never be lonely (NorNaib)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#NorNaib
[Đoản văn ngẫu nhiên]
_____________
Trên thảm cỏ non xanh mướt nơi ngọn đồi gần với biển, Norton Campbell ngước nhìn vầng trăng tròn lẳng đang trải tia sáng lung linh phủ khắp mọi ngóc ngách nơi khung trời không sao. Nó, tựa như một ngôi sao lớn rực rỡ, chiếu sáng nền trời u tối ẩm ương, và cũng đang chiếu rọi nơi trần thế đầy bi ai này.

Gió rít gào và không gian giá rét, làm kẻ đào vàng co ro trên bãi cỏ non xanh mướt. Gã co ro, ôm chặt lấy mình vì hơi lạnh đã bủa vây tới tận xương tủy, mi mắt dày khép hờ, thấm đẫm nỗi cô đơn không có lấy một gợn sáng chiếu rọi.

Norton thật lạnh, và gã ta cô đơn, nhưng chỉ có độc một mình gã trong một khoảng trời rộng lớn thênh thang, đau khổ tới não nề.

Ánh nến nơi chiếc mũ sần con con bập bùng, rồi tắt hẳn trước cơn gió lạnh đẫy đà của mùi đông. Sáp nến chảy dài, phủ trên mảnh da sần của gã một cơn đau quen thuộc, nhói lên vì bỏng rát, nhưng cũng dịu lại khi cảm giác này đã quá quen với một kẻ đào vàng từng bị bom thiêu rụi.

Norton nhắm chặt mắt, gặm nhấm nỗi khổ đau đã hoá thành thực thể. Lông mày gã nhíu chặt, sắc đen vằng vặc đổ đầy nơi đôi mắt đắng, và tên Campbell ấy cứ mãi chơi vơi nơi cảm giác không thật này, như thể, tất cả mọi chuyện chỉ là một cơn giấc mộng ban trưa...

Cổ họng gã quằn quại, bị đè chặt bởi một nỗi đau vô hình, tựa như làn gió đông lạnh buốt, cuốn chặt lấy cần cổ hao gầy. Norton Campbell, vẫn bình thản đón nhận mọi chuyện, gã ta thấy nơi ánh nến lập loè phía hừng đông bừng sáng, cái thân xác lù đù của gã giật mạnh, buồng phổi bệnh tật phập phồng co rút cùng nhịp thở khò khè.

"Norton..."

Ai đấy đang gọi tên gã ta.

Norton. Phải, Norton Campbell là gã mà, phải rồi.

"Norton...tỉnh dậy nào..."

Một cảm giác ấm áp chảy dọc nơi gương mặt hao mòn của kẻ đào vàng núp bóng dưới bóng tối căn hầm, Norton chợt choàng tỉnh, đôi mắt mê man, ném ánh nhìn về phía giọng nói ấm áp mà gã ta nghe được.

Hương cây cỏ thơm nồng, ngào ngạt tới từ thứ dầu xoa bóp Đông Ấn đặc trưng trên người tên lính mạt xộc vào mũi Norton. Gã ta nằm trong lòng người ấy, tựa mái đầu vào hõm vai rì rầm hương gỗ thông lành lạnh, và cũng thơm ngát.

"Naib..."

Norton mấp máy môi, đưa đôi mắt thẫn thờ về phía Naib Subedar, cánh tay to lớn choàng qua người gã đàn ông ấy mà càng xiết chặt hơn.

Thêm một chút, nhiều hơn chút nữa, cho tới khi ôm trọn người đàn ông ấy vào lòng.

"Tôi...không cô đơn mà. Phải chứ?"

Phải rồi, Norton Campbell sẽ chẳng cô đơn, vì gã vẫn còn có Naib ở cạnh.

Đôi môi tìm tới vầng trán của một Naib Subedar vẫn chưa hiểu chuyện gì, Norton say đắm hôn lên mái tóc, trượt xuống vầng trán nhỏ, rồi cả đôi môi sặc mùi thuốc lá rẻ tiền mà lũ cựu binh hay hút. Vết bỏng trên gương mặt gã bỗng nhói lên, nhưng cũng thật nhanh được Naib đưa tay xoa dịu, anh ta bật cười, đầu ngón tay vuốt ve sống mũi thẳng thớm, kéo Norton xuống mà hôn lấy.

"Hôm nay mày tự dưng tình cảm gớm."

Naib đáp, nụ cười rực rỡ như thái dương hằn trên gương mặt đã có vết hằn của thời gian nơi khoé mắt. Mái tóc nâu nâu, tựa vào mái đầu sặc mùi than bụi, mặc cho vầng trán kề vào nhau ấm áp.

"Ta không cô đơn..."

Vĩnh viễn là như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net