Vợ yêu - 吴佩桐 XI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Còn có hai ngày chính là concert, đoạn thời gian gần nhất Vương Thanh trừ tập gym thì toàn bộ thời gian đều ở lại phòng tập vũ đạo

Phùng Kiến Vũ nhìn đau lòng, nhưng lại bất lực, bởi vì concert của Vương Thanh kết thúc là tới concert của cậu , cậu  gần đây cũng bận luyện hát

Nhưng so với Vương Thanh cả ngày nhảy tới nhảy lui , Phùng Kiến Vũ cũng là tốt hơn quá nhiều.Cũng đã trễ thế này, Vương Thanh vẫn còn ở đây một lần lại một lần luyện vũ đạo

Phùng Kiến Vũ tới đón Vương Thanh , người này còn đang không ngừng chỉnh sửa chi tiết nhỏ .

"Thanh nhi."

"Ừ ? Đại Vũ, em tới rồi . Chờ anh một chút, anh luyện thêm mấy lần nữa." Nói xong liền quay đầu cùng bạn nhảy phía sau thảo luận .

Phùng Kiến Vũ mím môi không lên tiếng, cũng chỉ an tĩnh ngồi ở một bên chờ.

Suy nghĩ người này hôm nay còn chưa có phát WEIBO, liền thuận tay lấy điện thoại di động của Vương Thanh định một hồi quay một cái video giúp anh post lên.

"Đại Vũ, cơm nước xong chưa?"

Phùng Kiến Vũ mân mê điện thoại di động của Vương Thanh , nghe người này nói, ngẩng đầu nhìn Vương Thanh sau đó gật đầu một cái.

"Mệt mỏi sao? Nếu là mệt thì em về nhà trước đi, chờ một chút anh đón xe về cũng được." Vương Thanh nhìn đôi mắt Phùng Kiến Vũ hơi có chút ửng đỏ , đau lòng đưa tay sờ mặt Phùng Kiến Vũ .

"Không mệt. Chúng ta cùng nhau trở về." Phùng Kiến Vũ trong đầu nghĩ, em không ở nơi này nhìn anh,  nói không chừng anh muốn luyện đến mấy giờ mới về nhà đâu!

"Ngạch, anh không biết đến mấy giờ mới xong đâu ." Vương Thanh ngẩng đầu nhìn đồng hồ , gần tám giờ rưỡi 

"Anh nhảy một lần, em quay video cho anh . Sau đó trở về nhà." Phùng Kiến Vũ không để ý Vương Thanh, tự mình giúp anh ra  quyết định.

"Nhưng mà ⋯⋯ "

"Không có nhưng mà!"

"Đại Vũ ~ "

"Vô dụng! Liều mạng như vậy anh còn cần thân thể mình hay không!"

"Anh có nghỉ ngơi!"

"Em không nhìn thấy! !" Vương Thanh cương quyết, nhưng thái độ của Phùng Kiến Vũ so với anh còn cứng rắn hơn.

Vương Thanh nhìn thái độ cường ngạnh của Phùng Kiến Vũ hồi lâu, anh biết người này là vì tốt cho mình, không muốn mình mệt mỏi như vậy , nhưng thời gian cấp bách, đã bắt đầu đếm ngược thời gian rồi

"Ngày kia  là concert rồi ,anh chỉ muốn làm tốt hơn nữa mà thôi  !" Hồi lâu sau, Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ nhẹ khẽ thở dài, thanh âm cũng mềm nhũn .

Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu chống với ánh mắt  Vương Thanh : "Thanh nhi, em biết anh nhất định phải làm tốt hơn, nhưng mà người yêu của anh sẽ không đòi hỏi anh có làm tốt hay không tốt , chỉ muốn anh thật tốt thôi ."

"Anh biết."

"Em nghĩ khuê nữ nhất định cũng nghĩ như vậy."

"Anh chính là muốn ép mình một chút, để cho mình có thể làm tốt hơn thôi.Cũng muốn cho các cô ấy lễ vật sang năm mới thật tốt không phải sao? ?" Vương Thanh nghĩ đến đám khuê nữ gào khóc kia, hơi cười một tiếng.

"Thanh nhi."

"Ừ ?"

"Thật ra thì anh chính là lễ vật tốt nhất của các cô ấy ." Phùng Kiến Vũ dừng lại một chút lại nói: "Cũng là lễ vật tốt nhất của em."

"Cám ơn em Đại Vũ ~ "

"Đi đi, em giúp anh quay video trước thời hạn cho khuê nữ xem một chút ~ "

"Tốt ~ "

Vương Thanh cười xoay người chuẩn bị chạy trở về, mới vừa bước liền quay đầu hướng Phùng Kiến Vũ nói: "Đại Vũ."

"Ừ ?"

" Em là vợ yêu duy nhất mà kiếp này anh không thể gặp được người thứ hai."

Phùng Kiến Vũ cười: "Đi đi, nhảy thật tốt a."

"Ừ ~ "

Với anh, em còn hơn cả tình yêu, hơn hẳn tình thân, cũng quan trọng hơn ơn nghĩa.


Với anh, em vừa là anh em ,vừa là người cùng anh đầu ấp tay gối, từ đầu chí cuối cũng chỉ có em.


Với anh, em là vợ yêu duy nhất mà kiếp này anh không thể gặp được người thứ hai.  

-END-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy