Tạm biệt anh...thanh xuân của tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cho tới giờ! '' Song Ngư kể lại

'' Vậy còn mẹ cô thì sao,bác ấy vẫn khỏe chứ? ''

'' Mẹ tôi...bà ấy mất hơn 3 năm rồi! giọng Song Ngư chùn xuống,khuôn mặt hiện lên vẻ đau thương

'' Tôi xin lỗi...tôi không biết bác ấy đã mất! Trần Thiên Yết bất ngờ,anh liền xin lỗi khi biết mình khơi lại vết thương lòng của cô

'' Không sao đâu! Song Ngư cười đáp lại

'' Vậy bây chắc cô...đã có gia đình rồi phải không? '' Trần Thiên Yết không hiểu sao mình lại hỏi như vậy 

'' Tôi vẫn còn độc thân! ''

'' Cái gì? Đến giờ vẫn còn độc thân sao? ''

'' Đúng vậy! Mà thái độ của anh như thế là sao vậy chứ? Có gì là sao? '' Song Ngư dùng khuôn mặt bực mình nhìn Thiên Yết

'' Không phải,chỉ là tôi thắc mắc 1 điều là nhìn cô bề ngoài cũng có thể nói là xinh đẹp,lại còn là Giám đốc nữa vậy mà tại sao lại chẳng có chàng trai nào theo đuổi sao? ''.

'' Ý anh là sao đây? Hay là anh nghĩ rằng tôi già rồi nên sẽ ế có đúng không? '' Song Ngư đúng là bị con người này chọc tức chết mà

'' Đó là cô tự nói nha! '' Trần Thiên Yết liền thanh minh cùng với gương mặt thiếu đánh  

'' Được rồi Trần tổng xin lỗi anh tôi còn có việc,xin phép đi trước đây! '' 

'' Ơ khoan đã! Chờ tôi với! 

Trần Thiên Yết đuổi theo đến bãi gửi xe  

'' Chuyện gì nữa? Tôi còn có việc! 

'' Tôi không phải cố ý,cô đừng giận! 

'' Tôi cũng không phải người nhỏ nhen gì,chấp nhận lời xin lỗi của anh nhưng giờ tôi có việc phải đi,hẹn khi khác gặp anh! ''

'' Ừ hẹn khi khác gặp,đi cẩn thận! '' 

10 ngày sau hợp đồng chính thức giữa 2 bên được ký kết,ngay sau đó thì Trần Thiên Yết được tổng công ty gọi về My ngay lập tức,ngày hôm đó Song Ngư đến sân bay để tiễn anh,chưa đến giờ bay nên 2 người đứng nói chuyện 

'' Về bên đó rồi nhớ giữ gìn sức khỏe đó! ''

'' Tôi biết rồi,cô ở lại cũng vậy! ''

Lúc này cũng giống như 12 năm trước,khi 2 người tạm biệt nhau, lòng Song Ngư lại không muốn anh đi chút nào

'' Các hành khác trên chuyến bay mang số hiệu MB287 từ Việt Nam sang Mỹ vào lúc 5h30 xin vui lòng tiến hành các thủ tục xuất-nhập cảnh,chuyến bay sẽ khởi hành sau 10 phút nữa! ''  

Tiếng loa phát thanh thông báo khiến tim Song Ngư thoát chốc đau nhói

Trần Thiên Yết kéo theo hành lý từng bước bước vào bên trong

'' Thiên Yết! '' Song Ngư  gọi tên anh

Trần Thiên Yết xoay lại,Lưu Song Ngư bước tới,tiến sát lại gần anh,đặt lên môi anh 1 nụ hôn,cô xem nó như 1 món quà từ biệt

'' Tạm biệt! ''

'' Cảm ơn! '' Trần Thiên Yết không biết nói gì ngoài từ cảm ơn,đơn giản là vì anh quá bất ngờ

Trần Thiên Yết bước vào bên trong,Lưu Song Ngư nhìn bóng lưng anh xa dần,cũng giống như 12 năm trước,cô nhìn anh đi nhưng lại không thể níu giữ lại được 

Song Ngư nhìn chiếc máy bay trên bầu trời,mang theo người con trai ấy,mang theo thanh xuân của cô 

'' Tạm biệt anh...thanh xuân của tôi! ''



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC