Object trouvé (NorNaib)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi chuông giáo đường ngân vang, và ánh sao toả sáng.

Đế giày da cọ vào cỏ khô, xào xạc, ngọn gió sầu bi giữ bước người lính trẻ, nhưng chỉ đành bó tay.

"Naib Subedar...anh hứa đi, phải trở về bên tôi. Nhé?"

Norton Campbell nâng niu gò má nhạt màu gió và sương của người lính mạt mà gã hằng yêu thương, đôi mắt đen láy ảm đạm và sầu não biết nhường nào, khi chàng thơ nọ phải rời bỏ chốn ấm êm mà dấn thân vào chiến trường đầy bom và lửa.

"Anh hứa với em, chắc chắn anh sẽ trở về."

Naib Subedar nắm lấy bàn tay đang nâng niu gương mặt của anh, đặt lên mu bàn tay một cái hôn phớt chắt chiu và nồng thắm. Bọn họ đã hứa với nhau, chỉ chờ khi chiến tranh kết thúc, thì cả hai sẽ cùng nhau gặp lại ở lễ đường.

Naib trông lấy đám thiêu thân đang lao đầu vào ngọn đèn đường cháy bỏng rực sắc vàng, như cách mà anh lao đầu vào khói lửa và bom rơi, chỉ để bảo vệ cho niềm hạnh phúc tương lai cho kẻ đào vàng anh yêu, và cả bình yên nơi chốn làng quê bình lặng này.

"...Anh hứa với em."

Đường dài quanh co, và tên lính nọ cất bước đi theo đoàn người.

Từng nhịp chân đều đặn, và khẩu súng nặng trĩu bởi đạn chì đè nặng lên những bóng lưng hao gầy. Đoàn binh sĩ rời khỏi chốn đồng hoang mông quạnh, không một lời tiếc thương, và chẳng một lời luyến tiếc, bỏ mặc những hy vọng về tương lai tươi sáng phía trước mà dấn thân vào chiến trường.

Naib Subedar đi rồi, để lại một lời hứa rằng anh sẽ về lại với gã đào vàng tội nghiệp của đời anh, và cả hai trao nhau lời thề nguyện giữa lúc đêm trăng nổi trên khung trời.

Ánh trăng màu bạc lấp lánh, gợn sóng dưới đáy hồ phẳng lặng, và phủ lên những đụm than đá đầy ắp nhem nhuốc trên khu mỏ miệt mài đèn đuốc. Như cách mà Chúa đang trêu đùa với bọn họ, Norton Campbell tiếp tục chờ, gã ta chết dí nơi khu hầm tối dơ bẩn, vẫn kiên trì, đợi tin người tình của mình trở lại từ nơi chiến tuyến.

Hai năm, rồi ba năm vùn vụt trôi đi.

Naib Subedar như thể đã bốc hơi khỏi thế giới này. Nhưng Norton Campbell vẫn tiếp tục ngồi chờ ở trước bục giáo đường, chờ đợi người đàn ông mang đượm mùi hương của nắng và gió ấy trở lại, và mơ mộng được ôm lấy anh ta vào lòng.

Chao ôi, nhưng đời chỉ là những cơn mơ giữa ban ngày. Kể cả khi tin tức chiến tranh đã kết thúc bùng nổ trên các mặt báo địa phương, và cho dù cơn hen đau đớn lan tràn nơi buồng phổi kẻ đào vàng ngu ngốc ấy, Naib Subedar vẫn chưa hề quay trở lại.

Những cánh đồng lúa mạch thuở nào đã nặng trĩu những bông lúa nhỏ xinh, ngào ngạt mùi đất ẩm dấy lên sau cơn mưa rào thoang thoảng. Norton Campbell mới bàng hoàng, khi gã ta cuối cùng cũng nhận được tin dữ, rằng Naib Subedar đã bỏ mạng nơi chiến tuyến từ rất lâu rồi...

Bảy năm ròng rã, nỗi đau đớn dai dẳng từ những buổi ngày miệt mài trong căm hầm ngột ngạt như tràn về, sặc mùi bụi bặm nơi khoang miệng nóng ran. Norton bắt đầu ho, dữ dội, như thể bao nhiêu cảm giác đớn đau và thù hận đang tràn ra vây chặt lấy bầu không khí im lìm.

Con tim như thắt lại, hoảng hốt. Đau, đau lắm. Từ thanh quản lan xuống con tim, chiến trọn cả tâm trí gã, men theo đó là cơn ho dữ dội muốn xé nát cả khoang phổi yếu ớt bệnh tật. Tựa như mất hết sức lực, Norton gục đầu vào tấm đệm mềm mại, đôi tay bóp chặt lấy lồng ngực, rơm rớm nước mắt vì cơn đau.

Ôi hỡi người gã yêu, hỡi thân ái, ánh dương của gã ơi. 

Anh đi rồi, bỏ lại mình kẻ đào vàng nơi giáo đường lạnh tanh, cùng đôi nhẫn bạc lăn lóc trên mặt bàn, mà Norton Campbell chưa có cơ hội quỳ gối trao nó cho anh.

"Vì sao chứ...anh là đồ dối trá..."

Vì sao thế, Chúa ơi.

Mối tình của gã, sao mà sầu thảm và đau đớn thế?

Gió vẫn thổi, và nắng ấm vẫn cứ rơi trên mái tóc đen bù xù, mặc cho linh hồn kẻ đào vàng tội nghiệp dần chia lìa. Norton Campbell tội nghiệp, đã lỡ lạc mất người mình yêu nhất trên cõi đời, liệu có buồn hay không.

Buồn lắm, thật buồn. Nhưng gã ta không hề rơi một giọt nước mắt, mặc cho cõi lòng đã trơ trọi và đôi mắt héo rũ hy vọng.

"Em sẽ tới tìm anh nhanh thôi."

"Nhất định, Naib của em ạ."

Dứt câu, gió lộng lùa phầng phật nơi vai áo, và Norton Campbell như kẻ say chơi vơi trên thành lan can nơi lễ đường trắng tinh khôi . Mắt gã nheo lại, thu gọn tầm nhìn cho người tình nhỏ bé, ngẩn người một lúc khi nhận ra bản thân phải quay về thực tại, phải chấp nhận rằng gã đã mất anh rồi, vĩnh viễn.

Chỉ trong vài giây chân gã hơi run lên, loạng choạng đến không vững. Đưa tay về phía bóng hình trong mơ, khoé môi vô thức kéo thành một nụ cười dị dạng, gã bật cười trong cơn điên dại và hão huyền ấy.

"Nếu em rơi...anh sẽ đón được em chứ?"

Không ai đáp lại.

Trong màn đêm, ánh trăng chiếu xuống tia sáng mờ nhạt, yếu ớt, phủ lên khung cảnh  tấm màn trong suốt lam sắc lạnh tanh. Mưa tạnh để lại thứ ẩm ướt khó chịu khi tàn cuộc. Mây vẫn thế, êm đềm trôi, chẳng vướng bận lo nghĩ, suy tư nơi trần thế.

Norton khẽ ngân nga thứ thanh âm trầm bổng, đưa mình nhịp nhàng theo một bản tình ca, theo làn gió u buồn vỗ về gã ta trong đêm lạnh giá.

Ta lạc mất nhau, nhưng cũng sẽ lại tìm thấy nhau.

Và nỗi sầu lo cũng dần dần phai mờ, khi thứ sinh mạng mỏng manh

Rơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net