Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#Đoản
(7)

" Bây giờ cháu đang rất nguy kịch, bây giờ không thể hóa trị nữa mà chỉ có thể ghép tủy mới cứu được cháu thôi... "

" Bác sĩ... làm sao để tìm tủy phù hợp ạ... tủy của tôi... "

" Chúng tôi rất tiếc tủy của cô không phù hợp vớk cháu bé... Bây giờ để tìm tủy phù hợp thì cách tốt nhất là phải liên lạc với cha của cháu bé..."

" Bác sĩ... không... không còn cách nào khác sao... "

" Chỉ có cách đó thôi, tình trạng của cháu rất xấu, chỉ có cách đó mới có hi vọng cứu cháu bé. "

Vị bác sĩ già lắc đầu bỏ đi, ông làm bao nhiêu năm trong nghề nhưng chưa từng gặp một bệnh nhân nhi nào bị căn bệnh quái ác này nhưng vẫn không có đủ người thân bên cạnh.
Cô đứng trước phòng con trai mình, nhìn đứa con tiều tụy nằm trên giường bệnh mà tim cô đau đớn từng cơn, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Cô không hiểu sao cuộc đời lại bất công với một đứa bé như vậy, cô ước mọi đau đớn trong cuộc đời chỉ mình cô gánh chịu là đủ rồi, con cô nó không có tội.

Cô nhớ đến những lời vị bác sĩ kia nói mà lòng đầy đau đớn, bây giờ chỉ có cách tìm cha ruột và ghét tủy mới cứu được con. Cô có nên nói thật cho hắn biết, và một người tàn nhẫn như hắn liệu có tin cô? Không! Đứa bé là con của hắn, hắn chắc chắn sẽ đồng ý.

Bước vội trên hành lang vắng, cô muốn đến tìm hắn để cầu xin hắn cứu con. Vì con cô sẵn sàng làm tất cả, thậm chí có thể hi sinh cả bản thân mình.

Hiểu Nhi đến công ty nhà họ Lăng, đứng trước cửa phòng cô do dự một lúc rồi gõ cửa, đến khi nhận được âm thanh lạnh lùng của hắn thì mới đẩy cửa bước vào.

" Lại là cô... bỏ trốn rồi còn đến đây tìm tôi sao? Hay là không ai thèm nữa nên muốn tôi giữ lại... "

Gia Phong ngạc nhiên nhìn cô, rõ ràng là hôm qua tự cô bỏ trốn khỏi hắn, bây giờ lại đến tìm hắn, chẳng phải là muốn hắn tìm khách cho hay sao?

" Tôi đến đây là có chuyện muốn... nói với anh?"

" Hả? Cô có chuyện muốn nói? Haha... chúng ta có thân đến mức ấy sao?"

" Lăng Gia Phong... tôi xin anh... hãy... hãy cứu con trai tôi... con tôi bị bệnh máu trắng, cần ghép tủy... hiện giờ chỉ có anh mới có thể cứu được nó thôi... "

Hiểu Nhi nói rồi quỳ xuống trước mặt hắn, cô không mong hắn nhận lại con, chỉ hi vọng hắn sẽ không hỏi nhiều mà cứu con cô, đến mức này rồi thì bằng mọi cách cô phải cứu được con...

" Cứu con cô? Tại sao tôi phải cứu con cô... xin lỗi chứ tôi đây không thể cứu con cô với người khác... "

Hắn tiến đến nâng cằm cô lên, giọng điệu đầy khinh bỉ, cô làm cái nghề dơ bẩn đó có con với người khác rồi lại đi nhờ hắn cứu sao? Thật nực cười!

" Đứa bé... con của tôi... nó cũng là con của anh đấy... năm ấy... "

" Chat "

Cô chưa nói hết câu thì đã nhận được một cái tát như trời giáng của hắn, khuôn mặt hắn rất tức giận, năm đó rõ ràng hắn đã dùng bao cao su rồi mà, không thể có chuyện đó được...

" Khốn nạn... con đi*m, cô quan hệ lung tung rồi còn bắt tôi đổ vỏ? "

" Không... xin anh... hãy tin tôi đi... đứa bé, nó là con anh... xin anh hãy cứu nó... chỉ cần con tôi sống, tôi sẵn sàng làm trâu làm ngựa cho anh. "

Cô tiến lại gần níu lấy tay hắn thì bị hắt hất ra, thẳng tay cho cô một cái tát nữa...

Hắn tát cô, hắn không tin cô cũng không nhận trách nhiệm. Đau! Đau lắm. Vết tay hằn rõ trên da thịt, hắn thật tàn nhẫn..!

" Vô sỉ... cô đúng là loại đàn bà hư hỏng, bây giờ chính tôi cũng cảm thấy bẩn, thấy ghê tởm vì từng quen loại đàn bà như cô..."

Cô nhếch môi rỉ máu:

" Khốn nạn... rồi anh sẽ phải hối hận"

"Chát"

Hắn lại đánh cô rồi. Lần này mạnh hơn cả hai lần trước, tàn nhẫn và vô tâm hơn trước. Hắn rạch vết thương lòng trong cô, nơi đó đã đau giờ thì, tan nát, mọi hi vọng cứu con cũng không còn.

Hắn tàn nhẩn đẩy cô ra rồi đóng sầm cửa lại, lúc này cô mới biết mẹ con cô chẳng quan trọng với hắn. cô mới khóc. Khóc thật nhiều, nước mắt rơi thanh túy dưới sàn rơi xuống, vỡ vụn và biến mất.

Cảm xúc để làm gì khi ta toàn nhận buồn đau ? Cảm xúc để làm gì khi anh vô tình?

Cô ngồi trước cửa phòng hắn, cô khóc... khóc vì không thể cứu con con, khóc thay cho cuộc đời mình.

" Bảo bối à, mẹ xin lỗi, mẹ hết cách rồi... nhưng nếu phải đi, mẹ nhất định sẽ đi cùng con... mẹ sẽ không để con bơ vơ một mình. Mẹ con mình sẽ đến một thế giới khác tốt đẹp hơn, có cả ông bà nữa, rồi gia đình mình sẽ lại đoàn tụ..."

#còn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#nguoc