hắn cùng với một người phụ nữ đưa lưng về phía tôi, vì thế tôi cũng không thấy mặt, chỉ là nhìn cách ăn mặc cũng có thể thấy người này vô cùng ưu nhã. Hàn Nhất Thảo mặc bộ đồ đi mua cùng tôi, bộ dạng chỉnh tề, khẽ cúi đầu, bởi vì cách xa nên không rõ biểu lộ trên mặt anh ta, không hiểu sao tôi chột dạ, thừa dịp còn chưa bị phát hiện, nhanh chóng chạy trốn.

Buổi tối về nhà, trong nhà yên tĩnh, tôi cho rằng Hàn Nhất Thảo đang đi hẹn hò, tự mình làm đồ ăn. Lúc này mới phát hiện, không có hắn tranh đoạt cùng tôi trong lòng lại có chút khó chịu. Đến mười một giờ cũng chưa thấy về, điện thoại hỏi thì tắt máy. Sống cùng nhau đã lâu, lại là một cậu nhóc nhỏ tuổi, trong lòng tôi sinh ra cảm giác lo lắng của chị lớn. Tôi đi vào phòng ngủ của hắn, lại phát hiện hắn đang nằm trên giường, vốn định đánh thức mắng cho một trận, cái tội làm tôi lo lắng nhưng lại thôi. Vừa đóng cửa định đi ra ngoài, lại phát hiện hơi thở hắn bất thường, vì vậy tôi quay lại sờ trán hắn. Đúng là nóng hầm hập.

Đêm đó, tôi dùng hết sức mới đưa được hắn đến viện, lại phải canh cho hắn hạ sốt, cho đến qua nửa đêm mới hạ sốt, tôi ghé vào giường bệnh mơ màng ngủ.

Ngày hôm sau tỉnh lại, mặt trời đã sáng rõ. Giật mình nhớ ra, may mắn hôm nay cuối tuần, còn có nửa ngày rảnh rỗi. Tôi đứng dậy, thư giãn gân cốt, đi ra ngoài mua đồ. Bời vì hắn bị sốt, không thể uống sữa ăn trứng gà, nên tôi mua cháo. Lúc trở lại, Hàn Nhất Thảo đã tỉnh, đang xuất thần nhìn trần nhà, tôi dìu hắn dậy ăn điểm tâm, hắn kinh ngạc nhìn cháo trong tay tôi,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC