Thích Cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Edit: Kiều

Beta: Hana

TAPE A.

"Chỉ có thẻ sinh viên thì không được, em đầu tiên tới học viện xin xác nhận rồi tới đây tiếp nhé." .

Bàn tay đẹp đẽ cầm thẻ sinh viên đặt lên bàn đẩy ra, cong ngón trỏ nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn. .

"Nhất định phải có xác nhận của học viện, nếu không không thể chứng minh thân phận của em được, chúng tôi không thể cho em báo mất giấy tờ bổ xung sau được, đây là nội quy của thư viện, quy định! ." .

Thẻ sinh viên để mở trên đó có ảnh chụp của một nữ sinh, mặc áo T-shirt màu trắng, tóc dài xõa ngang vai, trắng nõn như sứ, trên mặt là đôi mắt trong veo như hồ nước.

"Vâng, được ạ, làm phiền cô rồi." Cầm lại thẻ sinh viên, cúi đầu đi ra khỏi văn phòng thư viện.

Phía ngoài, trời đang mưa

Đã cuối tháng chín, nơi này được xưng "Hỏa lò" phía nam thành phố, thời tiết vẫn như cũ oi bức. Vươn tay ra, vài giọt mưa rơi vào lòng bàn tay, có chút cảm giác mát truyền đến. .

Đúng vậy, trời đã vào thu. .

Đối diện thư viện là con đường trải dài cây ngô đồng cổ thụ, thân cây loang lổ lộ rõ trong không khí, cành lá rậm rạp đan xen vào nhau, cao cao như muốn chọc thủng bầu trời cao xa.

Bên cạnh thỉnh thoảng có một đôi tình nhân đi qua, cùng đi chung một cái ô, cười nói. Cứ như vậy dưới trời mưa phùn, nắm tay tản bộ.

Một trận gió thổi tới, mang theo một chút hơi mát. Đột nhiên hắt hơi. Nhìn lại trên người mình quần cộc áo ngắn tay, không thể để bị cảm lạnh lần nữa, vừa mới khỏi được có mấy ngày thôi. Xốc lại ba lô, bước nhanh hơn. Đi đến trước tòa nhà giảng đường, bởi vì cúi đầu đi đường, thiếu chút nữa đụng phải một cô gái khác.

Chàng trai bên cạnh giữ lấy cô gái kia, sủng nịch xoa xoa tóc của cô, dặn dò: "Đi đường phải nhìn phía trước chứ!"

Cô gái làm nũng: "Chẳng phải em đang nói chuyện với anh sao!"

"Phải, phải, em luôn đúng, em luôn đúng." Giọng điệu bất đắc dĩ, lại tràn đầy vui vẻ cùng sủng nịch, "Đứng lùi vào trong ô đi, không lại dính mưa cảm bây giờ." Kéo cô gái vào trong vòng tay của mình.

Ngơ ngẩn nhìn đôi tình nhân ngọt ngào đi xa dần, một trận gió thổi qua, rùng mình một cái, ôm cánh tay chà xát.

Lôi điện thoại ra, nhận được một cái tin nhắn: "Cuốn sách mới xuất bản gần đây của Yasunari Kawabata, thật tuyệt, đọc 《vũ nữ Y Đậu》, cậu sẽ thích nó." Trong mắt bất tri bất giác tựu tràn ngập một mảng sương mù, hít sâu một hơi, cúi đầu bước nhanh về phía phòng học.

TAPE B.

Mặt trời chói chang treo trên đỉnh đầu, cả người nhìn như mới từ nhà tắm hơi ra, con mắt miễn cưỡng vẫn duy trì một tia khe hở không hoàn toàn nhắm lại. .

Thời tiết năm nay như ở địa ngục, rõ ràng đã tháng chín rồi mà mấy ngày nay nhiệt độ đột ngột tăng cao.

Trời nóng nực. Mọi người đều trở nên thiếu kiên nhẫn .

Tại trạm xe buýt cạnh đó, một đám người lũ lượt đứng một bên chờ xe một bên mắng trời đất, nhưng mãi mà chưa thấy cái xe nào tới bến.

Sở Doãn Ẩn cầm trong tay lon cola, nửa híp mắt lại, cảm giác mình cũng sắp muốn hòa tan vào cái không khí nóng như địa ngục này. Lon cola từ trong tủ lạnh lấy ra giờ giống như vừa lấy ra từ lò vi sóng vậy, trên bề mặt cái lon viết một chữ COOL thật to, lớp giấy bọc ở trong lòng bàn tay đã ướt sũng mồ hôi, còn mang theo cổ hương vị ngọt ngọt nhơn nhớt .

"Chuyến 16 chết tiệt, nếu không đến bây giờ mình thật sự sắp bị muộn rồi! Đây là ngày đầu tiên chuyển trường đấy! Mình không muốn từ nay về sau lưu lại cho giáo viên ấn tượng xấu!" Trong lòng vừa khấn vừa mắng cũng không thấy thân ảnh chuyến xe số 16 đâu.

Dường như nghe thấy được tiếng lòng của Doãn Ẩn, đúng lúc mọi người không còn trông mong gì được muốn buông lỏng thân hình mệt rã rời thì xe16 lảo đảo đi tới. Lập tức gia nhập đại quân chen chúc lên xe, đứng ở giữa đám người đông đúc mới giác ngộ được tầm quan trọng của "Chính sách quốc gia kế hoạch hoá gia đình".

Cuối cùng chân cũng đứng vững, kéo khóa cặp lục tìm ví tiền khắp nơi, nhưng mà mãi cũng không tìm thấy nó. .

Quái lạ, sáng nay trước khi ra khỏi nhà đã nhét nó vào trong cặp rồi mà! .

"Đến Nhất Trung?" Người bán vé đã chen đến bên người, nghi hoặc nhìn cô gái nhỏ mặc đồng phục nữ sinh một bên vừa gật đầu một bên lật tới lật lui cái túi sách thật to màu hồng nhạt.

"Hai vé, Nhất Trung." Một giọng nam ở bên cạnh vang lên, trong tay cầm bốn đồng tiền xu. Người bán vé nhận lấy, xé hai vé. Namsinh cầm lấy một vé, sau đó đem cái vé còn lại cho nữ sinh đang mất hồn ở bên cạnh.

"Số tiền đó, cám ơn, cám ơn bạn nha, bạn cũng là học sinh Nhất Trung sao? Tớ cũng vậy, bạn tên gì? Học lớp mấy? Cái kia, không phải, tớ, tớ chỉ là muốn đem tiền trả lại cho cậu." Nhìn qua nam sinh con mắt đen như mực lạnh lùng nhìn mình, Sở Doãn Ẩn có chút nói lắp.

Vài giây đồng hồ sau, nam sinh rốt cục mở miệng: "Không cần." Sau đó quay mặt lên trên.

Không còn ánh mắt bức bách kia, Doãn Ẩn thở phào một cái. .

Tay đầy mồ hôi bám lấy tay vịn, thời điểm xe phanh lại, vì quán tính của cơ thể, sẽ luôn có chút hướng về bên phải, vì vậy, cánh tay sẽ nhẹ nhàng đụng phải nam sinh đứng bên cạnh. Không khí trong xe nóng nực, dường như tại một góc nhỏ không ai để ý nhiệt độ tăng cao hơn một chút, đụng vào chút thôi là có thể thiêu rụi một cách nhanh chóng.

Cúi đầu xuống nhìn chằm chằm vào đôi giày vải của mình, hồng hồng phấn. Mà nam sinh bên cạnh, là màu trắng sạch sẽ, giống hắn sạch sẽ mà trong trẻo nhưng trước mặt lại lạnh lùng — có lẽ, đó là tính cách của hắn. Có loại trong trẻo nhưng lạnh lùng thanh âm cùng biểu lộ người, tính cách cũng có thể thanh thanh lãnh lãnh a?

Trong đáy lòng âm thầm thở dài, người như vậy, người khác rất khó gần.

Đúng lúc đang miên man suy nghĩ, thì chợt thấy nhiệt độ bên cạnh hạ xuống. Đang tự hỏi làm sao, thì nhìn thấy nam sinh kia chen chúc đi về phía cửa xe, cô đột nhiên nhận ra, đã đến nơi rồi. .

Vội vàng chen chúc xuống xe, đập vào mắt là hàng tá người đều mặc đồng phục như nhau vì vậy không tìm được nữa thân ảnh kia nữa, không khỏi có chút thất vọng.

Đứng trên bục giảng của lớp mới, bị hơn bốn mươi cặp mắt chằm chằm vào, bản thân Sở Doãn Ẩn cảm nhận được cái gọi là "Ánh mắt chết người". Cúi đầu lắp bắp tự giới thiệu xong, nhìn cô giáo chủ nhiệm rất chi dịu dàng chỉ tay đến một chỗ phía dưới, nói: "Hết tiết này em nhờ bạn nào đó trong lớp dẫn đi mua sách mới. Được rồi, em đến chỗ trống cạnh lớp trưởng ngồi xuống đi." .

Sở Doãn Ẩn nhìn xem người bị chỉ, đôi mắt đen như mực sáng như lấp lánh như ngọc lưu ly, khuôn mặt gọn gàng không có một tia biểu lộ nào, ngồi ngay ngắn. Đột nhiên cảm thấy, mình có nên đi mua vài tấm vé sổ xố xem có thể hay không trúng thưởng. .

TAPE A

Quẹo trái, quẹo phải, đi thẳng, rốt cục cũng đến khu giảng đường. Nhớ rõ hồi mới vào trường, bị bố cục của giảng đường làm cho một phen nhức đầu. Vốn cảm giác phương hướng cũng không được tốt, mỗi lần lên lớp phải đi tìm phòng học bở hơi tai rất tổn hao sức lực. Cho dù là hiện tại của một năm sau, sẽ vẫn giống như bây giờ không tìm thấy phòng học.

Nhìn thấy ba tầng người chờ trước cửa thang máy, dừng lại một chút, cân nhắc có nên hay không đi cầu thang bộ. Nghĩ nghĩ giờ phải xuống tầng trệt, rốt cục vẫn phải đi thang máy. Cùng lắm thì sẽ chờ hai lần nữa, dù sao hôm nay chỉ phải học có hai tiết, đã học xong rồi, không còn tiết nào cả, cũng không vội gì.

Bước tới cửa chưa kịp mở ra, đã nghe thấy tiếng nói ồn ào bên trong. Nhìn trước bàn làm việc của phụ đạo viên (người hướng dẫn) ba tầng trong ba tầng ngoài người, thở dài. Học kỳ mới bắt đầu, học mở luôn có nhiều việc cần phải xử lý. .

Thấy mãi mà phụ đạo viên vẫn không nhìn đến mình, liền thối lui vào tường, lấy từ trong cặp ra một bản ghi chép, bắt đầu ghi nhớ các mặt từ đơn. Học kỳ này học với giáo viên bộ môn nổi tiếng với "Năm mươi lần", khóa trước viết chính tả từ mới, sai một từ phạt chép năm mươi lần, lần thứ hai lại sai, tiếp tục chép một trăm lần. Tiết đầu tiên lúc giáo viên tuyên bố "Chính sách năm mươi lần", tất cả mọi người đều không ý thức được mối nguy hiểm, vẫn như trước học hành qua loa. Kết quả đến tiết thứ hai có người viết sai, bị bắt viết lại năm mươi lần sau đó đưa cho ông ấy xem. Hai mươi lăm từ mới, sai mất tám cái, nữa đêm ngồi chép lại từ mới khóc không ra nước mắt

"黙る, im lặng, không nói lời nào. かっこういい, xinh đẹp, đẹp. つきめい, qua lại. せ, hạnh phúc, may mắn. り, cầu nguyện. まだ, còn, tiếp tục. 懐かしむ, nhớ, tưởng niệm. . ." .{ Hana: 黙る= im lặng, nó là tiếng Nhật, những chữ nhật đó đằng sau chính là nghĩ ạ}

Ha ha, đây chẳng phải là: im lặng, đẹp, qua lại, hạnh phúc, cầu nguyện, tiếp tục, nhớ sao.

"Bạn học có chuyện gì? Nói nhanh một chút, hiện tôi có rất nhiều việc cần phải xử lý! Này, bạn ơi, có nghe hay không đây? Có vấn đề gì không?" .

Bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện mình đã ngẩn người đã rất lâu, mà trước bàn phụ đạo viên đã không còn bóng người, anh ta vừa sửa sang lại tài liệu vừa hỏi. Vì vậy nhanh chóng bước về phía trước, ba hai câu nói nói rõ ràng. Phụ đạo viên nhanh chóng cầm lấy một tờ chứng nhận ném qua: "Chính mình điền hết thông tin vào đây, sau đó đến phòng quản trị xin dấu đóng vào." Vừa muốn mở miệng hỏi "Phòng quản trị ở chỗ nào" lại thấy phụ đạo viên nôn nóng đóng tài liệu lại nuốt trở về.

Nhìn đồng hồ, đã hơn một giờ. Vì vậy cúi đầu rời khỏi văn phòng, đến cửa ra vào vừa vặn đụng phải bạn học nữ cùng lớp. Mỉm cười bắt chuyện, đối phương hỏi có phải việc đăng kí học cũng gặp rắc rối rồi? Lắc đầu cười khổ một tiếng quơ quơ tờ giấy chứng nhận trong tay: "Vốn muốn tới thư viện mượn sách, nhưng như thế nào cũng tìm không thấy thẻ mượn sách đâu. Vì vậy bây giờ đành phải đến phòng quản trị xin xác nhận sau đó đi báo mất giấy tờ."

Đối phương le lưỡi, thở dài một tiếng: "Ai, đều là số khổ! Một khai giảng thật xui xẻo, thật không may mắn tí nào! Ơ? Trên cổ cậu đeo cái gì kia?" .

Móc ra chiếc nhẫn, hỏi: "Cậu nói cái này hả? Người khác tặng cho." .

Cô bạn thần bí cười hề hề: "Ồ! Người khác tặng cho à! Bạn làm sao lại đeo như vậy? Nhẫn mà được đeo trên cổ như vậy gọi là "Cấm yêu" nha!"

Kinh ngạc nhìn qua nụ cười của cô ấy không biết nên trả lời cái gì mới được. Cấm yêu. . . sao? .

TAPE B.

Cùng là người cả, tại sao lại có chênh lệnh lớn như vậy? Tại sao chính mình nghĩ nát óc mà vẫn không tìm ra cách giải bài toán mà người nào đó có thể hai ba cái đã giải quyết xong? Tại sao chính mình luôn quên trước quên sau mỗi ngày đều phải khắp nơi tìm gì đó, mà người nào đó lại luôn đâu vào đấy giống như một cỗ máy tinh vi? Tại sao chính mình kiên trì một tháng chạy sáng sớm dậy chạy bộ mà vẫn chạy 800 mét thất bại, mà người nào đó tại đại hội thể dục thể thao của trường chạy 100 mét nhẹ nhàng tóm được giải nhất? Mà ngay cả khuôn mặt, Tại sao chính mình nhiều lắm được xem là thanh tú đáng yêu, mà người nào đó lại bất luận đi đến nơi nào, cũng có thể là tiêu điểm? Tại sao? Tại sao? .

"Sở Doãn Ẩn! Sở Doãn Ẩn! Em đang suy nghĩ gì đấy? ! Hiện tại ở trên lớp mà hồn của em bay đâu mất rồi? !" Trên bục giảng thầy giáo cầm thước gõ cạch cạch vào bàn giáo viên. .

Nhanh chóng đứng dậy, vẻ mặt mờ mịt.

"Ai! Được rồi, ngồi xuống đi, Đoạn Vũ đứng lên dịch đoạn này đi." Thầy giáo bất đắc dĩ lắc đầu.

Đỏ mặt ngồi xuống, nghe người ngồi bên cạnh dùng giọng nói nhẹ nhàng, lưu loát phiên dịch

Thở dài ghé nằm bò lên mặt bàn, có chút nghiêng đầu nhìn về phía người ngồi bên cạnh. .

Có lẽ, chính mình còn không biết tại sao. .

Tại sao chính mình luôn ở trước mặt cậu ấy mất mặt như vậy? ! .

Kể từ tháng chín chuyển trường đến trường trung học trọng điểm này tới giờ, được xếp vào lớp số 2 đã hơn hai tháng. Hôm nay, là Giáng sinh. Ngồi cùng bàn hơn hai tháng, hình tượng chính mình ở trước mặt cậu ta chẳng có gì khá hơn.

Ngày đầu tiên ngồi cùng bàn. .

"Xin chào, cám ơn cậu hôm nay lúc ở xe buýt giúp tớ giải vây nhé, cậu, cậu tên gì nhỉ?" Vẻ mặt dè dặt.

"Đoạn Vũ." Mặt không đổi, giọng nói lãnh đạm. .

"Đoàn Dự? ! Cùng tên với Đoàn Dự trong《 Thiên Long Bát Bộ 》hả? Tớ cực thích nhân vật Đoàn Dự! Tên của cậu thật giống nha!" Vẻ mặt kích động, giọng hăng hái hẳn lên.

(Vũ = [yǔ] ; Dự = [yù] – nói chung là 2 từ này phát âm gần như nhau)

Bàn tay đang lật sách chợt dừng lại, nhíu mày một cái, sau đó nhấn mạnh từng chữ: "Đoạn Vũ, vũ trong vũ trụ." Sau đó mặt lại không đổi, tiếp tục lật xem sách bài tập.

"Ủa? ừ, ha ha." Cười xấu hổ, lấy ví tiền từ trong túi sách ra, lấy ra hai đồng tiền xu đưa tới, "Đây là tiền của cậu, tờ tìm thấy ví rồi, thì ra nó lẫn vào giữa túi sách, cám ơn cậu nhiều!" .

Namsinh lại dừng tay lại, nhíu mày, lập tức trở lại bình thường: "Không cần." .

"Ơ? Tớ làm sao không biết xấu hổ? Đã vay tiền thì phải trả chứ." .

"Không cần." .

"Nhưng –", khóe mắt lướt qua đồng tiền xu trong tay, muốn mở miệng nói đột nhiên dừng lại — chính mình đưa ra hai đồng tiền một xu? ! .

Ngày thứ X ngồi cùng bàn. .

"Cục tẩy của mình đâu? Ở đâu rồi? Sao không thấy đâu nhỉ? Mình rõ ràng vừa mới còn dùng mà? Lạ thật. . ." Bởi vì vẽ sai đường phụ của bài hình học nên cuống cuồng lật tung bàn khắp nơi tìm cục tẩy.

"Này, ở đàng kia." Người bên cạnh rốt cục nhịn không được mở miệng nói.

"Hả? Ở đâu?" Vẻ mặt mờ mịt. .

"Cậu nắm chặt trong tay đó." .

Mấy phút đồng hồ sau, nam sinh bắt đầu tìm cục tẩy, nhưng mà bàn của cậu ta sạch sẽ chỉnh tề, nhìn liếc qua là thấy, cúi người xem trên mặt đất, giống như tìm không thấy. .

"Này, cậu lấy của tớ mà dùng?" Tốt bụng cầm đưa qua. .

Cả hai đều dừng lại. Bởi vì trong lòng bàn tay có tận hai cái cục tẩy, hóa ra chính mình không biết khi nào thì tiện tay cầm luôn cục tẩy của cậu ta dùng, sau đó lại tiện tay cầm luôn. .

Ngày thứ Y ngồi cùng bàn. .

Giữa trưa sau khi ăn cơm xong, lôi ra quả táo, đi ra ngoài rửa sạch, vừa ăn vừa cùng bạn học Hình Hiểu cười nói đi vào trong lớp, lúc đi tới cửa lớp, Hình Hiểu kể một truyện cười, vì vậy Sở Doãn Ẩn vừa cắn một ngụm quả táo, sau đó cười lớn xoay người — Đụng cái "rầm" vào cái cột phía trước,

Hai mắt đẫm lệ lưng tròng ngẩng đầu, Đoạn Vũ vừa vặn đứng trước mặt, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa buồn cười lại có vẻ bất đắc dĩ.

Ngày thứ Z ngồi cùng bàn. . . .

Ngày thứ Z+ ngồi cùng bàn. . . .

Thời gian hơn hai tháng ngồi cùng bàn, chính là qua như vậy. Đừng nếu nói đến ai khác, là chính mình, cũng đối với chính mình rất bất đắc dĩ. Cũng trách không được giáo viên toán học đã sớm về hưu kia đối với chính mình có lời khuyên: "Sở Doãn Ẩn à, làm sao đầu óc em mỗi ngày đều giống như hồ dán vậy hả, em nhìn Đoạn Vũ mà xem, người ta làm gì cũng đều có trật tự, làm sao em làm cái gì cũng đều loạn hết cả lên, làm việc phải có thứ tự, có Logic. . ." .

Nhưng mà, Sở Doãn Ẩn dù sao cũng không phải là Đoạn Vũ. .

Tuy nhiên đã năm hai, học tập rất khẩn trương, nhưng mà không khí Giánh sinh vẫn rất náo nhiệt. Ngay từ sáng sớm, mọi người đã bắt đầu quà giáng sinh cho nhau. Cái người ngồi bên cạnh kia, trên bàn đã chất đống quà tặng của cả những người không quen.

Doãn Ẩn đang thu dọn, đột nhiên nghe được một trận hoan hô, chạy vội tới phía trước cửa sổ, mừng rỡ phát hiện có tuyết rơi. Đêm trước Giáng sinh có tuyết rơi, thật đúng là có không khí.

Quấn chặt khăn quàng cổ, cười ha hả chạy vội xuống lầu, giang hai tay xoay mấy vòng, sau đó tung tăng đi về phía cổng trường. Vừa chạy vài bước, lại thấy có người đứng phía trước. Dưới ánh đèn đường màu vàng nhạt, nam sinh mặc áo khoác màu đen, trên mũ phủ một lớp màu trắng, lặng lẽ đứng trong bóng đêm. .

Tuyết lặng lẽ rơi, gió thổi qua ngọn cây, phát ra tiếng "vi vu". Trong lúc đó, vườn trường giường như trở nên rất trống trải, tiếng vui đùa ầm ĩ của các bạn học phảng phất từ chỗ rất xa truyền đến. .

Nhìn thấy Doãn Ẩn tới gần, Đoạn Vũ mỉm cười, nói: "Đi cùng nhé." Khác ngày bình thường người này như cái giếng cổ, đôi mắt vốn sóng yên tĩnh lặng khẽ loé lên một tia trong trẻo. Hai người yên lặng đi tới bến xe buýt số 16. Giờ có chút muộn nên lúc này bến 16 cũng không có người. .

Đèn đường chiếu một quầng sáng mơ hồ, bông tuyết bay bổng rơi xuống, giống như pha quay chậm trong một đoạn phim cũ, đem đến sự ấm áp và rung động lòng người. Từng chiếc xe chạy qua bên người, đèn xe chiếu vào bên mặt nam sinh, sáng tối thay đổi. Nguyên bản rõ ràng góc cạnh của khuôn mặt cùng khí chất xa cách phảng phất cũng dịu rất nhiều. Hơi nước trắng xóa từ mũi miệng thở ra, mang theo một chút nhiệt độ cơ thể của nam sinh.

Doãn Ẩn nhìn một bên mặt Đoạn Vũ như vậy, đột nhiên cũng nhớ tới một câu văn mà mình đã đọc qua– thiếu niên đó, trầm mặc yên tĩnh giống như đường chạy vòng quanh thao trường bên cạnh một gốc cây bạch dương cổ thụ. Vì vậy đáy lòng độ nhiên mềm xuống. Muốn nói một câu gì đó? Vừa muốn mở miệng, "Đoàng" một tiếng truyền đến, kinh ngạc nhìn về phía bầu trời. .

Không biết pháo hoa ở đâu được phóng lên. Bùng lên màu sắc rực rỡ chói lọi, một đóa lại một đóa, to lớn và mạnh mẽ, những bông tuyết tung bay dưới bầu trời đêm, xinh đẹp làm cho người ta gần như muốn ngừng thở. .

Namsinh bên cạnh, lại gần, mỉm cười, ngóng nhìn pháo hoa tách ra, vươn thay phải, đặt trước mặt nữ sinh, nhẹ giọng hỏi: "Muốn cùng nhau đi xem không?" .

Bông tuyết bay bay, có vài bông nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay, trong nháy mắt hòa tan, ánh sáng chợt lóe lên, chân trời pháo hoa nổ một mảng rực rỡ.

Dường như là bản nhạc tuyệt vời, giai điệu bởi vì hoang mang không biết làm sao rồi lại vui mừng và sung sướng, dưới đáy lòng vang lên.

TAPE A.

Thật vất vả mới xin được dấu của phòng quản trị, liền cầm giấy xác nhận, đi khỏi giảng đường, đi đến thư viện.

Mới ra khỏi giảng đường, gặp ngay giáo viên ngoại ngữ — Thầy Phúc Điền, tuổi còn trẻ trông rất thanh tú, khi cười trông bộ dạng rất ngại ngùng. Nên lại chào hỏi, lắp bắp nữa Trung nữa Anh nói vài câu. .

Nhớ rõ tiết học đầu tiên, khi thầy tự giới thiệu về mình, chính mình còn không đợi thầy nói xong vội vội vàng vàng hỏi thầy đến từTokyosao? Nhận được câu trả lời phủ định, lại vội vàng hỏi tiếp, ở cáchTokyobao xa? Nghe nói xa, trong nội tâm chợt thấy hơi thất vọng, còn nói cái gì nữa, mình cũng không có nghe lọt. Về sau thầy Phúc Điền hỏi tại sao lại có hứng thú vớiTokyonhư vậy, vì vậy trả lời thầy rằng, chính mình rất muốn tới nơi đó du học. Thầy Phúc Điền rất vui vẻ khích lệ Doãn Ẩn rất có mục tiêu cùng chí khí. .

Đại học Tokyo Nhật Bản, là một trường đại học nổi tiếng, nghe nói nơi đó có rất nhiều cây anh đào tuyệt đẹp, các cô gái Nhật Bản xinh đẹp, các chàng trai Nhật bản đẹp trai và lịch sự, có đội ngũ giáo viên đỉnh cao. . . Nhưng mà, chỗ đó xa như vậy, từ đây đến đó cách hẳn một bờ biển. Chính mình thực sự có thể đứng dưới sân trường sinh đẹp kia vào một ngày nào đó sao? .

Cho dù thật sự có một ngày đứng ở nơi đó, nhưng nếu như khi đó người kia đã không còn, phài làm gì bây giờ? Như vậy tất cả cố gắng từ trước đến giờ còn có ý nghĩa gì đâu? .

Nghe thầy Phúc Điền hỏi đi đâu, trả lời đến thư viện. Thầy cảm thán: "Thật là rất nỗ lực! Mới tan học mà đã đi thư viện học rồi!" Cũng không có ý định nói rõ nguyên nhân thực sự đi đến thư viện với thầy, đành phải cười trừ.

Nói tạm biệt xong, đột nhiên trong đầu nảy ra ý nghĩ, hỏi thầy đã xem hay chưa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net