"Lời hứa Tam Hoàn!"-吴佩桐XI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


   Vương Thanh ngồi ở trong xe, đưa tay không ngừng đùa giỡn pháp luân nhỏ treo ở kính chiếu hậu, than thở ⋯⋯ "

Sắp đến sinh nhật Đại Vũ rồi ⋯⋯ " 

 Nghĩ đến lời hứa với người này, Vương Thanh thu hồi tay đang đùa giỡn pháp luân , liếc mắt nhìn đồng hồ , khóa kỹ xe xong mới lên lầu. 

 "Đại Vũ, anh về rồi~ " 

 " Ân, hôm nay trở về hơi trễ a?" Phùng Kiến Vũ đang xếp quần áo quay đầu nhìn Vương Thanh đang đổi giày . 

 "Có chút chuyện đột xuất . Đại Vũ, sinh nhật em chuẩn bị thế nào rồi?"

 "Đâu cần em chuẩn bị, các nàng đều chuẩn bị xong rồi , ngay cả tiếp ứng đều chuẩn bị xong, Thanh nhi, anh nói em kiếp trước đã cứu vớt cái gì mà kiếp này lại gặp được các nàng?" 

 "Đại Vũ, sinh nhật em⋯⋯ anh có thể sẽ không đi được ⋯⋯" có chút khó xử đi tới trước mặt Phùng Kiến Vũ , thấp giọng nói. 

 Phùng Kiến Vũ hơi bất ngờ, lại nghĩ tới người này sắp vào đoàn phim , liền gật đầu một cái không nói gì. 

 Ngày sinh nhật Phùng Kiến Vũ , người ái mộ nhìn khắp hiện trường sân khấu cũng không phát hiện bóng người quen thuộc. 

 Cho đến khi mở màn tiệc sinh nhật, Phùng Kiến Vũ thấp giọng nói xin lỗi với những người ái mộ : "Các bạn cũng biết Thanh ca mới nhận một bộ phim, anh ấy ⋯⋯ hôm nay ⋯⋯ có thể không thể đến được⋯⋯ "

 Dưới đài khuê nữ dường như không thể tiếp nhận chuyện này, đã có một ít người nhẹ giọng khóc lên. 

 Bỗng nhiên phía sau sân khấu vang lên tiếng bước chân, khuê nữ nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đứng nơi đó, lẳng lặng mỉm cười. 

 Hội trường trong nháy mắt vang lên tiếng thét chói tai, cùng tiếng hoan hô. 

 "Ba ba, ba ba."

 "A a a a, Thanh ca!"

 Phùng Kiến Vũ có chút kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, Phùng Kiến Vũ trong chốt lát liền đỏ mắt

 Em biết, em biết anh không thể không đến . Thật là đáng ghét, đột nhiên xuất hiện, làm em phải rơi nước mắt !

 "Sao lại khóc ? Hôm nay là sinh nhật Đại Vũ , anh làm sao có thể không đến?"

"Anh bất quá là trêu chọc em ấy một chút thôi , nhưng sao mấy đứa cũng khóc ⋯⋯ "

 Vương Thanh có chút buồn phiền đi tới bên cạnh Phùng Kiến Vũ ,đưa tay lau đi nước mắt của người trước mặt 

 "Thật xin lỗi, Đại Vũ, anh đi lấy quà sinh nhật cho em ,không nghĩ tới trễ ⋯⋯ "

 "Thật xin lỗi, đừng khóc, anh đau lòng." 

 "Thanh nhi, em thật sự rất vui mừng khi anh có thể cùng em trải qua sinh nhật ." 

 "Em đó, nói cứ như là năm ngoái anh không ở cùng em vậy !" Trừng mắt nhìn một cái, Vương Thanh lấy ra một phong thư , đưa cho Phùng Kiến Vũ. 

 Nghe khuê nữ dưới sân khấu đồng nhất la lên "Ah ~~ " , trừng mắt một cái, cả giận nói: "Mấy đứa ah cái gì? Mấy đứa biết đây là cái gì sao?"

 "Không biết." Dưới đài truyền tới thanh âm đồng nhất 

 "Đại Vũ, mở ra nhìn một chút."

 Phùng Kiến Vũ ngước mắt nhìn một cái, lúc này mới mở phong thư ra.

 Một cái chìa khóa mới tinh lóe sáng lẳng lặng nằm ở lòng bàn tay. 

 "Đại Vũ, lời hứa Tam Hoàn, lời hứa cho em một ngôi nhà." 

 Nước mắt của Phùng Kiến Vũ rơi xuống, Vương Thanh có chút đau lòng đem người ôm vào trong ngực, thấp giọng an ủi. 

 Lúc này dưới sân khấu đã sớm vang lên tiếng la hét sung sướng, cũng xen lẫn tiếng khóc thút thít.

 "Đại Vũ, hôm nay anh thực hiện không chỉ là một lời hứa,mà là một lời hứa cho tương lai của em, em có bằng lòng hay không?" 

 "Em nguyện ý."

 Nhiều năm sau, Phùng Kiến Vũ vẫn nhớ, người thiếu niên kia trước muôn vạn cái nhìn phía dưới, hứa hẹn cho mình một ngôi nhà, hứa hẹn cho mình tương lai. 

 Còn nhớ rõ lần fan meeting đó,hai người chơi trò chơi ngươi dùng hành động ta đoán.

 "Em yêu anh."

 "me too " 

 [Tiểu phiên ngoại]

 "Đại Vũ, nơi này sau này là nhà của chúng ta ."

 " Ân, Thanh nhi, chúng ta cũng có nhà rồi a ~ "

 "Em thích là được rồi."

 "Thanh nhi, cám ơn anh." 

 "Không, Đại Vũ, là anh phải cám ơn em, cám ơn em để cho anh đem căn nhà biến thành một gia đình."

 "Thanh nhi ~" Phùng Kiến Vũ có chút cảm động nhìn những vật trang trí ấm áp bên trong ngôi nhà , thì ra những thứ mình thích, anh ấy đều nhớ rõ. 

 Phùng Kiến Vũ nghĩ, bất kỳ người nào gặp Vương Thanh, cũng trốn không được vận mạng yêu hắn không rời , hắn vì ngươi dệt ra một tấm lưới ôn nhu , chờ đợi ngươi chìm đắm lạc lối bên trong.

 Nhất kiến Vương Thanh ngộ chung thân , bất ngộ Vương Thanh ngộ chung sinh ⋯⋯ 

 -END-     

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy