Chương 100-199

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 100-101: Người đàn ông đỡ 1 dao

Động tác Thịnh Thế bỗng dưng điên cuồng lên, Cố Lan San có chút không chịu nổi, cô theo bản năng liền nâng tay lên, nắm lấy bả vai Thịnh Thế.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Lan San đỏ bừng, cô dùng sức cắn miệng mình, muốn dùng đau đớn giảm bớt cảm giác kích thích Thịnh Thế gây cho cô.

Cô sợ chính mình không cẩn thận phát ra cái âm thanh gì, bị Hàn Thành Trì cách vách nghe thấy được.

Vừa rồi Cố Lan San vốn là cảm thấy làm chuyện này ở loại địa phương này, đã cảm thấy thật ngượng ngùng. Hiện tại, cách vách có người, lại là người đàn ông mà đáy lòng cô vẫn âm thầm thích, cô có cảm giác như mình thập phần đê tiện, lòng của cô trong nháy mắt có chút oán hận Thịnh Thế, cô cảm thấy anh chưa từng xem cô là vợ anh, không cho cô sự tôn trọng và bình đẳng.

Cố Lan San nghĩ đến đây, tay nắm lấy bả vai Thịnh Thế có chút dùng sức.

Cô không giống như là tình nhân của anh làm móng tay xinh đẹp, cho nên, hai tay của cô vĩnh viễn đều là trắng trong thuần khiết, móng tay cũng thường xuyên chỉnh sửa, cũng không dài. Cứ như thế, lại cách quần áo Thịnh Thế, trên vai anh lưu lại mười vết móng tay cào.

Thịnh Thế cảm giác được trên vai truyền đến đau đớn, lực đạo không có chút ý tứ yếu bớt, ngược lại, lấy tay kéo thắt lưng của cô, dùng sức một chút tiến thẳng về phía trước.

Cố Lan San bị anh bị đâm cho toàn thân không có khí lực, ngón tay rốt cuộc không sử dụng được một chút lực đạo nào, dần dần thả lỏng xuống dưới, nhẹ nhàng nắm lấy bờ vai của anh, miễn cưỡng tìm kiếm một chỗ dựa vào.

"Ha ha......" Bên ngoài truyền đến tiếng cười một chút không cho là đúng của Hạ Phồn Hoa, sau đó lại tiếng cười rầm rầm truyền đến. Ngay sau đó cửa gian phòng cách vách bị mở ra,"Nha đầu kia đều điên điên khùng khùng, sẽ bị làm cho đau lòng? Tôi mới không tin đâu......"

Hạ Phồn Hoa vừa nói xong, một cái cửa gian phòng bên cạnh cũng bị mở ra, âm thanh Hàn Thành Trì càng thêm rõ ràng:"Nha đầu Nam gia kia rất tốt, nếu không phải là tuổi còn nhỏ......"

Cửa Toilet bị đẩy ra, sau đó ngăn cách câu nói kế tiếp của Hàn Thành Trì, thế này với Cố Lan San giống như là một loại giải thoát, dưới đáy lòng thở phào nhẹ nhõm, chỉ mong Thịnh Thế nhanh chấm dứt.

Đối với Thịnh Thế mà nói, lần đầu tiên cùng Cố Lan San làm chuyện này ở loại địa phương này, so với trước kia ở trên giường lớn trong nhà càng gia tăng rất nhiều cảm giác kích thích, cả người anh giống như có chút hưng phấn.Lúc ban đầu, anh là bởi vì Cố Lan San thần hồn điên đảo vì Hàn Thành Trì mà đáy lòng hờn giận, một lòng muốn dùng thân thể đem lòng của cô chiếm lấy trở về. Cho nên cảm xúc mang theo một tia ý tứ trừng phạt, nhưng mà, hiện tại làm chuyện này, Thịnh Thế lại cảm thấy chính mình dường như có chút không thể khống chế.

Không gian trong Toilet có chút nhỏ, động tác không thể thoải mái, lúc làm cũng có chút khó khăn. Thịnh Thế cảm thấy vô cùng hưng phấn, cho nên thời gian làm có chút dài.

Cố Lan San cảm giác tốc độ Thịnh Thế đột nhiên gian nhanh hơn, cô biết đây là dấu hiệu chấm dứt, căng thẳng trong đầu thế này mới thả lỏng.

Cố Lan San thế này mới buông lỏng bả vai Thịnh Thế ra, cả người dựa vào mặt tường lạnh như băng bên cạnh, mềm nhũn thở hổn hển.

Thịnh Thế chậm rãi buông Cố Lan San ra, nhẹ nhàng lui về phía sau từng bước, từ bên cạnh rút ra khăn tay, tính thay Cố Lan San rửa sạch một chút.

Cố Lan San nhíu nhíu mày, lấy tay cản trở động tác của anh, giọng nói có chút lạnh lùng:"Để tôi tự mình làm."

Thịnh Thế nghe xong, cũng không có phản ứng lớn, ánh mắt còn vì ảnh hưởng của chuyện vừa rồi trở nên xinh đẹp, lẳng lặng nhìn Cố Lan San.

Trên da thịt trắng như tuyết của cô có lưu lại những dấu hôn màu đỏ do anh làm, kiểu tóc xinh đẹp ban đầu của cô đã sớm tán loạn, tùy ý xõa xuống dưới, sắc mặt của cô có một chút phấn hồng nhạt, xinh đẹp làm cho Thịnh Thế có chút nhìn ngây người.

Nhưng mà dáng vẻ của cô, có chút lạnh nhạt, gắt gao cắn môi, như là cố gắng kềm chế cái gì đó.

Môi dưới có một vết máu màu đỏ, là bị răng nanh của cô cắn thành vết thương.

Đôi mắt Thịnh Thế trở nên có chút tối đi, lập tức vươn tay, kéo cô đứng lên, bất ngờ không cho cô phòng bị liền cúi đầu, hôn lên môi của cô.

Chẳng lẽ anh muốn tới lần thứ hai sao?

Cố Lan San theo bản năng bắt đầu giãy dụa, nhưng mà Thịnh Thế giống như vừa rồi, bắt cổ tay cô, đặt ở trên vách tường, dùng sức một chút tiến vào dò xét trong miệng cô.

Lực đạo của anh có chút thô lỗ, nhưng mà ở lúc đầu lưỡi anh hoàn hoàn toàn toàn tiến vào trong miệng cô, lại thay đổi trở thành ôn nhu nhẹ nhàng một chút.

Tay anh cầm tay cô có chút mạnh, cũng chậm rãi buông ra, bàn tay to nhẹ nhàng di chuyển, cầm hai tay của cô, tay anh ấm áp, đầu ngón tay của cô thì lạnh, anh nắm tay cô lực đạo không lớn, thậm chí mang theo một chút dịu dàng.

Tay cô chỉ run rẩy, nhưng không có rút ra.

Anh nhắm mắt lại lông mi run lên, lực đạo hôn lên môi của nàng của cô nhu tình như nước.

Anh hôn phá lệ chuyên tâm, như là hôn lên châu báu quý giá của mình.

Đáy lòng Cố Lan San kháng cự, nhưng là toàn thân không có sức lực, chỉ có thể tùy ý Thịnh Thế muốn làm gì thì làm, lại một lần nữa tiến nhập vào trong thân thể của chính mình, ở trong không gian toilet nhỏ hẹp lại muốn cô thêm một lần.

Lúc này Cố Lan San thật sự mệt muốn chết rồi, Thịnh Thế vừa buông cô ra, cô lập tức ngay cả một chút khí lực đều không có, cả người lập tức liền dọc theo bức tường lạnh như băng ngồi xuống, xụi lơ ở trên sàn WC.

Cố Lan San cũng không quan tâm đây là WC, để cho mình ngồi xổm trên sàn, không đứng dậy, cô biết lúc nào cũng có người tiến vào quét tước vệ sinh, mặc dù là WC, trên sàn cũng không bẩn.

Thịnh Thế đứng ở trước mặt của cô, từ trên cao nhìn xuống cô.Ánh mắt của cô nhắm nhẹ nhàng, sắc mặt không hề hồng nhạt như vừa rồi mà có chút tái nhợt.

Làm người khác đau lòng cực kỳ.

Tay Thịnh Thế hơi hơi nắm chặt một chút, sau đó, cả người tao nhã cười cười, liền xoay người, rút khăn tay, rửa sạch chính mình một chút, sau đó chậm rãi để ý chính mình căn bản không có cởi quần.

Sửa sang lại xong tất cả, Thịnh Thế lại quay đầu, lẳng lặng nhìn Cố Lan San trong chốc lát, sau đó xoay người, đẩy cánh cửa ra, rồi đi ra ngoài.

.........

Sau khi Thịnh Thế đi rồi Cố Lan San miễn cưỡng đứng lên, đem cánh cửa lại khóa trái lần nữa.

Bên trong Toilet không có vòi tắm hoa sen, Cố Lan San cầm quần áo mình cởi ra, đặt ở bên cạnh, sau đó mở ra vòi nước, dội lên người chính mình.

Nhưng là vô luận cô rửa như thế nào, cô vẫn cảm thấy có như thế nào cũng không áp chế được khuất nhục, như cơn bão lớn hướng về chính mình mà quét đến.

Thật ra cô biết, đây toàn bộ là do cô gieo gió gặt bão, không thể trách Thịnh Thế.

Nếu cô đủ nhẫn nhẫn tâm, lúc cô mang em trai chạy trốn, bị xe đụng, trở thành người sống đời sống thực vật, cô không quan tâm, sẽ không vì tiền thuốc men đắt đỏ mà gả cho Thịnh Thế, hiện tại cô làm sao có thể biến thành như vậy?

Thật ra, trong hai năm qua, cô không ngừng hối hận hơn một lần, nếu lúc trước chính mình không nghe lời em trai nói mà chạy trốn, thuận theo tự nhiên gả cho Thịnh Thế, hiện tại, cô cũng không cần vì từng tháng cần mười vạn đồng mà nhận hết ủy khuất.

Cho nên, cô không được oán hận.

Không phải có một từ, nói, người đều có số mệnh sao?

Cố Lan San cô liền là loại vận mệnh này.

Cố Lan San thật ra cũng không oán hận trời đối với cô bất công, nhưng mà, oán hận hay không oán hận, cuối cùng không thay đổi được vận mệnh, chỉ có thể bị ép buộc đón nhận vận mệnh này.

Cố Lan San tắt vòi nước hoa sen, rút ra rất nhiều tờ khăn giấy, đem nước trên người thấm hết, mặc váy vào che đi làn da mềm mại, đem tóc dài ướt sũng tùy tiện vén lên dùng cái kẹp cố định một chỗ, mới từ trong phòng rửa tay đi ra.

Cố Lan San suy nghĩ đến lúc mình cùng Thịnh Thế làm chuyện kia, Hàn Thành Trì ở bên cạnh đi toilet, biết rõ Hàn Thành Trì căn bản cái gì cũng không biết, nhưng mà cô vẫn cảm thấy cực kỳ mất mặt, mặt ức chế không nổi nóng lên, đáy lòng loạn thành một mảnh.

Cô nghĩ nghĩ, liền gửi cho Cố Ân Ân một tin nhắn, nói thân thể chính mình có chút không thoải mái, về nhà trước rồi.

Cố Lan San từ Kim Bích Huy Hoàng đi ra, bên ngoài là phố Trường An rộng lớn, ngọn đèn dầu sáng chói, lúc này đã là hơn 10 giờ tối, cảnh tượng vẫn là dòng xe cộ sầm uất không thôi.

Cố Lan San đứng ở cửa Kim Bích Huy Hoàng, phân biệt một chút phương hướng, lại không biết rốt cuộc mình nên đi nơi nào, đơn giản liền xoay người, hướng về phía đông bắt đầu đi.

Cố Lan San không có chủ định đi thật lâu, đi đến khi cô cảm thấy chân mình đều đã có chút đau, cô tùy tiện tìm ghế dài trạm xe bus ven đường ngồi ở phía trên.

Cố Lan San ngẩng đầu lên, nhìn trời, cô muốn tìm một ngôi sao, nhưng mà tìm hồi lâu, một ngôi cũng không tìm được, sau đó cô liền hốt hoảng nhìn thấy gương mặt Hàn Thành Trì.......

............Lúc Cố Lan San gặp Hàn Thành Trì lần đầu tiên, Hàn Thành Trì mặc một bộ sơ mi trắng cô thích nhất, Cố Ân Ân xinh đẹp hoạt bát đứng bên cạnh.

Cô cho rằng chính mình thấy được cảnh nam chủ và nữ chính trong phim truyền hình thần tượng.

Lúc ấy cô mới chín tuổi, căn bản không biết nam nữ khác biệt, càng đừng nói chuyện động tâm cùng thích.

Cố Gia là gia tộc lớn, người hầu một đống, Cố tiên sinh thường xuyên đi công tác, rất ít về nhà, cho nên Cố Gia đều là một mình Cố phu nhân quản lí.

Tuy lúc ấy Cố Lan San còn nhỏ tuổi, nhưng mà cũng biết loáng thoáng, Cố Gia không phải nhà của mình, chính mình tuy gọi Cố phu nhân là mẹ, cô cũng biết không phải mẹ ruột mình, cho nên Cố Lan San thật sự không tự nhiên.

Cố Ân Ân là con gái một Cố Gia, đột nhiên trong nhà có Cố Lan San so với mình nhỏ hơn hai tuổi, cô ấy vô cùng vui vẻ, đối với Cô Lan San rất nhiệt tình, ăn cái gì ngon hay mua cái gì tốt đều cho Cố Lan San một phần, sau một hai lần như vậy, Cố Ân Ân và Cô Lan San thật sự trở thành chị em.

Lúc ấy Cố Ân Ân lên tiểu học năm thứ sáu, Cố Lan San lên tiểu học năm thứ tư, Hàn Thành Trì mỗi ngày đều đến trường đón Cố Ân Ân, nhân tiện đón luôn Cố Lan San.

Nếu cô đủ nhẫn tâm thì khi cô dẫn em trai chạy trốn bị xe đâm biến thành người thực vật cô sẽ không quan tâm, không vì tiền thuốc men đắt đỏ của em trai mà gả cho Thịnh Thế, thì làm sao bây giờ cô có thể biến thành như vậy chứ?

Thật ra trong hai năm qua cô không chỉ từng hối hận một lần, nếu lúc trước bản thân không nghe lời em trai chạy trốn, cứ như vậy thuận theo tự nhiên gả cho Thịnh Thế thì bây giờ cô không phải vì cần mười vạn đồng tiền thuốc hàng tháng mà nhận lấy đủ nhục nhã thế này.

Cho nên cô không oán trách.

Không phải có một câu nói, mỗi người đều có số phận riêng sao?

Cố Lan San chính là có số kiếp này.

Thật ra Cố Lan San cũng từng oán trách sao ông trời không công bằng với cô, nhưng oán trách thì oán trách vẫn không thay đổi được số phận, chỉ có thể bị ép buộc đón nhận vận mệnh như vậy.

Cố Lan San tắt vòi hoa sen rút một đống khăn giấy thấm hết nước trên người, làn da đang ẩm ướt mặc váy vào tùy tiện vén tóc dài ướt lên trên rồi dùng kẹp kẹp chặt lại, xong mới từ trong phòng rửa tay đi ra.

Cố Lan San nghĩ tới lúc bản thân mình và Thịnh Thế làm tình, Hàn Thành Trì đi toilet ngay bên cạnh, biết rõ Hàn Thàn Trì hoàn toàn không biết gì nhưng cô vẫn cảm thấy rất mất mặt, vẻ mặt không kiềm chế nổi đỏ lựng lên, đáy lòng trống rỗng.

Cô nghĩ ngợi một lát rồi gửi tin nhắn cho Cố Ân Ân nói cơ thể mình không thoải mái về nhà trước.

Cố Lan San từ trong Kim Bích Huy Hoàng đi ra, bên ngoài là đường phố Trường An rộng lớn đèn đuốc lộng lẫy, lúc này đã hơn mười giờ đêm dòng xe vẫn không ngừng di chuyển, cảnh tượng phồn thị xa hoa.

Cố Lan San đứng trước cửa Kim Bách Huy Hoàng, nhìn phương hướng nhưng lại không biết cuối cùng mình nên đi chỗ nào, dứt khoát xoay người bắt đầu đi về phía đông.

Cố Lan San không chủ định đi một lúc lâu, mãi đến lúc cô cảm thấy chân đau xót mới tùy tiện tìm băng ghế xe bus ven đường ngồi xuống.

Cố Lan San ngẩng đầu nhìn bầu trời, cô muốn tìm một ngôi sao nhưng tìm nửa ngày không tìm thấy ngôi sao nào cả, sau đó cô hoảng hốt nhìn thấy gương mặt dịu dàng yêu thương Hàn Thành Trì....Lần đầu tiên Cố Lan San gặp Hàn Thành Trì, Hàn Thành Trì mặc chiếc áo sơ mi màu trắng cô yêu thích nhất, đứng bên cạnh là Cố Ân Ân xinh đẹp hoạt bát.

Cô cho rằng bản thân thấy được vai nam chính và nữ chính trong phim thần tượng dài tập.

Thời điểm đó cô mới chín tuổi vốn không biết nam nữ vốn khác biệt, chứ đừng nói chuyện đến sự động lòng và yêu thích.

Sự nghiệp nhà họ Cố vô cùng to lớn, người hầu hạ một đống, ông Cố thường xuyên đi công tác rất ít khi về nhà, cho nên nhà họ Cố đều do một mình bà Cố quản lý.

Mặc dù lúc đó Cố Lan San còn nhỏ tuổi nhưng cũng mơ hồ biết được nhà họ Cố không phải là nhà của mình, tuy mình kêu bà Cố là mẹ nhưng bà ta lại không phải là mẹ mình, cho nên Cố Lan San thật sự rất nhút nhát.

Cố Ân Ân là con gái một nhà họ Cố, bỗng nhiên trong nhà có thêm Cố Lan San nhỏ hơn mình hai tuổi. Mặc dù cô đặc biệt cao hứng đối xử với Cố Lan San rất nhiệt tình, ăn cái gì ngon mua đồ chơi nào đẹp đều cho Cố Lan San một phần. Sau một vài lần như vậy Cố Ân Ân Cố và Lan San thật sự thành tình cảm chị em.

Lúc ấy Cố Ân Ân học lớp sáu còn Cố Lan San học lớp bốn, mỗi ngày Hàn Thành Trì đều đến nhà họ Cố đón Cố Ân Ân đến trường, đồng thời đón cả Cố Lan San.

Sau này Cố Ân Ân và Hàn Thành Trì lên sơ trung, học tiểu học xa hơn sơ trung một chút nhưng dưới sự kiên trì của Cố Ân Ân, vì thế Cố Lan San lại được Hàn Thành Trì "Tiện đường" đưa hai năm nữa.

Sau đó Cố Lan San lên cấp trở thành bạn học của Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân, lần này Hàn Thành Trì trở thành "Danh xứng với thực" (Nghĩa là đúng như tên gọi) thuận đường đón Cố Lan San đến trường.

Chỉ có một năm Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân thi vào trung học mới hoàn toàn không cùng đường, lúc bấy giờ Cố Lan San mới tự mình đến trường.

Cố Ân Ân lo lắng cho Cố Lan San nên đặc biệt dặn dò Quý Lưu Niên và Hạ Phồn Hoa học cùng với Cố Lan San chăm sóc Cố Lan San ở trong trường.

Bởi vậy thế cho nên khi Cố Lan San đi sinh nhật ở quán bar cùng bạn học gặp phải sắc lang, lúc cô ra tay quá nặng Quý Lưu Niên và Hạ Phồn Hoa không nói hai lời liền xông tới.

Cũng là đêm đó Cố Lan San và Thịnh Thế cùng xuất hiện cùng một lúc lần nữa.

Nói một cách công bằng lúc Cố Lan San mới tới nhà họ Cố rất ghét Thịnh Thế, anh ta cao ngạo mà xấu xa, há mồm ngậm miệng gọi cô là "Kẻ quê mùa," cô cảm thấy người con trai này hết sức đáng ghét!

Nhưng cũng may tính nhẫn nại của anh ta không tốt như vậy, rất nhanh không còn xuất hiện trong thế giới của cô nữa.

Song cô thường xuyên gặp phải anh ta, đôi khi cô đi chơi cùng Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân sẽ gặp anh ta, mỗi lần bên cạnh anh ta đều dẫn theo cô gái hết sức xinh đẹp. Trong trường học mấy bạn học có quan hệ tốt với mình cũng hay nhắc tới Thịnh Thế, Thịnh Thế.... Mỗi lần cô thấy vẻ mặt háo sắc của những cô gái đó sẽ bĩu môi chẳng thèm ngó tới.

Nếu không phải vì cô đánh nhau vừa đúng lúc bọn Thịnh Thế đến giúp, Cố Lan San nghĩ bản thân và Thịnh Thế sẽ không quen biết!

Nếu nói đúng thì Cố Lan San và Thịnh Thế hoàn toàn xuất hiện bên nhau chính là lúc cô hại anh bị chặt cánh tay, bỏ lỡ kỳ thi cấp ba.

Thật ra Cố Lan San không ngờ hành động trong lúc tức giận của cô lại tạo thành hậu quả nghiêm trọng như vậy, ngay lúc đó Cố Lan San đặc biệt áy này mỗi ngày đều chạy tới bệnh viện thay y tá chăm sóc Thịnh Thế.

Cũng thời điểm đó quan hệ của Cố Lan San và Thịnh Thế mởi hoàn toàn trở nên tốt hơn.

Hoặc nói là ngoại trừ Cố Lan San thì không có cô gái nào khác có quan hệ tốt với Thịnh Thế!

Anh hỏi cô tên thật là gì?Cô nói, Cố Lan San.

Anh nói không phải, tôi hỏi chính là tên của cô.

Cô hơi ngạc nhiên sau mới nói với anh tên là Diệp Sở Sở.

Từ đó về sau mỗi lần tâm tình anh tốt anh gọi cô là "Sở Sở," lúc anh có việc gấp thì gọi cô "Diệp Sở Sở," lúc anh và cô cãi nhau thì gọi cô "Sở Nhị."

Cũng lúc đó cô sửa miệng gọi anh là "Anh 20."

Lại sau đó nữa Thịnh Thế liền bắt đầu thuận đường đưa Cố Lan San đến trường.

Vì lớp mười buổi sáng sẽ phải vào lớp sớm nên mỗi ngày 6 giờ rưỡi trước cửa nhà họ Cố đúng giờ vang lên giọng Thịnh Thế: "Diệp Sở Sở, Sở Sở, Sở Nhị, muộn rồi!"

Lúc ấy Cố Lan San và Thịnh Thế không ngồi cùng bàn, hai người rõ ràng có di động nhưng Thịnh Thế lại chạy theo trào lưu, phải dùng bồ câu đưa tin – truyền giấy.

Lúc đó Cố Lan San ngồi bên trái hàng thứ nhất, Thịnh thế ngồi bên phải hàng cuối cùng, hai người chéo nhau, trong lớp học khoảng cách xa nhất nên Thịnh Thế truyền giấy đến trong tay Cố Lan San thì phải trải qua tay mấy bạn học khác.

Mãi đến có một ngày Thịnh Thế và Cố Lan San truyền giấy, tờ giấy vừa mới đến trong tay Cố Lan San còn chưa kịp xem thì chủ nhiệm lớp đã đẩy cửa đi vào bắt được quả tang.

Chủ nhiệm lớp là cô giáo trẻ tuổi bộ dạng rất xinh đẹp, mái tóc để kiểu mái ngố đang thịnh hành lúc bấy giờ, hàm nhọn hoắt cười có hai má lúm đồng tiền.

Chủ nhiệm lớp cầm tờ giấy hỏi ai đưa cho Cố Lan San, trái lại Thịnh Thế tuyệt đối không sợ, nghênh ngang từ chỗ ngồi đứng dậy, giọng nói đặc biệt vang vọng: "Em!"

Chủ nhiệm lớp nhìn Thịnh Thế chằm chằm rồi lại nhìn Cố Lan San sau đó nhìn tờ giấy trong tay rồi nói: "Hai người bọn em đi ra phía sau phòng học đứng một giờ cho tôi!"

Lúc ấy mặc dù Cố Lan San còn nhỏ tuổi nhưng đã biết sĩ diện, từ trước tới nay cô luôn học giỏi được bạn học hâm mộ thầy cô thích, lần đầu tiên bị chủ nhiệm lớp phạt đứng trước mặt bạn học cả lớp Cố Lan San liền đỏ mặt, tức giận quay đầu trừng mắt nhìn Thịnh Thế.

Thịnh Thế cười tủm tỉm nhìn chủ nhiệm lớp bộ dạng cà lơ phất phơ, nói chuyện hết sức mạnh dạn: "Cô giáo, tờ giấy đó là em đưa cho Sở Sở cho nên muốn phạt thì phạt một mình em thôi!"

Chủ nhiệm lớp nghe nói như thế cũng không tức giận, động thời cười tủm tỉm nhìn Thịnh Thế sau đó gật đầu, giọng điệu như đã bàn bạc xong: "Được, cậu muốn một mình gánh tội thay vậy thì đứng năm giờ!"

Thịnh Thế cắn chặt răng không nói hai lời xoay ngươi đi ra trước bảng đen phía sau, thẳng người đứng ở đó.

Lúc đó Thịnh Thế đã cao tầm 1m8, mặc dù tuổi chưa lớn nhưng vừa đứng đó có vài phần khí chất tản ra, khiến học sinh toàn lớp thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía đằng sau. nThịnh Thế đứng đúng tiểu chuẩn tư thế quân đội, không chớp mắt đứng đó, mỗi một lần sau khi mọi người nhìn qua đều cảm thấy không thay đổi gì so với lúc trước.

Năm giờ, một chương trình học buổi sáng, mãi cho đến trưa tan học mới kết thúc.

Chuông tan học vừa vang lên mọi người không vội cất sách giáo khoa trước mà ngược lại cùng nhau nhìn về phía sau. Vẻ mặt Thịnh Thế lạnh nhạt nhe răng cười rực rỡ với mọi người, sau đó đi tới trước vị trị chỗ ngồi của mình cầm di động và ví tiền của mình rồi hô to với Cố Lan San đang thu dọn sách giáo khoa phía trước: "Sở Sở, nhanh lên Hoa Tử và Lưu Niên đang chờ chúng ta!"

Ăn cơm trưa, lúc Cố Lan San và Thịnh Thế tới thì chủ nhiệm lớp đã ở đó, cô giật nảy mình quay đầu nhìn Thịnh Thế, lại nghe Thịnh Thế hô lên với chủ nhiệm lớp: "Chị cả."

Vẻ mặt Cố Lan San kinh ngạc bị Thịnh Thế ấn ngồi xuống, Hạ Phồn Hoa đi tới thì thầm bên tai Cố Lan San hồi lâu, lúc này Cố Lan San mới hoàn toàn biết hết bối cảnh gia đình Thịnh Thế.

Nói là biết thật ra Cố Lan San có chút mờ mịt, cô chỉ nhớ rõ tên bốn người chị ruột của Thịnh Thế bắt nguồn từ thành ngữ "Hoan ca tiếu ngữ," – Thịnh Hoan, Thịnh Ca, Thịnh Tiếu, Thịnh ngữ.

Lúc đó, Cố Lan San nhận được rất nhiều thư tình nhưng cô cũng không đọc cái nào chỉ tập trung vào bài vở. Nguyên nhất rất đơn giản, cô muốn sếp thứ nhất trong kỳ thi chuyển cấp này. Sau đó, đến

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net