Imprison (NaibNaib)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Pairing: Colonel Dax x Original.
• Imprison - Giam cầm.
_______________
"Quên nó đi, Naib Subedar."

"Bởi vì đằng sau tấm màn vinh quanh của cuộc chiến, tất cả những gì còn lại là gai góc phía sau."

Gã đàn ông ấy bảo với anh ta, đôi mắt xanh cao cao tại thượng châm ngòi cuộc chiến bằng một  nụ cười hóm hỉnh đáng ghét trên gương mặt góc cạnh. Bàn tay mang găng trắng nơi gã vuốt ve mái tóc xoã tung rối bù của tên lính hèn mà gã đã bắt làm tù binh, từng đầu ngón tay len lỏi vào mái đầu nâu hạt dẻ, chợt kéo căng và bóp nghẹt gò má con mồi trong tay.

"Nghe hiểu rồi chứ, cún nhỏ?"

Tên lính Gurkha mặt đanh thép, vẫn mặc kệ những trận sỉ vả nhục mạ mà gã Colonel đang đổ dồn lên người anh, mắt đóng và môi câm, không thèm để ý tới một lời nào. Những vết thương trên cơ thể Naib hẵng còn âm ỉ đau sau một trận vùi dập no đòn tới từ cấp dưới của Colonel, vết sưng đè lên mắt trái của anh vẫn chưa tan, khoé môi bị rạch ra tím tái vẫn kiên cường khép chặt không nói ra lời nào.

Gã đại tá ấy trông như đã phật lòng, đôi mắt xa xăm cùng sâu hoắm của biển khơi đã nổi cơn sóng dữ ấy, bỗng khép hờ. Colonel hững hờ, kéo vạt áo quân phục xanh xám và châm lên một điếu xì gà độc hại, phả làn khói tanh nồng vào miệng vết thương của Naib, mặc kệ đối phương có nhăn mày né tránh mùi khói thuốc.

Colonel nghiêng đầu, gã ta ngồi xuống nơi chiếc ghế bành, hưởng thụ chút vị sâm banh thơm nồng và mùi xì gà đắng ngắt. Một chân gã gác lên vai Naib Subedar đang bị cưỡng chế quỳ gối ở dưới đất, khoé môi mỏng nhả một làn khói thuốc mờ đục, gã đại tá khẽ lắc đầu, thở dài đầy sầu muộn:

"Từ bỏ đi, ngoan ngoãn đầu hàng...ít ra cưng còn giữ được mạng."

Colonel Dax đã khoan dung tới thế, bởi vì gã ta thích thú tận hưởng việc thu phục con chó trung thành của kẻ thù tới mức nào. Nhưng quả nhiên con chó thối ấy sẽ không thể hiểu được tâm tư người đại tá, anh ta phun thẳng một ngụm nước bọt có lẫn máu tanh vào đôi giày da mới cóng của gã ta, nhận thẳng lại một cú sút vào thẳng mặt.

Naib Subedar bị sút bay ra một khoảng, vị máu tanh bắt đầu nhơm nhớm tủa ra nơi khoang miệng và cả sống mũi gãy dập. Mũi giày da của người đại tá tàn nhẫn đạp lên đầu người lính hèn, sau đó thảnh thơi di dời tới vùng bụng đã được băng bó của anh mà đạp mạnh mấy cú cho tới khi Naib chỉ còn khò khè thở và rên rỉ vì đau.

"Hư quá...tôi thích đôi giày này lắm đấy."

Gã túm tóc Naib kéo anh ta dậy, cánh tay vung lên tát mấy cái vào gò má cho tới khi cả gương mặt thảm thương ấy sưng vù và đầy máu tanh, tên đại tá ấy mới chịu buông tha cho anh. Gã ta đứng dậy, tìm trong hộc tủ đống đồ sơ cứu và gọi cho bác sĩ của doanh binh, thảnh thơi ngồi lau khô đống máu trên gương mặt một Naib Subedar đã sắp sữa vụn vỡ.

Colonel mỉm cười, vuốt ve gò má sưng tấy xấu xí một cách âu yếm, rồi hôn lên cánh môi vẫn đang rì rầm rên rỉ vì đau đớn. Gã ta vỗ nhẹ lên gò má của Naib mấy cái, sau đấy cũng lại rời đi, lần này thì lại mang một chai rượu vang tới từ phòng ngủ.

Gã tự rót cho mình một ly rượu sóng sánh sắc đỏ, và cũng rót cho người lính Gurkha đang mê man ở một bên một ly. Nụ cười hiền hoà nở rộ trên môi, Colonel lẩm bẩm một câu ca nhàn nhã, dịu dàng vén mái tóc nâu sang một bên, đoạn, đổ ập ly rượu trong tay xuống Naib đã ngã sõng soài trên sàn gỗ.

"Cheer~"

Naib Subedar bị sặc bởi mùi rượu vang, khoé mi cay xè cố mở ra trừng trừng lườm ngúyt gã đại tá ác độc chẳng phải người, thu được tiếng cười lanh lảnh của gã đàn ông trước mắt. Colonel lắc lắc ly rượu sóng sánh trong tay, đôi mắt xanh híp lại trông đầy vẻ hiền hoà, uống cạn ly rượu theo một nhịp điệu nhất định, rồi ném nó sang một bên, mặc kệ tiếng đổ vỡ tan tành.

Anh đau đớn vì cơn đau quằn quại nơi bụng dưới, đôi mắt khép lại chỉ muốn chết đi để được giải thoát khỏi chuỗi ngày hành hạ nhục mạ khủng khiếp này. Nhưng gã đại tá kia nào tha cho Naib đây?

Sai lầm của người lính Gurkha từ ban đầu, đấy là cho gã đàn ông ấy một cơ hội để thích mê với anh ta.

Ôi thôi,

Đại tá Dax, một gã đàn ông đầy tham vọng cùng mưu mô xảo quyệt chất chứa sau bộ dạng chính trực mạnh mẽ, gã ta - một con quỷ thích đáng, khẽ thì thào những lời mật ngọt đổ dồn vào tai người lính Gurkha, nhưng khẩu súng bạc vẫn mãi nhăm nhe nơi vầng trán.

Tội nghiệp, tội nghiệp. Nhưng đời vốn là bể khổ.

Phải không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net