Sư Phụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-" Sư phụ, con đói "

Mạn Sương nhăn nhó kêu. Nàng chỉ mới lỡ tay nhổ vài gốc sâm quý ngàn năm của sư phụ thôi mà đã bị phạt nhịn ăn hai ngày liền. Còn phải mỗi bữa nhìn sư phụ ăn cơm

" Con muốn ăn gì? "

Sư phụ ngồi cạnh vừa ăn vừa hỏi

" Cái gì con cũng muốn "

Bây giờ nàng chỉ cần nhét đầy bụng thôi

" Thật không? Đùi gà này ..."

" Con muốn ăn"

"Rau cải này..."

"Con muốn ăn"

" Cá nướng này..."

" Con muốn ăn "

" Sư phụ này "

" Con muốn ăn, muốn ăn, muốn ăn"
Mạn Sương nóng nảy la lên không thấy sư phụ trả lời, nàng ngớ ra. Nàng sai chỗ nào rồi

" Đồ nhi muốn ăn sư phụ, nói một tiếng là được rồi cần gì nhịn nhục khổ vậy?"

Sư phụ cởi áo nhào vào chỗ nàng. Kết quả, tàn trận nàng mệt không lết nỗi. Sư phụ lưu manh nào đó lại bưng cơm tới tận giường hầu hạ.

Tuần này luyện võ, nàng làm rơi kiếm xuống vách núi. Sư phụ Tư Đồ Lãng cho nàng mượn kiếm, kiếm của sư phụ rất đẹp, Mạn Sương rất thích, vuốt ve không thôi.

Kết quả, bị sư phụ đánh một trận, rớt nốt cái kiếm này xuống vực. Còn phạt nàng lao động nặng.

" Hôm nay đồ nhi gánh nước đổ đầy lu"

" Con không muốn"

"Vậy treo thịt nướng sau mông, vào rừng chạy thi với sói"

" Con không muốn"

" Hôm nay không cho ăn sư phụ"

"Con không muốn, không muốn, không muốn"

Đang la to, Mạn Sương lấy tay bịt miệng, nhưng không kịp nữa rồi."

" Mới không cho ăn sư phụ một ngày đã không chịu được rồi, đồ nhi thật nhiệt tình nha"

Sư phụ cười gian, bế thốc nàng lên. Lần này, hai ngày mới thấy Mạn Sương xuống giường ăn cơm.

Hôm nay ra chợ, sư phụ đi cùng.
"Đồ nhi muốn váy mới?" Sư phụ hỏi
Rút kinh nghiệm lần trước, Mạn Sương im lặng

"Đồ nhi muốn bánh mạn thầu
"
Im lặng

"Đồ nhi muốn kẹo hồ lô?"

Im lặng

"Đồ nhi im lặng nghĩa là đồng ý sao?"

Nàng bĩu môi một cái, gật gật

"Đồ nhi muốn sư phụ ...?"

"Muốn"

Mạn Sương điên cuống cuồng la lên. Chết tiệt, nàng lại bị lừa. Ngỡ im lặng sư phụ sẽ hiểu lầm nàng đồng ý, nên nàng mới vội lên tiếng. Mạn Sương hận nghiến răng nghiến lợi.
Sư phụ cười hắc hắc, ôm ngang eo Mạn Sương vận khinh công nhắm hướng Trúc Lâm Viên bay đi.
"Đồ nhi chịu khó nhị, rất nhanh sẽ về đến a"
Người nào đó bất lương chọc ghẹo, Mạn Sương tức giận chỉ muốn giết người. Nhưng kết quả người bị thịt lại là nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net