Xin chàng đừng hận ta!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện đang vào mùa đông,khắp nơi đều phủ 1 màu trắng xóa của tuyết,Công chúa của Tử Nguyệt quốc Nguyệt Song Ngư ngày trước vốn dĩ rất thích màu trắng của tuyết vì màu trắng mang 1 sự thuần khiết,thanh cao và trong sáng

Nhưng giờ đây đối với nàng,màu trắng của tuyết chỉ còn lại là sự cô đơn và lạnh lẽo

Lãnh Thiên Yết là con trai độc nhất của Tể tướng đương triều dưới quyền của cha nàng,là bạn từ nhỏ,là tri kỷ và là người yêu của nàng,tình yêu của 2 người cũng giống như màu trắng của tuyết,không toan tính,không phiền muộn

Nhưng nào ngờ 4 năm sau Quốc vương nước láng giềng mang đội quân hùng dũng sang xâm chiếm biên ải,ra điều kiện rằng phải gả Công chúa cho Thái tử nước này nếu không sẽ mang quân sang xâm chiếm,trước tình cảnh loạn lạc,bách tính rơi vào cảnh lầm than,đặt giữa giang sơn và tình ái,bên nào nhẹ bên nào nàng đã quá rõ ràng,Nguyệt Song Ngư đành chấp nhận cuộc hôn nhân ép buộc,buông bỏ đoạn tình cảm giữa nàng và Lãnh Thiên Yết

Ngày Thái tử nước láng giềng sang đón dâu,khắp nơi trong kinh thành đều trang trí lồng đèn đỏ rực,mọi người ai nấy đều vui mừng hớn hở,khi đoàn rước dâu của Thái tử nước láng giềng đến,mọi người đều trầm trồ kinh ngạc vì kie hoa cung trong  và kèn linh đình,Nguyệt Song Ngư tuy mặc đồ tân nương những khuôn mặt lạnh tanh vô hồn

Đoàn rước dâu vào đến Hoàng cung,tiến hành xong nghi thức thi đua Nguyệt Song Ngư lên kiệu hoa đưa về nước,trên đường ra khỏi kinh thành nàng vén khăn mặt để nhìn ra bên ngoài,khắp nơi là người dân của Tử Nguyệt quốc đang tạm biệt nàng,đưa mắt tìm kiếm bóng hình quen thuộc nhưng chẳng thấy,nàng đành kéo khăn che mặt lại

Khi đã ra khỏi kinh thành,đi đến dọc ven con sông ở ngoại thành,nơi mà 2 người thường xuyên tới đây để ngắm cảnh,những kỷ niệm khiến nàng càng đau lòng hơn 

Đột nhiên vang lên tiếng sáo thổi,Nguyệt Song Ngư lật khăn che mặt lên nhìn ra bên ngoài,ở phía bên kia còn sống,Lãnh Thiên Yết thân ảnh mặc bạch y,cưỡi ngựa đã ở đó thôi sao,nhìn về phía nàng,ánh mắt mang theo sự đau khổ tột cùng

4 mắt giao nhau dù chỉ ở xa nhưng vẫn thấy rõ hình bóng của nhau,Lãnh Thiên Yết ngừng thổi sáo,nhìn về phía bên kia sông,nhìn người con gái mình yêu thương thành thân với người khác,cây sao này là nàng tặng cho y,giờ đây chàng dùng chính cây sáo này thổi khúc nhạc tạm biệt nàng 

Nguyệt Song Ngữ được nhìn thấy Lãnh Thiên Yết lần cuối,nhìn thấy chàng dùng cây sào nặng tặng cho y thôi nhạc tạm biệt nhau nước mắt nàng cứ rơi mãi không ngừng,miệng nói

''  Xin chàng đừng hận ta! ''

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net