Chap 7 : Khiên Ti Hí (hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch y thiếu niên mỉm cười lấy ra một cây cổ cầm cất trong túi gấm, nhẹ nhàng đánh

" Cười nhạo ai ỷ sắc dương oai, không có tâm làm sao xứng
Tiếng bàn linh thanh thúy, ngọn đèn u ám giữa màn che
Ngươi và ta là một đôi trời sinh

Không có người mới là gốc tai họa, không có tâm mới xứng đôi
Người lam lũ ta rực rỡ, sóng vai đi qua sông núi
Người tiều tụy, ta thay người xinh đẹp

Là nụ hôn của người vẽ lên nét mực, nhuốm giọt lệ châu trên khóe mắt ta
Vì ai diễn nên ly hợp tương phùng bi hoan

Người ta quanh co hiểu lầm, nhưng ta chỉ bị người chi phối
Hỏi thế gian có gì có thể hoàn mỹ hơn?

Lan hoa chỉ se hồng trần như nước
Hồng đài ba thước, vạn sự bay theo tiếng ca
Hát cửu biệt bi thương chẳng thành bi thương, nơi lửa hồng hóa thành tro
Chỉ mong ai nhớ năm tháng tuổi xuân đẹp đẽ nhất của ai

Người nắm dây ta múa như bay, người dẫn ta biết tiến thối
Khổ lạc đều bầu bạn, nâng tay nhấc chân chẳng làm trái
Coi khiêm nhường, dịu dàng là tuyệt đối

Ngươi sai ta sao có thể đúng, ngươi ngây thơ ta khờ dại
Lửa giận sao cam tâm dương thang chỉ phí

Người xơ xác ta chưa từng khô héo,người mệt mỏi ta chẳng dám uể oải
Biết lấy gì sưởi ấm nghìn năm của người

Gió tuyết mờ mịt, thu bạc tóc xanh
Ánh đèn soi rọi làm nhíu hàng mi người
Giá như người bố thí ta một giọt lệ, giá như có thể cùng người già đi
Có tan thành tro giữa làn khói cũng coi như ra đi hoàn mĩ"

Bài hát kết thúc, y rút kiếm chém nát cổ cầm mỉm cười nhìn Vương Tuấn Khải

- ta đã biết đánh đàn rồi tiểu Vũ khúc " Khiên Ti Hí" này là ta dành riêng cho huynh... tạm biệt!

Thiếu niên mỉm cười dần mờ đi rồi tan biến, hắn như người trong mộng bừng tỉnh bên mi vẫn đọng lại hai hàng lệ long lanh, miệng vô thức gọi

- Tiểu Thất...

...

Mạn Châu Xa Hoa lại nở rực rỡ trên dòng Vong Xuyên bên cầu Nại Hà, Y nhận lấy chén canh Mạnh Bà không chút do dự một hơi uống cạn

Mạnh Bà cười nhận lại chiếc bát trống không

- ngươi không còn lư luyến nữa sao?

- đã không còn gì nữa, ta đã gặp lại hắn lần cuối vậy là đủ mãn nguyện rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net