bệnh nam y

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- đáng yêu ghê ta, ui trùi ui, cái má nè, phính pínhh bầu bĩnh xinh dễ sợ.....
Cậu đứng ngoài cửa, lặng thinh nghe những lời nói mĩ miều hắn thốt ra, nhưng không phải cho cậu, mà dành cho một người khác.
Hum nay tự nhiên Vương Tuấn Khải lại dở bệnh kêu cậu lên khoe cái gì đó , khi chưa bước vào phòng đã nghe được giọng nói mùi mẫn này của hắn.Bỗng chốc tim cậu đau nhói, giọng nói ngọt ngào ấy, cưng chiều ấy, hắn chưa từng nói với cậu. Vậy mà giờ hắn đã có người khác, dễ thương hơn cậu, hắn kêu cậu lên đây, chắc là khoe người mới của hắn.
Dự định ban đầu của cậu là vào phòng hắn nhưng giờ đã thay đổi, cậu quay bước đi, nuốt nước mắt, cậu quay đi nhẹ lắm, để hắn cùng "người mới" không nhận ra cậu đang đứng ngoài này, làm phiền cuộc vui của hai người.
....vài ngày sau.....
Hắn tò tí te chặn đường cậu khi cậu đi học về.
- Nguyên Nhi, hum bữa anh bảo em lên phòng anh, anh khoe cho em cái này mà. Sao em không tới.
Cứ tưởng sẽ nhận được khuôn mặt hối lỗi của hắn, ai ngờ lại là khuôn mặt lạnh lùng của cậu, cậu lạnh lùng thốt ra
- chuyện đó không liên quan tới tôi. Vương Tuấn Khải, chúng ta kết thúc đi.
Nói rồi cậu bước qua hắn, giống như người lạ, cậu chẳng mảy may quan tâm tới hắn.
........
- alo? - vương Nguyên nghe điện thoại với vẻ mệt mỏi.

- Nguyên Nguyên, cậu qua nhà anh Khải Khải lẹ lên....anh...anh....anh ấy...
Nghe tới tên Vương chết bằm đó, lòng cậu lại nao nao.
- Khải ca, anh ấy làm sao?
- anh ấy gặp chuyện rồi.... Cậu mau... - Chí Hoành chưa nói hết câu thì đã bị Vương Nguyên dập máy trước, miệng không ngừng rủa thằng bạn thân hám trai của mình.
.....
Vương Nguyên đẩy cửa, chạy thẳng vào nhà, miệng không ngừng gọi tên Vương đáng ghéc đó. Cậu sợ, thực sự rất sợ, sợ hắn sẽ xảy ra chuyện gì, vì cậu còn yêu hắn rất nhiều. Cậu chẳng biết mệt là gì cứ chạy mọi ngóc ngách tìm hắn, cuối cùng chạy lên phòng, bắt gặp hắn đang nằm đắp chăn trên giường. Cậu từng bước từng bước tới gần. Hắn thường ngày đẹp trai hồng hào là thế, vậy mà giờ khuôn mặt hắn nhợt nhạt, đôi mi rũ xuống đầy mệt mỏi, đôi môi thâm lại. Hắn bị bệnh tật hành hạ trông thật thảm hại,
Thì ra hắn đã bị bệnh lâu lắm rồi, nhưng vì không muốn cậu đau lòng nên giả vờ có người mới, để cậu đòi chia tay với hắn, để cậu bớt đau lòng khi hắn sắp rời xa thế giới này. Hắn một lòng một dạ chỉ yêu một người chính là cậu, dù sắp rời xa thế gian này, người hắn không an tâm nhất chính là cậu, hắn sợ cậu sẽ đau lòng, sẽ quá đau lòng không thể chấp nhận được sự thật này mà buồn lòng. Hắn tưởng làm vậy sẽ khiến cậu bớt đau lòng hơn, nhưng ngược lại hắn làm vậy chỉ càng khiến cậu đau lòng hơn. Khi cậu không thể ở bên người mình yêu những ngày cuối khi người ấy sắp rời xa thế giới này. Nhìn khuôn mặt khi đã ra đi của hắn, thật thanh thản và bình yên. Cậu ngã khuỵ xuống nền nhà lạnh lẽo, cậu bật khóc thật to, khóc như một đứa trẻ con khi bị người lớn giằng đồ mà nó thích nhất. Hắn đi, hắn bỏ lại cậu cùng những kỉ niệm khi hai người bên nhau, giờ cậu biết sống sao khi không có hắn bên cạnh đây. Cuộc sống của cậu sẽ thế nào khi không còn hắn dìu dắt nữa đây.
Đang khóc tự nhiên có một vòng tay òm lấy cậu. Là hắn, hơi ấm này chắc chắn là hắn, có phải hắn đã sống lại. Có phải ông trời thương tình cậu nên đã trả hắn lại cho cậu. Cậu ghì chặt lấy hắn.
- Khải ca, em...em sai rồi... Hic.... Đừng đi nữa nha.
Hắn vuốt lưng cậu.
- ca biết rồi, ca sẽ ở đây, mãi mãi bên cạnh em, không bao giờ rời xa em.
Dỗ một lúc Nguyên mới chịu nín khóc, hắn gỡ cậu ra, nhẹ quyẹt nước mắt trên gò má cậu.
- giờ thì nói xem, ai chọc cho Nguyên Nhi của ta khóc tèm lem vậy nè.
Cậu đập vào ngực hắn, nói trong tiếng nấc.
- Ca chứ ai. Mà ca đã thực sự hết bệnh chưa vậy.... Hay...hay đây chỉ là một giấc mơ, ca trở về trong giấc mơ....
Trả lời cho câu hỏi của cậu là cái nghiêng đầu 45° của hắn.
- bệnh gì cơ, ca ca của em đang rất khoẻ mạnh có bệnh gì đâu.
Nói xong bất chợt hắn nhớ ra điều gì. Hắn lôi từ trong chăn ra một con mèo đen xì lì.
- dễ thương không, hồi đi du lịch Hạ long vừa rồi anh vừa nhặt được đó, phúng phính dễ thương ghê. Lần trước anh kêu em qua nhà là để khoe con mèo đen này đó. Tên của nó là Hắc Bảo, vậy mà em chẳng qua gì cả, mấy ngày sau còn chia tay với anh nữa.
Nói rồi hắn cầm con mèo cọ cọ lên mặt mình. Một lớp phấn trang điểm rơi ra, hắn lấy tay quẹt lớp phấn trên mặt mình, mắng Lưu Chí Hoành một trận, suốt ngày thích trang điểm, mà trang điẹm gì lựa lúc hắn ngủ, qoét phấn lên như mặt xác chết thế này.
Mắng Lưu Chí Hoành xong hắn mới quay sang bảo bối đang mắt chữ o mồm chữ a nhìn mình.
Cậu đơ người khi biết rằng, không phải hắn thích người mới mà là con mèo đen, không phải bị bệnh hiểm nghèo gì cả, mà do cậu tưởng tượng ra, khóc một trận. Cái tội xem phim hàng guốc cho lắm vào đây mà. Mà cũng tại tên Lưu Chí Hoành đáng đập kia, dám trêu mình. Chưa kịp nghĩ xem mình phải xử Hoành Hoành ra sao thì cậu đã phải trả lời một rây câu hỏi của Tuấn Khải.
- mà sao anh lại làm cho em khóc, em đòi chia tay với anh còn gì? Giờ thì, trong lúc anh ngủ khóc bù lu bù loa? có chuyện gì xảy ra với em à?
Cậu cứng họng, biết trả lời sao giờ, chả nhẽ nói là cậu ghen tỵ với con mèo đen kia, nên đòi chia tay. Sau đó nhìn hắn ngủ mà tưởng hắn bị bệnh nan y, sắp chết, nên mới khóc một trận sao. Không thể nào, nói vậy quê chết đi được.
Bạn có tưởng tượng mặt Nguyên lúc đó ntn k


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net