Chương II

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuong 2

Bạch Bạch tí xíu mềm nhũn, nhất là cái bụng còn có chút lông ngắn, Xán Liệt luôn không nhịn được lấy tay chọc chọc bụng nhỏ của y, Bạch Bạch rất thích ngủ, ngủ một cái không biết trời trăng, đến khi bị Xán Liệt chọc ngứa liền trở mình, dùng móng vuốt nhỏ cào cào nơi không thoải mái. Xán Liệt nhìn vật nhỏ trong ngực giãy dụa, búng nhẹ lên mũi y, cười cười.

Bạch Bạch yên tâm đồng ý Xán Liệt làm vậy, hắn thật là người tốt, bởi vì y biết Xán Liệt nuôi y vì muốn đem nó làm thuốc dẫn, thế nên hắn dĩ nhiên muốn nuôi y khỏe mạnh mập mạp, nhưng mà không sao đợi đến một ngày Xán Liệt muốn động thủ, y lần nữa chạy trốn cũng không muộn, không tới thời điểm sống còn y sẽ không bỏ nơi được ăn ngon ngủ tốt thế này.

Nhưng trải qua một khoảng thời gian, Bạch Bạch dần dần cảm thấy bất an, Xán Liệt hình như đã quên mất chuyện thuốc dẫn rồi nha, đã qua mấy tháng mà một chữ cũng không nhắc đến.

Buổi tối ngày này, Xán Liệt ở dưới ánh đèn viết phương thuốc, vật nhỏ nằm trên đùi hắn ngáp. Xán Liệt xoa xoa đầu nhỏ xù lông, nói ”Ngươi mệt thì đi ngủ trước, không cần chờ ta.”

Bạch Bạch ngẩng đầu lên ”Ta mới không muốn chờ ngươi.” Nhưng lại không có ý rời khỏi. Xán Liệt nhìn bộ dáng kia chẳng qua cười cười, thuận tiện kéo nhẹ lỗ tai nhỏ của y, nhẹ nhàng hôn lên đầu một cái.

Tiểu Bạch Bạch một phen đỏ mặt, dĩ nhiên mặt đã bị lông che phủ không người nào thấy được. Rốt cục có một ngày tiểu Bạch không nhịn được, cố gắng giống loài người dùng hai chân chống đỡ, ngẩng đầu hỏi Xán Liệt “Ơ, ngươi sao còn chưa ăn ta hả.”

Xán Liệt nhìn nhìn bộ dạng vật nhỏ,nhón chân, ngẩng đầu bắt chước con người ”Phụt” không nhịn được cười thành tiếng, sau đó nói “Ngươi có gì ăn ngon .”

Hả? Hả? Hả?

Ý của hắn là ta rất khó ăn? Y là chồn bạc tinh hoa nhất trong tộc hồ, đường đường thiếu chủ linh hồ lại bị người ta nói khó ăn.

Bạch Bạch như bị đả kích nặng nề, dựng đứng lông, nhảy lên người Xán Liệt dùng móng vuốt cào y phục của hắn ”Ngươi dám nói ta khó ăn, người ghét bỏ ta, ngươi, ngươi, ngươi là tên bại hoại. . . . . .”

Vật nhỏ càng nói càng ủy khuất, trong đôi mắt to tròn như trân châu đen rơi ra nước mắt, Xán Liệt thấy mà đau lòng, không nghĩ tới Bạch Bạch có thể nghĩ vậy, cho nên vội vàng an ủi  “Không phải còn chưa đến lúc trưởng thành sao, ngươi còn quá nhỏ dù ta có lột da cũng không có mấy lượng thịt.”

Là thế sao? Bạch Bạch nhìn xuống cánh tay ngắn chân ngắn của mình, sau đó thở phào nhẹ nhỏm, lại nhìn sang Xán Liệt, nghiêng đầu sang chỗ khác bĩu môi nói “Đến lúc đó ta sẽ không để ngươi ăn đâu.”

Lại qua mấy tháng, Bạch Bạch hình như cũng không thể lớn lên nổi, bất quá tròn cũng không ít, từ xa nhìn lại không khác gì quả cầu là mấy. Xán Liệt nhìn vật nhỏ, không nhịn được lắc đầu.

Bạch Bạch không vui nhìn bộ dạng hắn lắc đầu, phồng mặt lên nói ”Ngươi sao lại lắc đầu.” Xán Liệt vừa nhéo mặt nó vừa thở dài nói ”Nuôi mập.”

Cho nên Bạch Bạch xoa xoa gương mặt đầy thịt của mình, rất tốt  “Mập chút không tốt sao, ngươi không phải luôn chê ta không có thịt?” Xạn Liệt lắc đầu ”Béo quá cũng không tốt, cũng không thể làm thuốc dẫn, bắt đầu từ hôm nay ngươi phải giảm cân, ăn rau cỏ thôi.”

Cho nên Bạch Bạch nằm bên suối nghĩ nó có lẽ là con hồ ly đầu tiên phải ăn kiêng. Xuân đi thu đến, lại trôi qua một năm, tuyết đọng trên núi đã tan đi.

Vật nhỏ theo thường lệ đi dọc bờ sông, nhìn cái bóng của mình dưới nước, da lông mềm mại, trắng không có một tia tạp sắc, mặt vẫn tròn trịa, bất quá phối hợp dùng thức ăn Xán Liệt chuẩn bị mỗi ngày, hiện tại thịt của nó hẳn không còn nhiều mỡ ha.

Hài lòng lắc lắc đuôi to,vật nhỏ kiêu ngạo đi tới nơi phát ra mùi thơm.

“Ơ, sao ngươi còn chưa ăn ta hả?”

“Ừ, thịt còn chưa đủ dày.”

“Ơ, sao ngươi còn chưa ăn ta hả?”

“Tại sao lại mập rồi, có phải ngươi nhân lúc ta không ở đây lén ăn vụng.”

“Họ Phác kia, ngươi rốt cuộc có ăn ta không hả?”

Vật nhỏ rốt cục rống lên. Phác Xán Liệt như có điều suy nghĩ gật đầu, sau đó nói ”sắp rồi, sắp rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net