Một giấc mộng - Blue- 兰茜儿

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Vương Thanh nhớ hắn đã từng nói với Phùng Kiến Vũ : Khi kết hôn em cũng phải gửi thiệp mời cho anh , vui vẻ, khổ sở, tức giận, ôn nhu, tất cả dáng vẻ của em anh đều thấy qua ,cũng muốn lần cuối nhìn một chút cái dáng vẻ khi em không thuộc về anh . 

 Khi Phùng Kiến Vũ cầm tấm thiệp mời đỏ thắm đến tìm hắn , Vương Thanh chưa từng tưởng tượng qua hình ảnh như vậy.

Thật ra thì Vương Thanh biết, sở dĩ bọn họ phải đi đến bước đường ngày hôm nay , đều là lỗi của hắn. Phùng Kiến Vũ vì muốn cùng hắn ở chung một chỗ, đã từng cãi lời cha mẹ hắn rất nhiều lần, lúc bị cha hắn đánh mặt mũi bầm dập Phùng Kiến Vũ cũng chưa từng nói qua hai chữ buông tay. Nhưng mà Vương Thanh lại không có cách nào nhìn Phùng Kiến Vũ rơi vào tình cảnh lưỡng nan nên hắn chủ động nói lời chia tay . Vương Thanh nghĩ cả đời này hắn cũng không thể nào quên vẻ mặt tuyệt vọng của Phùng Kiến Vũ khi hắn nói chia tay

 Nhưng Vương Thanh nhớ tới lúc mẹ Phùng Kiến Vũ quỳ xuống trước mặt hắn xin hắn rời xa Phùng Kiến Vũ , trên khuôn mặt luôn treo nụ cười từ ái khi nhìn hắn cùng Phùng Kiến Vũ trêu đùa con gái , nay lại đầy tang thương quỳ xuống trước mặt hắn , cầu xin hắn buông tha cho Phùng Kiến Vũ. 

 Mẹ của Phùng Kiến Vũ mặt đầy nước mắt nắm lấy tay Vương Thanh , "Vương Thanh, tiểu Vũ vì muốn cùng con ở chung một chỗ, nên chống đối cha hắn, hai cha con cãi nhau rất kịch liệt , tiểu Vũ bị ba hắn đánh cả người đều bị thương. Vương Thanh, dì biết con thật tâm thích tiểu Vũ nhà dì , nhưng mà xã hội này không chấp nhận việc các con ở chung một chỗ, gia đình của dì cũng không có biện pháp chấp nhận các con ở chung một chỗ. Vương Thanh, coi như là dì van xin con , con buông tha cho tiểu Vũ nhà dì đi có được không !"

 Mẹ Phùng lớn tiếng khóc quỳ xuống trước mặt Vương Thanh mà Vương Thanh mắt đỏ hoe cũng quỳ trước mặt mẹ Phùng . Vương Thanh không biết mình nên làm cái gì, mẹ Phùng cầu xin hắn buông tha cho Phùng Kiến Vũ, nhưng người đó có thể buông tha hắn sao . Vương Thanh biết, cho dù Phùng Kiến Vũ thấy được tình cảnh này cũng tuyệt đối sẽ không nói chia tay , bởi vì bọn họ đã hứa hẹn với nhau cả đời này cũng không lìa xa đối phương . Nhưng mà Vương Thanh biết, trong những đêm dài Phùng Kiến Vũ tuyệt đối sẽ trằn trọc không ngủ yên , bởi vì hắn là một người rất xem trọng tình cảm gia đình . Cho nên, vì không để cho Phùng Kiến Vũ phải tự trách mình bất hiếu , Vương Thanh thay hắn quyết định, cho dù thấy được vẻ mặt đầy tuyệt vọng của Phùng Kiến Vũ , cho dù Vương Thanh lòng như dao cắt, hắn vẫn dứt khoát cùng Phùng Kiến Vũ nói ra hai chữ chia tay. 

 Phùng Kiến Vũ kết hôn là chuyện nằm trong dự liệu của Vương Thanh, nhưng khi Vương Thanh đang thật sự nghe được Phùng Kiến Vũ nói ra hai chữ kết hôn , hắn vẫn có cảm giác bừng tỉnh lại đã cách một đời người. Phùng Kiến Vũ ngồi đối diện Vương Thanh , Vương Thanh cứ nhìn đôi bàn tay mà hắn đã bao lần nắm lấy nay lại chậm rãi lấy ra tấm thiệp mời đặt trước mặt hắn . Vương Thanh cứ nhìn chằm chằm Phùng Kiến Vũ, dường như muốn dựa vào lần này gặp mặt này để tư niệm Phùng Kiến Vũ cả đời. Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ so với lúc trước đã gầy đi rất nhiều, không khỏi có chút đau lòng . Phải biết rằng ban đầu Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ ở chung với nhau , Vương Thanh hầu hạ hắn ăn uống rất kỹ lưỡng , rất sợ Phùng Kiến Vũ gầy đi. 

 Đột nhiên, Phùng Kiến Vũ nắm lấy tay Vương Thanh , hốc mắt hồng hồng, thanh âm có chút nghẹn ngào, "Thanh nhi, chỉ cần anh mở miệng, hôn sự này em sẽ hủy bỏ có được hay không? Chúng ta ra nước ngoài, đến nơi nào mà không ai biết chúng ta, chúng ta có thể kết hôn, nếu như anh muốn có con, chúng ta có thể nhận nuôi một đứa. Thanh nhi, em cầu xin anh, anh đừng buông tay em có được hay không, không có anh em không thể vượt qua nổi đâu. " Nói xong , trong đôi mắt thật to của Phùng Kiến Vũ chảy ra nước mắt trong suốt.

 Bộ dáng đáng thương của Phùng Kiến Vũ khiến cho Vương Thanh gần như sụp đổ, thiếu một chút nữa thì hắn đã đem Phùng Kiến Vũ ôm vào trong ngực, nói cho người kia biết là hắn vĩnh viễn sẽ không buông tay , bọn họ sẽ vĩnh viễn ở chung một chỗ. Nhưng mà Vương Thanh tự nhủ mình không thể làm như vậy, nếu như hắn làm như vậy, tất cả những cố gắng của hắn trước đó đều uỗng phí. Vương Thanh đẩy hai tay Phùng Kiến Vũ đang nắm chặt tay hắn ra thanh âm hết sức lạnh lùng, "Hôn lễ của em anh có thể sẽ không đến dự được , nhưng anh sẽ gửi một bao lì xì lớn cho em ." Nói xong, Vương Thanh đứng lên, cũng không quay đầu lại , rời đi, lưu lại một mình Phùng Kiến Vũ nằm ở trên bàn, nước mắt vỡ òa. 

 Phùng Kiến Vũ không phải là kẻ ngốc , hắn biết Vương Thanh nói lời chia tay không phải vì Vương Thanh không yêu hắn. Thật ra thì hắn và Vương Thanh là cùng một loại người ,đó là luôn luôn suy nghĩ cho người khác , cho nên Phùng Kiến Vũ không muốn mở miệng, không muốn vạch trần dụng tâm lương khổ của Vương Thanh 

 Phùng Kiến Vũ biết, Vương Thanh không muốn để cho mình phải đứng giữa hắn và gia đình mà đau khổ rầu rĩ . Có thể Vương Thanh không biết, Phùng Kiến Vũ tình nguyện sống trong thống khổ, cũng không muốn Vương Thanh buông tay hắn ra . Lần đầu tiên gặp mặt Phùng Kiến Vũ đã nhận định Vương Thanh người mà hắn muốn ở bên cạnh cả đời . Nếu đã là cả đời làm sao có thể dễ dàng buông tay. 

 Ngày Phùng Kiến Vũ kết hôn, Vương Thanh vẫn đến , hắn chính là muốn nhìn cái người mà cả đời mình yêu nhất, cuối cùng bước vào lễ đường hạnh phúc như thế nào. Vương Thanh nhìn thấy cô dâu, là một nữ sinh nhìn qua rất dịu dàng , Vương Thanh tin rằng cô nữ sinh này có thể chăm sóc tốt cho Phùng Kiến Vũ. Vương Thanh lại nhìn Phùng Kiến Vũ mặc bộ âu phục màu trắng đờ đẫn chào hỏi khách khứa , giống như hắn không phải đang làm một chuyện vui mà đang thực hiện một đám tang . Vương Thanh nhìn chằm chằm cái người mà mình yêu thương tận đáy lòng , rõ ràng rất muốn ôm hắn vào trong lòng , nhưng lại phải đem loại ý nghĩ này cứng rắn đè xuống. 

 Giống như là linh cảm được cái gì, Phùng Kiến Vũ đột nhiên nhìn về hướng Vương Thanh đang đứng , ánh mắt u tối đột nhiên sáng bừng, sau đó Phùng Kiến Vũ đi về phía Vương Thanh . Vương Thanh thấy được động tác của Phùng Kiến Vũ , liền xoay người bước nhanh ra ngoài, hắn nghe thấy Phùng Kiến Vũ ở phía sau không ngừng gọi, "Thanh nhi, Vương Thanh, anh đứng lại cho em, anh là tên hèn nhát, anh đã đến tại sao không dám gặp em, chỉ cần anh nói anh không muốn em kết hôn, em lập tức bỏ hết tất cả để đi theo anh ." Nghe được những lời của Phùng Kiến Vũ , nhưng Vương Thanh từ đầu đến cuối vẫn không có dừng lại, hắn ngược lại còn bước nhanh hơn, hắn nghĩ hắn không nên phá hỏng hôn lễ của Phùng Kiến Vũ

Đột nhiên, một tiếng thắng xe gấp chói tai vang lên . Vương Thanh dừng bước, hắn vừa xoay người lại thì đã nhìn thấy Phùng Kiến Vũ ngã trong vũng máu. Vương Thanh lập tức ngây dại, hắn chạy như điên đến bên cạnh Phùng Kiến Vũ , đem người ôm vào trong lòng , không ngừng vỗ lên mặt Phùng Kiến Vũ , "Đại Vũ, Đại Vũ, em tỉnh lại đi, em nhìn anh đi , anh không cho phép em nhắm mắt lại." Sau đó Vương Thanh hướng người đi đường xung quanh hô to, "Xin mọi người giúp đỡ tôi một chút , làm ơn gọi 120, nhờ mọi người."


"Thanh nhi..." Phùng Kiến Vũ hơi mở mắt , nâng bàn tay đầy máu sờ lên mặt Vương Thanh , "Thanh... Thanh nhi... Thật tốt... cuối cùng em cũng có thể trở về ... trong lòng anh ... trong lòng..." Lời còn chưa nói hết, tay của Phùng Kiến Vũ đã dần dần rơi xuống.


"Đại Vũ, Đại Vũ, van cầu em, đừng nhắm mắt lại, Đại Vũ , anh xin em , Đại Vũ !" Vương Thanh không ngừng lay thân thể của Phùng Kiến Vũ , không dám tin rằng người mình yêu cứ như vậy chết ở trong ngực mình


. ... ... 


 "Đại Vũ!" Vương Thanh hét lên tỉnh lại, quần áo trên người cũng ướt. Vương Thanh không ngừng thở dốc , mới chậm rãi phản ứng lại , mới vừa rồi chẳng qua chỉ là một giấc mộng. Nhưng mà cho dù là mộng, nghĩ đến Phùng Kiến Vũ chết ở trong ngực mình , Vương Thanh đều cảm thấy tim đau đến nghẹt thở.

 Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ đang ngủ say bên cạnh , hôn lên gò má hắn , nhẹ giọng nói: "Đại Vũ, anh cả đời này cũng sẽ không buông tha em , có chết cũng không buông tha em ." Sau đó hắn lại đem Phùng Kiến Vũ ôm vào trong ngực. Cảm ứng được hơi ấm quen thuộc , Phùng Kiến Vũ theo bản năng cọ cọ ngực Vương Thanh , tiếp tục ngủ, mặt đầy thỏa mãn.

 END 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy