Em là Uý Uý của anh a - 青宇家的小吊丝儿

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Vương Thanh, ba ba, Thanh ca, nãi Thanh, Thanh Thanh, van cầu anh, nhanh một chút tỉnh lại. . .

Ngoài cửa bệnh viện , là người hâm mộ Thanh vũ . . . xếp thành hàng dài . . . bọn họ khóc, cầu nguyện. . .

Vương Thanh bị thương, rất nghiêm trọng, nhưng cũng qua giai đoạn nguy hiểm. Nhưng anh vẫn hôn mê. Nằm ở trên giường bất động.

Người đại diện bị thương ở cánh tay đứng ở bên cạnh giường bệnh, hỏi "Cậu đã gọi điện thoại cho Phùng Kiến Vũ chưa?"

"Rồi , lúc Thanh ca mới vừa xảy ra chuyện , đã liền gọi."

"Cậu ấy nói thế nào?"

"Cậu ấy , cậu ấy nói, chờ sau khi Thanh ca tỉnh lại , cậu ấy sẽ mang bạn gái đến thăm."

Người đại diện thở dài "Nói như vậy, cậu ấy cũng không có ý định đến."

Phụ tá gật đầu một cái, còn nói "Nhưng tôi rõ ràng nghe được, thanh âm trong điện thoại của cậu ấy ,  hơi run rẩy. Hẳn là. . . đặc biệt kích động."

Người đại diện lại thở một hơi dài  "Được rồi, tôi biết rồi , cậu đưa số điện thoại của cậu ấy cho tôi."

Vương Thanh nằm ở trên giường bệnh , Phùng Kiến Vũ nằm ở trên giường ngủ. Phùng Kiến Vũ mấy ngày nay vô cùng khốn khổ , buổi tối ngủ thẳng đến sáng, từ buổi sáng ngủ thẳng đến tối. Không ngày không đêm ngủ,  Văn Văn đến tìm cậu, cũng không thể đem cậu từ trên giường kéo dậy.

Một tuần lễ đi qua, Vương Thanh vẫn là không có tỉnh lại , toàn bộ bản tin của giới  giải trí đều là thương thế cùng tình trạng của anh.

Phùng Kiến Vũ ngồi ở trên giường, nhìn máy vi tính. Vũ ma từ bên ngoài đi tới "Nhìn cái gì vậy?Chăm chú như vậy?"

"Mẹ."

"Ừ ?"

"Con muốn trở về Bắc Kinh một lát."

Vũ ma sững sốt "Trở về Bắc Kinh? Bởi vì Vương Thanh?"

"Không phải. Con không tới thăm anh ấy , chỉ là có chút nhớ Bắc Kinh."

Vũ ma thở dài, vỗ vỗ chăn mền của cậu  "Đi theo tim của chính mình cũng tốt, nhưng Văn Văn là một cô gái tốt. . ."

" Ừ, con biết."

Ngày hôm sau , Phùng Kiến Vũ cũng không có nói cho Văn Văn biết , một mình lên tàu đi Bắc Kinh . Cậu ngồi ở chỗ gần cửa sổ, nhìn ra ngoài . Tâm, an.

Cậu mới vừa xuống xe, điện thoại di động liền vang lên.

" A lô?"

"Đại Vũ."

". . . Ừ."

"Tôi muốn tìm cậu nói chuyện một chút."

"Tôi đến Bắc Kinh rồi , tìm một chỗ đi."

Quán ăn quen thuộc , rất quen thuộc. Đây là nơi bọn họ lần đầu tiên quay phim ăn cơm chung . . . Nơi này là hồi ức quý báu nhất

Phùng Kiến Vũ thấy được người đại diện của Vương Thanh , đi tới "Cánh tay của cậu thế nào?"

"Không sao, chẳng qua là gãy xương.  So với thương tích của Vương Thanh còn kém xa lắm."

Phùng Kiến Vũ trầm mặc một hồi, nói "Cậu tìm tôi, có chuyện gì?"

"Cậu nếu cũng tới Bắc Kinh, hẳn là cũng biết đi." Thấy Phùng Kiến Vũ không nói gì, hắn nói tiếp "Cậu nhìn mặt tường trong phòng này một chút đi ."

Phùng Kiến Vũ ngắm nhìn bốn phía, nhìn về phía mặt tường, trên tường dán đều là giấy nhắn . Rất nhiều rất nhiều. . .

"Cứ như vậy đi, còn nữa, đây là chìa khóa nhà Vương Thanh , vẫn là chỗ cũ. Tôi hy vọng cậu có thể đi xem một chút."

Hắn đi, Phùng Kiến Vũ đứng lên, đi về phía mặt tường.

"Hắc hắc hắc hắc  hắc, thật là vui! Tìm được quán cơm này rồi ! Ha ha ha ha."

"Chỗ này ghi chép kí ức ban đầu của chúng ta. . ."

"Ba ba Vũ Vũ, em tới nơi này rồi! Các anh có nhìn thấy không?"

"Ba ba cùng Vũ Vũ phát triển bây giờ rất tốt, ghi chép một chút ~ "

Chuyển tới phía thấp nhất ở dưới .

"Vũ Vũ đi rồi . . . Cậu ấy rời bỏ sân khấu, rời bỏ màn ảnh, rời bỏ chúng ta. Tại sao? Tại sao?"

"Chuyện gì xảy ra? Chuyện gì xảy ra? Vũ Vũ tại sao phải rút lui khỏi vòng giải trí?"

" Vũ Vũ của tôi a! Trở lại được không? Chúng tôi nhớ anh a! ::>_<:: "

"Phùng Kiến Vũ! Phùng Kiến Vũ! Anh đang ở chỗ nào a! Anh mau trở lại a! A a a a a a a!"

"Tôi tin tưởng, cậu sẽ trở lại. (∩_∩) đúng không?"

"Đại Vũ, cậu biết không? Thanh ca từ sau khi cậu rời đi trạng thái vẫn không tốt, anh ấy rất nhớ cậu. . ." Nhìn đến đây, Phùng Kiến Vũ ngẩn ra, ban đầu cậu bởi vì mệt mỏi, cùng với một ít chuyện không như ý , rút lui khỏi vòng giải trí. Nhưng cậu lại quên Vương Thanh.  Người đó vì cậu mở đường, cam kết sẽ giúp cậu; người đó cùng cậu có mười năm ước hẹn, nói mười năm sau cùng cậu ở chung với nhau ; . . .

"Tôi không ngừng đuổi theo hết ngày rồi tới đêm,  ước mơ. . ." Tiếng chuông điện thoại cắt đứt hồi ức của cậu

Cậu bắt máy, " A lô."

"Phùng Kiến Vũ, anh đang ở đâu vậy a ? Có phải Bắc Kinh không ? Anh đã đáp ứng em cái gì? Quên rồi sao?"

Phùng Kiến Vũ đi ra khỏi quán , đón một chiếc xe, nói: "Anh không có quên, anh chỉ là muốn tới Bắc Kinh giải sầu một chút."

"Thật không?"

" Ừ."

"Vậy sao anh cũng không nói với em một tiếng a ~" bên kia làm nũng  "Anh phải chờ em a, một hồi em xin nghỉ phép , ngày mai em đến tìm anh."

" Ừ."

Thật ra là Văn Văn sợ, cô sợ Vương Thanh cướp mất Phùng Kiến Vũ, cô cho là Phùng Kiến Vũ là của cô. Mặc dù Vương Thanh bây giờ còn đang hôn mê, còn chưa tỉnh lại, cô cũng sợ, cô sợ Phùng Kiến Vũ không quản được tim mình . Nhưng mà, cô lại quên một điều , đó là chính bản thân cô cũng cho là tim của Phùng Kiến Vũ , ở trên người Vương Thanh .

Phùng Kiến Vũ ngồi xe đi tới nhà của Vương Thanh, một nơi vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Đẩy cửa ra, nhìn vào. Vẫn là những vật trang trí quen thuộc , ba năm, một chút cũng không đổi. Trên tường còn treo bọn tấm poster phim đầu tiên của bọn họ, trên đó viết "Trì sính",  "Úy Úy" .

"Trì sính" là cậu viết lên , "Úy Úy" là Vương Thanh viết lên .

Phùng Kiến Vũ nhìn, thở dài. Đưa tay vuốt ve người bên cạnh mình ở trong hình

Xoay người đi vào phòng ngủ, mở cửa ra. Vẫn là giường ngủ vẫn là tủ quần áo tất cả đều như cũ, Phùng Kiến Vũ cắn môi dưới, mở tủ quần áo ra.

Tay siết chặc, Vương Thanh! Vương Thanh! Vương Thanh! Vương Thanh! Vương Thanh! Anh rốt cuộc muốn em phải làm thế nào! ! Tại sao? Tại sao ba năm anh không để ý tới em, nhưng còn giữ quần áo của em.

Cậu bỗng nhiên lại nhớ ra điều gì, xoay người chạy về phía tủ đầu giường, kéo ra. Những quyển sổ kia, vẫn còn nguyên.

"Đại Vũ, cái quyển sổ này dùng ghi chép tâm tình của chúng ta mỗi ngày đi! Hai ta mỗi người viết một ngày , thay phiên."

"Một ngày rồi lại một ngày a, vậy phải viết bao nhiêu a."

"Không có sao, dùng hết rồi thay một cuốn khác."

Cứ như vậy, một quyển sổ biến thành một chồng sổ. Mỗi năm một quyển, năm năm chính là năm quyển . Bây giờ là năm thứ tám, chính là tám quyển. Chẳng qua là,  ba quyển sau này , vắng đi một nét chữ.

Phùng Kiến Vũ ngồi dưới đất lật ra một quyển trong số đó

Ngày 01 tháng 01 năm 2022 : Phùng Kiến Vũ, em đi rồi . Em đi thật rồi. (. _. )

Ngày 10 tháng 03 năm 2022 : Phùng Kiến Vũ, năm nay sinh nhật hội không có em , anh muốn khóc, làm sao bây giờ ?

Ngày 07 tháng 07 năm 2022: Em có bạn gái? Ân.

Ngày 27 tháng 8 năm 2022: Sinh nhật em , ai cùng em trải qua đây?

Phùng Kiến Vũ liếc nhìn, răng một mực cắn chặc môi dưới,  không khống chế được run rẩy.

Ngày cuối cùng, ngày 30 tháng 05 năm 2024 : Phùng Kiến Vũ, anh mệt rồi . . . thật sự mệt mỏi rồi . . . Phùng Kiến Vũ, anh nhớ em . . . thật sự rất nhớ em.

Quyển sổ bị Phùng Kiến Vũ nắm chặt, nhăn lại . Cậu cơ hồ là nhảy  lên, bỏ lại những quyển sổ kia . Chạy ra ngoài.

" Này, nói cho tôi biết , Vương Thanh đang ở đâu!"

...

Phùng Kiến Vũ ngồi ở trước giường bệnh, siết chặt tay , ánh mắt nhìn chằm chằm anh ,  không muốn dời đi.

Chuông điện thoại di động lại vang lên.

" Alo, Đại Vũ! Em đến rồi , anh tới đón em đi!"

"Văn Văn, thật xin lỗi."

"Cái gì?"

"Thật xin lỗi."

Dừng bước, cố giả bộ bình tĩnh "Đại Vũ, anh nói cái gì vậy? Như vậy đi, anh ở chỗ nào a, em đi tìm anh."

"Anh ở bệnh viện."

"..."

"Thật xin lỗi, chúng ta. . ."

"Chia tay phải không?" Văn Văn hít sâu một hơi, "Em cũng biết. Em không giữ được anh. . ."

"Thật xin lỗi."

"Không có chuyện gì. Em ngược lại nên cám ơn anh, để cho ta thể nghiệm cuộc sống hai năm có anh . Như thế nào, anh ấy tỉnh chưa?"

"Còn chưa tỉnh"

"Anh muốn chờ đợi?"

"Ừ!"

Một ngày nào đó vào năm 2026 

Hôm nay, giống như là xuân vận . . . vé xe hơi , vé xe lửa, vé máy bay , vé phương tiện giao thông công cộng, cũng bị chiếm hết.

Hàng trăm hàng vạn người vội vàng chạy về phía thành phố này, giống như là về nhà.

Phía sau sân khấu, một nam nhân khí chất phi phàm dựa ở cửa phòng hóa trang , mặt mang ý cười không dễ phát giác nhìn về phía một nam nhân đang ngồi trang điểm

Phùng Kiến Vũ cười khẽ "Anh cứ như vậy, em sẽ hiểu thành anh đang si mê em a."

"Em có thể hiểu như vậy." Nam nhân mỉm cười cúi người xuống, "Nói cho anh biết , em là ai."

Phùng Kiến Vũ cười, nhưng không nói lời nào.

Một lát sau, hai người lên sân khấu. Người phía dưới kêu, khóc.

Phùng Kiến Vũ "Mười năm rồi, thật mau."

Nam nhân cười hỏi người phía dưới "Mau không?"

Toàn bộ  "Mau!"

"Các bạn đều ở đây a!"

"Ở! Mười năm chớp mắt bồi Thanh Vũ!"

Phùng Kiến Vũ cười, nhìn về người bên cạnh, đưa tay kéo hắn đến bên cạnh mình, nhón chân đến gần bên tai hắn "Em nói cho anh biết em là ai. Vương Thanh, em là Úy Úy của anh a. . ."

Bạn còn nhớ. . .

Úy Úy không?

Bạn còn nhớ. . .

Trì sính không?

Bạn còn nhớ. . .

Sơ tâm của chúng ta không?




The end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy