Nothing Last Forever (NorNaib)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Note: Không thứ gì có thể tồn tại vĩnh viễn. Nỗi buồn cũng không, bóng đêm cũng thế, cũng như gói thuốc lá rẻ tiền đựng trong túi áo.
_______________________

Norton Campbell thích những buổi đêm tăm tối.

Dẫu bóng tối là thứ gì đó ám ảnh kẻ đào vàng mỗi lúc hắn ta co rúm trong chăn, Norton Campbell vẫn thích cái cách màn đêm ảm đạm nuốt chửng lấy mình, che đi những cái xấu xa tồn tại trên cơ thể xấu xí này.

Ngày qua ngày, không gì thay đổi cả, khi chân trái đá vào chân phải và loạng choạng như một kẻ mộng du, gã trai Mexico lại lang thang trên con đường vắng, nhắm mắt và lặng người trước màn đêm u tối ấy.

Lúc ấy, đôi mắt đen láy của hắn cũng mở to, như thể hoà làm một cùng với bóng tối, miệng lẩm bẩm những câu từ vô nghĩa và rối rắm, thứ mà chính tên thợ mỏ cũng không hiểu nổi, và nó bật ra vô thức như một kiểu mộng mơ phiêu đãng.

Gió vắng buồn thiu nán lại trên vầng tóc đen phe phẩy của hắn, lạnh buốt luồn qua chân tóc như đang thầm nhắc nhở Norton rằng đã tới lúc phải về nhà. Cái lạnh của màn đêm đã gặm lấy cánh tay buốt lên lẩy bẩy, nhưng, Norton đâu muốn về nhà.

Hắn ta buông mình theo những con phố lả lướt, hy vọng sẽ tìm thấy một thứ gì đó thú vị phía sau bóng tối. Có thể là một chai rượu đã vơi đi phần tư lăn lóc trên con đường sỏi, cũng có thể là buổi đồng ca của những con dế kẽm buổi đêm trên những ngọn cỏ cao lất phất, hoặc, cũng có thể là một người nào đó muốn trốn tránh khỏi ánh sáng buổi ngày, như những con cú vọ.

Tối đấy, Norton Campbell đã gặp một người từa tựa như thế.

Một gã đàn ông với màu áo choàng rách rưới như một bóng ma, luôn ngồi vắt vẻo trên một nơi cao nào đó cùng những con mèo già.

Đối phương, chà, một gã lạ lùng. Dù sao những kẻ có thể thức trắng lúc nửa đêm cũng chẳng phải những kẻ bình thường, và gã đàn ông ấy là thế.

"Không có cách để trốn chạy đâu, thằng ngốc."

Lần đầu gặp mặt, gã đàn ông ấy chỉ liếc khẽ qua bóng dáng xiêu vẹo và rối bời của Norton Campbell, và gã thầm thì như vậy.

Norton chẳng hiểu gì cả.

Tên gã ta là Naib Subedar, gã bảo vậy.

"Muốn thử chứ?"

Gã lính thuê ấy lầm bầm, với chất giọng khản đặc khó nghe của những tay đánh thuê chẳng có gì giết thời gian ngoài những điếu thuốc lá rẻ tiền. Và có lẽ là vậy thật, vì mùi hương trên cơ thể Naib Subedar nồng nặc mùi khói thuốc, ám hẳn lên quần áo người thợ mỏ mỗi lần kề sát.

Norton Campbell chỉ cảm thấy lạ lẫm khi đôi bàn tay kẻ khác nắm lấy tay mình, hắn chẳng quen với những vết chai sần sùi trên bàn tay người lính, dày cộm và đóng thành tảng trên lòng bàn tay không gọi là xinh xắn. Bàn tay Naib Subedar không hề mềm mại, cũng không có gì gọi là thoải mái để nắm lấy, nhưng lạ lùng thay, bàn tay gã thật ấm, có chút trơn ướt vì mồ hôi rịn ra, nhưng Norton không khó chịu vì điều ấy.

Có lẽ đã quá lâu khi Norton Campbell cảm thấy được trân trọng bởi một người, và hắn ta bỗng lọt thỏm trong sự bối rối chỉ vì một cái nắm tay. Chỉ với một lần chạm, nhưng tay thợ mỏ lại run lên khi Naib Subedar chạm vào những vết bỏng đỏ au trên cánh tay mình thật tự nhiên, không chút sợ sệt trước những thứ Norton cho là ghê tởm ấy.

Lạ lùng quá, thật quá lạ lùng.

Norton Campbell cứ ngỡ như mình bị say nắng giữa đêm, hắn ta mơ màng như một người say rượu, cảm nhận được sự ấm áp của một người sống giữa cái lạnh buốt cả tay.

Mùi thuốc lá vẫn khó ngửi như thế, và có lẽ, có lẽ thôi, nó sẽ hằn lại trên người Norton Campbell.

Đêm này qua đêm khác.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net