Phần 2. End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Fans phía dười đều đồng loạt hô to "Được!". Nguỵ Châu khẽ cười, tiếp tục nói:
" Hoàng Cảnh Du, Lâm Phong Tùng, Trần Ổn, các cậu còn nhớ hay không những chuyện chúng ta đã cùng nhau trải qua? Còn nhớ hay không những lần cùng nhau uống bia, kể những câu chuyện tẻ nhạt? Các cậu còn nhớ hay không cái cảm giác hạnh phúc của lần đầu tiên nhìn thấy mọi người đứng đợi chúng ta ở sân bay? Các cậu còn nhớ hay không những ngày tháng vui vẻ chúng ta có được? Chớp mắt một cái, 8 năm xa cách chợt thoáng qua. Trong 8 năm thanh xuân ấy, chưa bao giờ tôi không nhớ đến các cậu, chưa bao giờ ngừng dõi theo các cậu, chỉ có điều là tôi luôn âm thầm. Tôi đang mặc bộ đồng phục xanh của năm ấy, các cậu có thấy hay không? Các cậu còn giữ nó hay đã bỏ quên đâu đó rồi?
Phong Tùng, Trần Ổn, 8 năm trước có hai tên nhóc dở hơi cứ lúc rảnh là bày trò nghịch phá, có những lúc còn không xem ca ca này ra gì. Nhưng hai tên nhóc đó luôn ở cạnh ca, luôn an ủi, động viên mỗi khi ca buồn, chưa bao giờ khiến ca ca ngừng cười. 2 năm trước nghe tin hai đứa chính thức công khai, ca ca chỉ biết ngồi trước màn hình mà lẳng lặng chúc mừng hai đứa, trong lòng cũng thay hai đứa mà hạnh phúc. Tùng Ổn, hai đứa chính là hai người em trai mà ca yêu thương nhất, muốn mãi có thể ngắm nhìn nụ cười vô âu vô lo của hai đứa.
Cảnh Du, nếu bây giờ tôi nói ra chuyện này, có lẽ ngày mai nó sẽ tràn ngập trên các mặt báo, nhưng tôi vẫn muốn nói... Hoàng Cảnh Du, thật ra 8 năm trước tôi đã yêu anh và đến hiện tại, tình cảm này vẫn nguyên vẹn như vậy. Chỉ trách lúc đó mọi chuyện đến quá đột ngột, tôi chưa kịp bày tỏ cho anh biết thì chúng ta đã phải rẽ sang hai hướng khác nhau. Lúc đó tôi đã rất buồn, cũng rất đau, nhưng định mệnh đã an bày như vậy rồi, tôi đâu có được quyền lực để thay đổi nó. Dù có khóc hết nước mắt, thì ông trời cũng có thể thấu hiểu cho nỗi lòng của tôi hay không? Không ở cạnh anh cũng không sao, tôi chỉ cần nhìn thấy anh thành công, nhìn thấy anh sống vui vẻ, nhìn thấy nụ cười và cái răng hổ của anh là tôi đã mãn nguyện rồi, không cần gì nhiều cả... 8 năm thanh xuân của tôi, chưa bao giờ vắng ba chữ "Hoàng Cảnh Du", đã tồn tại quá lâu, đến nổi không thể gỡ bỏ.
Và cuối cùng, tôi muốn gửi đến các bảo bảo. Đây là concert thứ 45 trong sự nghiệp của tôi, đã làm rất nhiều tour diễn, qua rất nhiều nơi như Bắc Kinh, Thâm Quyến, Trùng Khánh, Thiên Tân,...còn có Hàn Quốc, Thái Lan, Nga, Anh, rồi Việt Nam nữa... Và hôm nay chúng ta gặp mặt tại Thượng Hải. Tôi đã đi trên con đường dài cùng mọi người được 8 năm, cùng mọi người vượt qua 8 năm vui có buồn có, cùng mọi người có 8 năm phấn đấu, cùng mọi người có 8 năm nắm giữ thành công. Cảm ơn các bảo bảo, cảm ơn các bạn vì đã cùng tôi trải qua khoảng thời gian tuyệt vời đó, cảm ơn vì đã không quên hẹn ước 8 năm ấy, cảm ơn các bạn vì đã yêu thương Hứa Nguỵ Châu nhiều như vậy. Hứa Nguỵ Châu cũng muốn nói rằng anh ấy yêu các bạn nhiều lắm!"
Nguỵ Châu vừa dứt lời, nước mắt bất giác thay nhau rơi xuống. Bây giờ cậu ấy không còn phải kiềm nén bản thân nữa, những gì từ lâu chôn chặt cũng đã bày tỏ hết, cậu ấy đang thoải mái khóc. Fans bên dưới cũng loáng thoáng những tiếng nấc nhẹ. Xung quanh chỉ còn những giọt nước mắt, những dòng chữ trên banner, ánh sáng của lightstick... Bất chợt...

"Hứa Nguỵ Châu, chúng tôi đợi cậu 8 năm rồi đó! Hôm nay rốt cuộc cũng có thể cùng cậu thực hiện hẹn ước rực rỡ thanh xuân này. Cám ơn cậu, vì đã nhớ đến chúng tôi."
Chợt tiếng ai đó vang lên từ hàng ghế vip đầu tiên, ba chàng trai đứng dậy, cởi khẩu trang và nón ra, nở nụ cười rạng rỡ cùng những giọt nước mắt. Tim Nguỵ Châu ngừng đập 1 giây. Đó chính là... Cảnh Du, Phong Tùng và Trần Ổn?!
" Đại ca, anh làm rất tốt! Anh không biết sao? Concert nào tụi em cũng lén đến xem anh biểu diễn a!"
"Đại ca, anh không đến chúc phúc, em và Ổn Ổn rất buồn a! Anh phải đền bù đó!"
"Nguỵ Châu, cậu nói thì phải nhớ. Chờ cậu 8 năm, tôi cũng bị người ta chê cười rồi. Hoàng Cảnh Du cũng yêu thầm cậu 8 năm rồi đó!"
Bốn người cùng 200.000 fans xung quanh bật cười, nước mắt cũng không ngừng rơi xuống.
"8 năm. Viên mãn".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net