[ Đoản ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộp bộp...

Mưa đang rơi...

Lạnh lẽo...

Trên đường ai ai cũng hối hả về nhà, trở về bên gia đình của họ, hay cái nơi được gọi là tổ ấm.

Lúc này, trên con đường một thiếu niên đi trong màn mưa.

Không ngại khi xung quanh mọi người đang mang ánh mắt kì lạ nhìn mình.

Mưa cứ dần nặng hạt...

Dần dần thiếu niên đã đứng trước một cổng lớn của căn biệt thự.

Hắn chỉ lướt mắt qua cánh cửa luôn luôn đóng chặt kia.

Dường như những việc xảy ra ngoài biệt thự cũng chẳng được ai quan tâm.

Bên trong nơi này, là một nơi u ám chỉ vài cây nến thắp sáng xung quanh.

Phía trên lầu, cuối dãy hành lang chính là một căn phòng.

Một căn phòng với cánh cửa lớn ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

Bên trong phòng từng âm thanh quỷ dị vang lên.

Cạnh...

Đèn phòng được bật lên...

"Hàn...tôi xin cậu, hãy tha cho tôi đi."

Tiếng nấc nghẹn ngào của một cô gái, cô ấy đang cầu xin với chàng trai trong phòng.

Bên trong phòng chỉ duy nhất một cái giường lớn.

Trên giường chính là một người con gái, cô ấy bị xích lại tay và chân.

Cô ấy rất đẹp, mái tóc đen dài được xoã ra, đôi mắt màu xám tro đẹp đẽ, gương mặt tựa như được chính bàn tay thượng đế tạo ra.

Cô ấy tựa như thiên sứ đi lạc xuống nhân gian vậy, trong sáng thánh khiết, không hề có một chút vấy bẩn nào của xã hội.

"Tiểu Ái em có thể xin bất kì điều gì..."

"...chỉ trừ việc rời khỏi ta."

Khúc Nhật Hàn lúc này cảm thấy thật tức giận, rõ ràng cô chỉ là của riêng anh, tại sao lại muốn rời đi...

Anh bước lại gần giường, giơ tay lên vuốt mặt người con gái mà anh xem là cả thế giới...

...là cứu rỗi

...là thiên sứ

...của anh

...chỉ của riêng anh.

Lục Tiểu Ái ngước lên nhìn người con trai đã nhốt cô trong đây, tước đoạt đi sự tự do của cô.

Thật sự anh rất đẹp, đôi mắt tím hút hồn của anh, với mái tóc màu bạc, sóng mũi cao cùng gương mặt điển trai, không biết bao nhiêu thiếu nữ sẽ vì anh mà thần hồn điên đảo, trong đó có cả cô.

Nhưng cô lại không muốn anh tước đoạt đi sự tự do, phải sống trong một căn phòng không tí ánh sáng mặt trời nào, cô hoàn toàn bị anh tách biệt hoàn toàn khỏi thế giới bên ngoài.

Cô run rẩy muốn né tránh anh, cô ngước lên nhìn anh.

"Khúc Nhật Hàn anh hãy thả tôi ra."

"Đừng để tôi phải hận anh."

Cánh tay anh buông thỏng xuống, thẫn thờ nhìn người con gái mà anh đã yêu.

Ánh mắt cô nhìn anh đầy sự hận thù, căm ghét cùng ghê tởm...

A...tại sao cô ấy có thể ghê tởm được chứ...

...rõ ràng là anh yêu cô

...thậm chí nếu muốn anh có thể móc cả trái tim của mình ra cho cô

...nhưng cô lại nhìn anh đầy ghê tởm

Anh nhanh chóng đứng lên bước nhanh ra khỏi phòng, thậm chí suýt té ngã.

Ngồi phịch xuống hành lang lạnh lẽo, Khúc Nhật Hàn anh lại thấy muốn khóc.

Sờ lên mặt, anh tự hỏi

"Đây là...nước mắt?"

Anh đã không khóc lâu lắm rồi.

Từ lúc còn nhỏ anh đã bị ba mẹ của mình ghẻ lạnh, tuổi thơ của anh là ở bên trong những cuộc thí nghiệm cùng với những nhà tù ẩm ướt.

Anh đã bị họ biến thành quái vật...

...sống trong bóng tối

...anh muốn huỷ diệt cả thế giới này

...để cho bọn họ một đám người cùng nhau khóc than, tuyệt vọng

...nhưng anh đã không làm, bởi vì

...thế giới này còn có cô

...chính vì vậy cô muốn rời khỏi anh, cô không muốn ở bên anh

...nhưng mà vì cô anh sẽ thoả hiệp

...sẽ cho cô ra ngoài với điều kiện là sẽ ở bên anh

Anh nở nụ cười nhẹ, nghĩ rằng rồi cô cũng sẽ đồng ý, sẽ từ từ mở lòng thôi

Anh bước lại căn phòng, muốn nói rằng anh sẽ cho cô ra ngoài...

...nhưng

Nhìn máu tươi nhiễm đỏ cả giường, anh cũng đỏ cả mắt.

Anh chỉ biết đi lại gần cô, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng như chỉ cần chạm nhẹ thì cô sẽ bay đi mất.

"Tiểu Ái ta sẽ cho em ra ngoài, em vui không."

"Ta sẽ không bắt ép em nữa."

"Tiểu Ái ngày mai ta sẽ dẫn em đi công viên."

"Tiểu Ái..."

"Ta...tại sau em lại không tỉnh."

"Em còn giận ta có phải không?"

"Ta sẽ cho em đánh, mắng ta thoải mái..."

"...chỉ cần em mở mắt ra nhìn ta có được không, Tiểu Ái."

Anh ôm cô vào lòng, nỉ non bên tai cô những lời ôn nhu.

Nhưng cô vẫn không tỉnh dậy, mở mắt ra mà nhìn anh.

Cô thật tàn nhẫn.

Nước mắt anh không tự chủ rơi xuống gương mặt cô.

Cô vẫn đẹp như vậy...

Như lúc anh và cô gặp nhau lần đầu

Ngày hôm sau

Anh vẫn giữ nguyên tư thế ôm cô, lúc này cô đã bận trên người một bộ váy trắng.

Nhìn cô lúc này yên bình, thanh thản.

Anh vuốt ve khuôn mặt của cô

"Tiểu Ái hôm nay em muốn làm gì nào?"

"Làm gì thì ta cũng sẽ theo em."

"Chỉ cần..."

"Em đừng rời khỏi ta."

"Được không?"

"Tiểu Ái..."

"TA...YÊU...EM."

"Ta sẽ không bắt buộc em nữa..."

Thiếu niên ôm trên tay một người con gái, nâng niu như bảo bối, nói với người con gái rằng mình "Yêu"...

Nhưng anh có biết người anh đang ôm đã chết rồi.

...anh điên rồi...

...đúng...bởi vì...

...cô ấy không còn...

...vậy thế giới này còn tồn tại làm gì...

...anh đã mất đi cô...

...mãi mãi...

Có một loại yêu được gọi là điên cuồng...

...là độc chiếm

...là muốn huỷ diệt

...bởi vì 'ánh sáng' của quái vật đã vĩnh viễn biến mất.

Anh vẫn là con người vào lúc sáng, nhưng khi ở trong bóng tối, xiềng xích trong tim anh sẽ thả con quái vật trong người ra.

Thoả sức huỷ diệt, thoả sức giết chóc.

Con quái vật chỉ lẳng lặng thủ hộ bên thiên sứ của nó

Nhưng thiên sứ của nó đã vứt bỏ nó vậy...

Thế giới này cần thiết gì tồn tại khi thiếu cô.

Tại sao chỉ phải một mình anh khóc...

Anh phải để cả thế giới này đều phải khóc than, tuyệt vọng.

________________END_______________

Cảm giác viết xong cái đoản này muốn thành biến thái luôn m.n à.
Gạch đá nhẹ tay, tâm hồn mình mong manh lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC