Chương 1: Giam cầm và hoan lạc ở điện Đăng Tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cả hai người họ vẫn luôn bên cạnh chăm sóc lẫn nhau, lúc này những con linh cẩu đói xuất hiện, bao vây cả hai người.

Cố Lăng Tiêu bế Trì Ninh lên giường, những ngón tay dài túm lấy gáy của mấy con thú săn kia rồi liếc mắt nhìn một cách tàn ác: "Những tên ngu ngốc lúc nào cũng tự khoác lác là danh môn chính phái kia lại đến rồi." Nam nhân ấy nhíu mày, để lộ ra vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị: "Vừa hay những tên tiểu quỷ dưới lòng đất cũng đang rất đói, vậy thì để bọn chúng đi thưởng thức bữa trưa thôi."

Trì Ninh mặc một bộ đồ màu hồng nhạt dịu nhẹ, miếng vải trắng vương trên khuỷu tay: "Ngươi đã từng nói sẽ quay đầu..."

"Quay đầu?" Cố Lăng Tiêu cảm giác như mình đang nghe chuyện cười, "Sư tôn tốt của ta, có phải người bị nhốt trong điện Đăng Tiêu này quá lâu nên hồ đồ rồi? Nếu như ta quay đầu, đám người ngoài điện kia chắc chắn sẽ đến lột da róc xương ta để trút giận."

"Trước đây ta tùy hứng đồng ý với người đều bởi vì tối hôm đó ở trên giường của ta, biểu hiện của người rất ngoan ngoãn."

"Nếu như ta quay đầu, thì còn ai phía sau ta chứ?"

Cố Lăng Tiêu, bất cứ ai nghe được cái tên này đều biết hắn là một tên ngông cuồng, tham vọng trở thành thiên tôn. Có thể điều khiển những xác chết thành con rối để làm việc cho mình, từ đó về sau, xương cốt ở khắp giang sơn tứ hải đều chịu sự điều khiển của hắn, trở thành một lá chắn vững chắc của hắn.

Lưu truyền rằng Cố Lăng Tiêu đã từng bái Vân Thanh trưởng môn của tộc Ngọc Phong làm sư phụ nhưng lại luôn mang một nỗi hận sâu sắc đối với Vân Thanh tiên nhân. Ngày hôm đó sau khi nắm được quyền lực trong tay, Cố Lăng Tiêu san bằng cả tộc Ngọc Phong, tàn sát tất cả đồ đệ của môn phái, bắt cóc sư tôn ngay lúc đó, giam cầm y trên chính chiếc giường của mình, đêm nào cũng chìm đắm trong hoan lạc.

Cố Lăng Tiêu ôm lấy eo của Trì Ninh, khiến cho một mỹ nhân thanh cao thoát tục như y nằm gọn trong vòng tay của mình.

Trì Ninh bị hắn ức hiếp mạnh tay đến nỗi nhịn không được khẽ rên lên một tiếng, âm thanh mềm mại du dương, giống như một đóa hoa quỳnh nở rộ vào đêm xuân.

Cố Lăng Tiêu thích ngắm nhìn sư tôn khi y bị hắn làm đến cực khoái, hắn chỉ cần tăng thêm một chút lực, liền có thể nhìn thấy dáng vẻ cắn môi cam chịu của y, không dám thốt ra bất cứ âm thanh nào.

"Ta thật muốn moi nơi này ra xem trái tim của người có phải làm bằng đá hay không. Đã trở thành tù nhân của ta rồi, mà vẫn mang một dáng vẻ lạnh lùng như sương tuyết này, rốt cuộc là cho ai xem?!" Cố Lăng Tiêu đặt tay lên ngực của Trì Ninh, khẽ vuốt ve, "Sư tôn đã từng thấy trái tim ta rồi nhỉ, là ta tự tay mổ ra, máu cứ như vậy mà chảy xuống cổ tay người, khiến cho cả cơ thể đều nhuốm màu đỏ tươi."

Trái tim của Trì Ninh như bị ai đó siết lấy, y lo sợ nói: "Đừng, đừng nói nữa...cầu xin ngươi."

"Tại sao lại không nói? Có một số chuyện ta không nhớ rõ, vẫn cần nhờ vào sư tôn kể cho ta nghe. Đồ đệ của người năm đó bao nhiêu tuổi? Khi bị moi tim có đau hay không?"

"Xin lỗi..."

"Người học được cách nói lời xin lỗi rồi, quả là hiếm lạ." Cố Lăng Tiêu lạnh lùng châm biếm.

Nam nhân trong vòng tay hắn không nói lời nào, Cố Lăng Tiêu đưa tay nắm lấy cằm y, khiến y ngước mắt lên nhìn mình, hắn nhìn những sợi tóc vương lên má y, cả những hàng nước mắt từ từ lăn xuống từ trong hốc mắt đỏ ửng.

Vậy mà lại khóc rồi.

Cố Lăng Tiêu khi ở trên giường thích tìm mọi cách để khiến cho Trì Ninh khóc, nhưng Trì Ninh cứng rắn đến nỗi cho dù có cắn môi đến chảy máu cũng không hề phát ra bất cứ âm thanh nào.

Nhưng hôm nay lại vì những chuyện xưa cũ mà khóc một cách đau đớn đến vậy, khiến cho Cố Lăng Tiêu không hề thoải mái chút nào.

"Bây giờ dừng tay vẫn còn kịp, tội trạng tày trời của ngươi ta sẽ cùng ngươi gánh lấy, ta giúp ngươi lấy lại tiên cốt, từ từ tu..."

"Đủ rồi!"

Cố Lăng Tiêu hét lớn, ngắt ngang câu nói của Trì Ninh.

Thật đáng cười, người này tự tay hủy đi tiên cốt của hắn, hủy luôn toàn bộ tu vi của hắn, bây giờ lại muốn khuyên hắn chuộc tội?

Đó là điều không thể.

Sau khi Cố Lăng Tiêu phát tiết xong, hắn không thèm quan tâm đến nam nhân trên giường còn sống hay đã chết, lập tức đứng lên rồi buộc lại thắt lưng một cách ung dung. Cơ thể hắn cực kỳ đẹp, những đoạn cơ bắp hiện ra một vẻ cường tráng và sức mạnh cuồn cuộn.

"Ta ra ngoài giải quyết đám phế vật kia. Sư tôn ngoan ngoãn ở đây chờ ta trở về."

Trì Ninh mệt đến mức hoa mắt ù tai, chỉ mơ hồ đáp lại một tiếng, mái tóc dài của y vương xuống chiếc chăn gấm. Thân hình gầy gò đó cũng chỉ khiến cho chiếc chăn gấm cộm lên một chút.

Y gầy quá rồi, giống như một chú mèo nhỏ đáng thương vậy.

Cố Lăng Tiêu không hề có cảm giác muốn ăn gì, nhưng trước khi đi vẫn nói: "Tối nay sẽ làm ít món mà người thích ăn, miễn là đừng chết trong điện Đăng Tiên."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net