violin (NaibNaib-ReasonHound)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vầng trăng vỡ tan, rơi xuống mặt đất những mảnh vụn vỡ như tro tàn. Âm thanh nhiễu loạn bên tai,  như cơn gió thổi bay những chiếc lá bay xạc xào, như cơn cuồng phong dập tắt đi ngọn lửa nồng nhiệt trong tim. Để lại trong căn phòng trống là sự lạnh lẽo của đêm dài, và cả một sự sợ hãi vô hình. 

Thứ gì còn sót lại sau nỗi đau?

Câu trả lời là chẳng có gì, ngoài men rượu.Sự dịu dàng ấm áp trong mơ từng cuốn lấy gã thám tử vốn đã bay biến đi đâu, sự sợ hãi vô hình, sợ hãi bởi vì tiếng vọng chẳng còn nơi đây.

Mr.Reason châm một điếu thuốc, sau đấy nốc cạn ly rượu đắt tiền như uống nước lã, với sắc màu hổ phách đắt giá, nhưng gã không hề biết cái tên. Vị thơm nồng, quyện lại thêm gì đó cay đắng trôi tuột xuống cần cổ, cơ hồ làm mi mắt Reason nặng trĩu.

Đấy là lời hứa,lời hứa về vầng trăng và những vì sao ấy. Khi Mặt Trời là thứ hiếm hoi không thể chạm tới,và Mặt Trăng đã là thứ chán ngấy của những kẻ ưu ái buổi đêm, và em ơi, gã từng hứa rằng sẽ hái lấy những vì sao xinh đẹp, và gom góp nó lại thành chiếc nhẫn bạc nhỏ bé. Một xinh xắn hạ trên nơi ngón út, một nằm lặng trong cái đồng hồ đeo tay rẻ tiền, đấy đã từng là một kỉ niệm.

Tàn thuốc đỏ rực, dí vào da đau nhói, cùng mùi đăng đắng của khói thuốc làm gã nheo mày. Mắt xanh lắng đọng sự sầu tư, Mr.Reason gác bỏ vẻ ngoài cứng đầu, hay là cái tôi quá lớn của một "quý ông" giả mạo.

Đôi tay đầy sẹo sờ lấy cây vĩ cầm cổ điển không vướng tí bụi bặm, đôi giày da dừng bước nơi bếp lửa, bắt đầu buổi độc tấu một mình với khán đài vắng lặng, thứ sẽ nghiêng ngả, và vỡ vụn không lâu sau đó.

[...]

Tchaikovski, Bach, Mozart, Paganini.

Beethoven, Vivaldi, Brahms, tất cả chỉ là đồ bỏ.

Bởi vì Reason không cần một crescendo mạnh mẽ, và đột ngột một đoạn nhạc yên ả bất ngờ. Gã không cần một "áp lực dọc" hay "dòng chảy ngang", hay để mắt ngó ngàng tới việc Hành khúc Tang lễ không phải là chương cuối cùng của Giao hưởng “Eroica” mà là ở chương thứ hai, để lời nói cuối cùng không phải là đau khổ.

Tất cả những gì gã có, là mỗi mình gã còn sót lại.

Không còn một đoạn ngẫu hứng meldessohn da diết, sibelius với quãng tám không với tới, chốc chốc lại đứt quãng, trật nhịp.

Và không còn lấy bóng lưng một người, cùng tiếng cười nắc nẻ mỗi khi gã thám tử lớ ngớ đàn sai nhịp gì. Hay mùi hương, dáng vẻ, bóng hình ấy, đều mờ nhạt bởi bóng dáng đôi chân trần dính đất, rời đi trong cơn mưa.

Tất cả đã tan biến, hoá thành hư vô, rồi chạm mặt với tiếng đàn cô độc nơi căn phòng trống, biến mất hoàn toàn như không có gì xảy đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net