34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vẫn là Mẫn Doãn Kì phá vỡ bầu không khí ngột ngạt kì quái này. Hắn nói khẽ bên tai Kim Thái Hanh: "A Hanh, ra ngoài rồi nói."

Điền Chính Quốc không biết lúc này cậu nên đi vào thang máy lên lầu hay là nên làm cái gì khác, sự buồn bực trong mắt Kim Thái Hanh cậu thấy rất rõ ràng.

Điền Chính Quốc rũ hàng mi còn ẩm ướt. Cũng chẳng phải việc gì ghê gớm, nếu như là bạn bè thì nói dối một chút cũng đâu có sao, huống hồ, cậu và Kim Thái Hanh còn không được tính là bạn bè.

Kim Thái Hanh đi sát cạnh Điền Chính Quốc: "Quốc Quốc, đến đây."

Giọng của anh rất nhẹ, tựa như sợi lông vũ khẽ vuốt một cái bên tai Điền Chính Quốc, nhưng sợi lông vũ này lại có những chiếc gai nhọn trí mạng.

Phác Trí Mẫn và Trịnh Hạo Thạc đều không nghe thấy, hai người bọn họ còn đang kinh ngạc.

"Uầy, tình cờ thật đấy, đến đây rồi mà vẫn còn gặp phải!" Bởi vì không có ai đi vào nên thang máy chậm chạp khép lại. Trịnh Hạo Thạc lại bấm mở, nhưng thang máy đã đi lên trên, tầng trên có người muốn xuống dưới.

Trịnh Hạo Thạc ôm cánh tay, tựa vào tường: "Sao tao cứ có cảm giác ánh mắt kia của Kim Thái Hanh đáng sợ thế nhỉ? Bình thường trông nó bình dị gần gũi lắm cơ mà?"

"Nếu không phải thằng đó đối xử với Quốc Quốc như vậy, tao cũng không ghét nó đâu."

Phác Trí Mẫn ra vẻ "Mày thì biết cái gì", nói cậu ta: "Không có đâu, kiểu người như lớp trưởng lớp bọn mày ấy, toàn là bên ngoài nhẹ nhàng như mây gió, sau lưng thì gài bẫy ép chết người ta, mày có chết như thế nào cũng không biết được."

"Mày nhìn cái tên bên cạnh cậu ta đi, với cả hai người kia nữa, rõ ràng trông cũng chỉ tầm tuổi bọn mình, nhưng nhìn đã biết không cùng thế giới rồi."
Trịnh Hạo Thạc: "Sao mày biết?"

Phác Trí Mẫn: "Chị tao nói đó, bả bảo nhà quyền thế nào nước cũng sâu, nếu như gặp phải mấy kiểu người như thế kia, không thể làm bạn thì cũng đừng có mà đắc tội bọn họ."

Trịnh Hạo Thạc cười lạnh một tiếng: "Mày chuyên nghiệp quá nhỉ?"

Phác Trí Mẫn: "Không phải là tao chuyên nghiệp, là mày thiếu hiểu biết."

Trịnh Hạo Thạc: "..."

Hai người bọn họ vừa chờ thang máy vừa buôn chuyện nửa ngày, không thấy Điền Chính Quốc tham gia, Phác Trí Mẫn bèn chọc vai cậu: "Quốc Quốc, ông đang nghĩ gì thế?"

Điền Chính Quốc lấy lại tinh thần, điều chỉnh tâm tư đã bị Kim Thái Hanh làm cho nhiễu loạn, nhìn hai người: "Hình như tôi đánh rơi đồ trong suối nước nóng rồi, hai người đi lên trước đi, lát nữa tôi sẽ tới tìm mấy ông."

Phác Trí Mẫn ôm lấy cánh tay cậu: "Không chịu, tôi muốn đi cùng ông cơ."
Điền Chính Quốc: "..." Bỗng thấy Phác Trí Mẫn quá bám người như vậy cũng không tốt cho lắm.

"Mày đủ rồi đó Mẫn, hôm nay mày buồn nôn quá thể đáng." Trịnh Hạo Thạc xách Phác Trí Mẫn sang một bên: "Bọn tao đợi mày ở phòng nhé, sau đó rồi cùng đi ăn cơm."

Điền Chính Quốc gật đầu, đưa đồ trong tay cho Trịnh Hạo Thạc cầm lên hộ, sau đó quay người đi xuyên qua khỏi đám người chờ thang máy không biết đã nhiều lên từ lúc nào.

Phác Trí Mẫn lưu luyến không rời: "Tao không muốn xa Quốc Quốc mà."

"..." Trịnh Hạo Thạc : "Đmm, mày mà còn không ngậm mồm vào lên lầu tao sẽ lột da mày."

Phác Trí Mẫn căn bản không sợ Trịnh Hạo Thạc: "Tao cũng thích mày mà."

Trịnh Hạo Thạc rùng mình: "Tao không nuốt nổi mày như thế này đâu."

Phác Trí Mẫn trèo lên người Trịnh Hạo Thạc, kéo áo choàng tắm của cậu ta xuống, để lộ ra bả vai màu lúa mạch, phía sau lập tức có mấy người che miệng cười, nhưng không có ác ý.
Bộ dạng các cậu trai mười mấy tuổi cãi nhau ầm ĩ rất khó khiến cho người ta thấy ghét.

Xâu đèn chùm trong sảnh chính sáng đến chói mặt, ở chính giữa có một lùm Cana Indica* màu sắc rực rỡ, trong hồ có vài con cá chép đang tung tăng bơi lội, thỉnh thoảng còn nhảy lên tạo thành một đường trắng xóa.

*Tiếng Việt là cây dong riềng

Hình như là được đốt huân hương, hương đàn mộc thoang thoảng hòa trộn với bầu không khí nóng ẩm của suối nước nóng.

Điền Chính Quốc đứng cạnh lùm hoa Cana Indica, vẻ mặt mờ mịt.

Kim Thái Hanh đâu rồi?

Đối diện sảnh chính là một cửa sổ sát đất, bên trong đèn đuốc sáng trưng, bên ngoài cũng cực kì náo nhiệt. Trong sân là ánh đèn bóng người thướt tha, nghe nói chín giờ sẽ bắn pháo hoa.

Đối diện chùm Cana Indica, ngay bên ngoài cửa kính, mấy cậu trai đang mỗi người tựa một góc, nhưng mắt lại không dám nhìn lung tung.
Chỉ có một người con trai, vẻ mặt vẫn thản nhiên, con ngươi đen nhánh rơi trên người cậu nhỏ đang có vẻ mặt vô tội cùng chút oan ức trong sảnh chính, khẽ nhếch môi.

Mẫn Doãn Kì bị động tác của Kim Thái Hanh làm cho nổi một lớp da gà: "A Hanh, ông đừng có bơ người ta nữa, mau vào xem Điền Chính Quốc đi, em ấy cứ đứng chờ kìa."

Kim Thái Hanh không nói chuyện.

Mẫn Doãn Kì thật sự không chịu nổi thần kinh của Kim Thái Hanh: "Ông nói đi, em ấy không thích ông, bây giờ ông đang theo đuổi người ta thì còn giận dỗi cái gì nữa."

"Van ông đấy, đi vào và nâng điểm lên đi, ok?"

"Ông mất vợ bây giờ."

Chàng trai mập mạp đang tựa cây cột chỉ dám lơ đãng quét qua một cái, cậu trai kia đúng là đẹp thật, xong y nhìn về phía Mẫn Doãn Kì: "Doãn Kì, đó là Điền Chính Quốc à?"

Mẫn Doãn Kì lườm y một cái: "Còn ai nữa, ông thấy A Hanh đối xử với người nào... Như thế chưa?" Hắn thật sự không biết nên hình dung như thế nào, đành phải nói như thế, bọn họ đều là bạn chơi với nhau từ nhỏ, đương nhiên sẽ hiểu được.

Kim Thái Hanh là người lạnh lùng nhất cả đám, cấp hai cả lũ bắt đầu biết yêu, anh đã bận học tập, đi theo sau ba anh học cách quản lý công ty; là người đều sẽ mắc sai lầm, nhưng Kim Thái Hanh sẽ không.

Không có tình cảm, cho nên sẽ không có sai lầm.

Mẫn Doãn Kì vẫn thường cảm thấy A Hanh như vậy hơi quá cực đoan, chưa biết chừng sau này ai yêu đương với cậu ta sẽ bị cậu ta giam ở trong nhà luôn. Hắn lặng lẽ thắp một cây nến cho Điền Chính Quốc.

Mấy người bọn họ đang nói chuyện thì Điền Chính Quốc phát hiện ra họn họ, nói đúng hơn là Điền Chính Quốc phát hiện ra Kim Thái Hanh. Hai người đứng thẳng nhau, Điền Chính Quốc trực tiếp đối mặt với ánh mắt của Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh vẫn luôn nhìn mình, anh ta biết mình đang tìm anh ta.

Trong lòng Điền Chính Quốc bỗng trào dâng sự bất đắc dĩ và một loại cảm giác không thể hiểu nổi, tủi thân?
Cậu lạnh lùng nhìn Kim Thái Hanh một lát, đầu hơi cúi xuống, quay người đi về phía thang máy.

Đầu ngón tay của Kim Thái Hanh run lên.

Mẫn Doãn Kì gấp gáp: "A Hanh, chán ông thật đấy. Điền Chính Quốc lừa ông là không đúng, nhưng ông phải ra làm cho rõ, người ta vẫn chưa thuộc về ông đâu."

Nam Tuấn mập mạp cũng khuyên nhủ, bọn họ chưa chơi với Kim Thái Hanh lâu như Mẫn Doãn Kì, nên chỉ dám khuyên thôi chứ không dám dùng giọng điệu như Mẫn Doãn Kì mà nói chuyện với anh.

Điền Chính Quốc đứng ở trước thang máy, đưa lưng về phía mấy chàng trai bên ngoài sảnh chính. Tỉnh táo lại rồi, cậu cảm thấy mình cũng thật nhàm chán, cứ ngu ngu ngơ ngơ bị Kim Thái Hanh dắt mũi, rồi bắt đầu vô cớ giận anh ta.

Sao cậu lại giận Kim Thái Hanh chứ?

Thang máy từ từ mở ra, Điền Chính Quốc đi vào, ấn số tầng, lúc nó sắp khép lại thì bị một bàn tay khớp xương rõ ràng chặn ở giữa, cửa chậm rãi lùi sang hai bên.

Điền Chính Quốc ngước mắt, nhìn thấy Kim Thái Hanh ở bên ngoài thang máy.

Kim Thái Hanh kéo người ra khỏi sảnh chính, Điền Chính Quốc đang đi dép lê, bị anh kéo cho lảo đảo, còn va vào lưng Kim Thái Hanh. Kim Thái Hanh nới lỏng bàn tay đang kéo Điền Chính Quốc, bước chân cũng chậm lại.

Điền Chính Quốc bị kéo ra sau một cây cột ở ngoài sảnh, bên này không có ai, cậu nhìn xung quanh, phát hiện thật sự không có mấy người, trái tim thịch một cái lập tức nhảy lên tới cổ họng.

Đây là... Thời cơ tốt để bịt miệng?!

Kim Thái Hanh nhìn người trước mặt mình từ ngơ ngác trở nên hoảng hốt, rồi lại ra vẻ điềm tĩnh. Điền Chính Quốc ở trước mặt anh tựa như một tờ giấy trăng, vui hay không vui đều viết hết lên mặt.

Vừa rồi, thật sự đã chọc cho người ta giận.

Mắt Kim Thái Hanh đen như mực, đậm hơn cả bóng đêm. Điền Chính Quốc bị anh nhìn cho tê cả đầu, yết hầu lạnh lẽo.
Một trận gió thổi qua. Điền Chính Quốc bỗng cảm thấy lạnh vai, cúi đầu mới phát hiện ra vừa rồi bị Kim Thái Hanh lôi kéo, đai lưng của áo choàng tắm đã bị tuột ra, hai vạt áo cũng dần thả sang hai bên, bả vai đã lộ quá nửa.

Kim Thái Hanh thuận theo ánh mắt của cậu, Điền Chính Quốc lập tức thò tay thắt lại đai lưng, nhưng đai lưng lại vắt ở sau lưng cậu, cậu cúi đầu loay hoay cả buổi vẫn không được, càng khiến cho phần vai áo thêm tụt xuống.

Ánh mắt Kim Thái Hanh cũng không có gì đặc biệt, nhưng bị người ta nhìn như vậy, Điền Chính Quốc vẫn hơi nóng nảy.

Dây lưng cũng không buộc được.

Vừa ngâm suối nước nóng nên trên cơ thể cậu có một lớp mồ hôi mỏng.

Càng gấp càng loạn.

Sự sợ hãi căng thẳng khi phải đối mặt với Kim Thái Hanh đã được ép xuống đáy lòng, nay bùng lên trong khoảnh khắc, "bùm" một tiếng, nổ tung.
Điền Chính Quốc ngước lên, trong mắt phủ một tầng hơi nước: "Anh có phiền không?"

Kim Thái Hanh chưa từng nhìn thấy Điền Chính Quốc như vậy, đôi mắt cậu xinh đẹp đến nỗi khiến anh phải sững sờ. Nhưng đây cũng là lần đầu tiên, lần đầu tiên Kim Thái Hanh không màng đến gương mặt xuất sắc của cậu, mà tập trung vào đôi mắt không biết xinh đẹp đến nhường nào.

Trong mắt Điền Chính Quốc có hoảng loạn, có căng thẳng, còn có ấm ức, những điều này Điền Chính Quốc lại không thấy được, thậm chí cậu còn không rõ tâm trạng hiện giờ của mình là gì.

Bởi vì tất cả cảm xúc cuộn vào một chỗ, khiến cho Điền Chính Quốc không phân biệt được.

Thứ cậu cảm nhận được chính là bực bội, và giận dỗi.

Nơi trái tim như bị thứ gì đó nhẹ nhàng nhéo một cái, Kim Thái Hanh bắt lấy cổ tay của người này, kéo em ấy vào gần mình hơn một chút, hai tay vòng ra sau hông cậu, cầm lấy hai đầu dây buộc vừa mảnh vừa dài, không nhanh không chậm thắt lại cho cậu.
Hiện giờ trông Điền Chính Quốc chẳng khác nào được Kim Thái Hanh ôm vào lòng, ít nhất là từ góc nhìn của đám con trai đằng kia là vậy.

"Vãi chưởng, A Hanh đây là... Làm thật?" Con mắt của Nam Tuấn gần như rớt xuống.

"Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người quát A Hanh được cậu ta dỗ lại đây, sao sao sao lại, vừa rồi A Hanh vẫn còn tức giận mà? Ông đây mới chớp mắt một cái đã thành cậu bé kia giận dỗi rồi?"

Mẫn Doãn Kì liếc y một cái: "Tên em ấy là Điền Chính Quốc."

Nam Tuấn chậc chậc hai tiếng: "A Hanh thua rồi."

"Chưa chắc, có khi chỉ là thấy người ta đẹp nên kiên nhẫn chơi đùa thôi, A Hanh thích người đẹp, các anh cũng biết còn gì."

"Thích người đẹp thì cũng chỉ là dừng bước thưởng thức thôi, A Hanh như thế không phải là thưởng thức, mắt mày to nhưng chả được tích sự gì em ạ, móc ra đi."
"..."

Điền Chính Quốc ở sát gần Kim Thái Hanh, mặt gần như dán lên cổ anh. Cậu lùn hơn Kim Thái Hanh một chút, nên đối diện tầm mắt là yết hầu của anh, giương mắt lên một chút là cái cằm, rũ mắt xuống là lòng ngực.

Mùi bạc hà trên người Kim Thái Hanh chầm chậm bao vây Điền Chính Quốc, không cho cậu từ chối.

Điền Chính Quốc vô thức nuốt một ngụm nước bọt, cả người cứng đờ.

Sao vẫn chưa buộc được vậy?

Đai lưng đã buộc xong rồi, là do Điền Chính Quốc quá sốt ruột.

Kim Thái Hanh buộc xong dây lưng, Điền Chính Quốc nhân đó kéo giãn một chút khoảng cách với anh, ánh mắt hoảng loạn chớp chớp, không biết nên nói cái gì.

Hình như vừa rồi cậu đã quát Kim Thái Hanh, sao cậu lại quát Kim Thái Hanh chứ?

Điền Chính Quốc giương mắt, phát hiện vẻ mặt của Kim Thái Hanh vẫn như bình thường, bèn thở ra một hơi, hẳn Kim Thái Hanh không để ý đâu.
Cứ như vậy, nửa phút trôi qua, trong đầu Điền Chính Quốc nghĩ đến đủ thứ chuyện trên trời dưới bể. Kim Thái Hanh nhìn người trước mặt, sự tàn bạo khi biết Điền Chính Quốc lừa mình đã lặng lẽ biến mất.

Anh rũ mắt, mở miệng nói: "Quốc Quốc, tại sao em lừa tôi còn giận ngược lại tôi?"

Điền Chính Quốc hơi giật mình, thôi xong, Kim Thái Hanh bắt đầu tính sổ rồi. Thật ra cậu cảm thấy đây cũng không phải chuyện gì to tát, chẳng đáng để Kim Thái Hanh để ý.

Nhưng cậu vẫn trả lời qua loa với Kim Thái Hanh: "Thì, tự nhiên thấy giận."

Kim Thái Hanh: "..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net