Chương 10: Xin lỗi, Trì tiên tôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Núi Tinh Li là ngọn núi cao và dốc nhất tộc Ngọc Phong.

Tên của nó bắt nguồn từ truyền thuyết sao băng rơi xuống mặt đất. Truyền thuyết kể rằng một ngàn năm trước có ánh sáng của một ngôi sao rơi xuống đỉnh núi, ánh sáng này cực kỳ mãnh liệt, không bao giờ lụi tàn.

Một vị đại sư trong khi luyện khí đã nhìn ra được khí tức cực kỳ lạnh lẽo của kiếm khí tỏa ra từ trên núi, cũng là thứ độc nhất vô nhị trên thế gian.

Sao băng rơi xuống, nhặt được Trích Thần.

Hấp thụ được linh khí của Trích Thần kiếm, núi Tinh Li từ một ngọn núi hoang tàn đã trở thành một ngọn núi có linh khí dồi dào, nhân tài kiệt xuất sẽ xuất hiện ở nơi đó, còn sinh ra rất nhiều bảo vật quý hiếm.

Núi Tinh Li mỗi bốn năm sẽ mở ra một lần, các đệ tử của tộc Ngọc Phong chưa tìm được pháp khí phù hợp với bản thân sẽ được đến đây để tìm.

Những linh khí cao cấp đều có tính cách khá là nóng nảy, sẽ chọn lựa cho mình chủ nhân mà chúng cảm thấy đủ mạnh mẽ.

Vì vậy bốn năm sẽ có một đợt hội họp lớn diễn ra, hầu hết đều là những người khi đến thì tràn đầy hy vọng, nhưng đều tay trắng trở về.

"Căng thẳng không?" Trước điện Dao Quang, Trì Ninh hỏi tiểu đồ đệ của mình.

Cố Lăng Tiêu dắt một thanh kiếm gỗ sau lưng, đôi mắt to tròn cứ nhấp nháy liên tục: "Căng thẳng..."

Kiếp trước khi Cố Lăng Tiêu mười sáu tuổi đã lấy được Trích Thần kiếm, tài giỏi hơn người, khiến cho người đời kinh ngạc.

Có điều bây giờ...

Trì Ninh nhìn vào búi tóc trên đầu tiểu đồ đệ, đứa trẻ này vẫn còn chưa có nền móng vững chắc, sau khi vào núi Tinh Li rồi từ từ tích lũy kinh nghiệm là được.

"An toàn là trên hết, đừng quá mạo hiểm." Trì Ninh dặn đi dặn lại nhiều lần.

Trước núi Tinh Li có một khán đài, ba vị phong chủ sẽ ở đây để quan sát những động tĩnh xảy ra trong núi, thuận lợi cho việc chấm điểm, cược xem vị đệ tử nào sẽ giành được món vũ khí lợi hại nhất.

Khi Trì Ninh đưa Tôn Đại đến, khắp nơi đều đông nghẹt người, ồn ào náo nhiệt.

Nhị phong chủ Thích Dư Ca sau khi gặp Trì Ninh liền khua tay để gọi y: "Trì sư đệ, lần này đệ chọn ai?"

Trì Ninh tiến về phía trước, thấy những miếng ngọc được đặt khắp nơi trên bàn. Thứ tự các đệ tử được sắp xếp theo những miếng ngọc đang để trên bàn, tên của từng vị đệ tử cũng được liệt kê trên bảng Chiêu Linh từ trên xuống dưới.

Trì Ninh bỏ hết tất cả những miếng ngọc xuống: "Chọn đồ nhi của ta, Cố Lăng Tiêu."

Vừa dứt lời, tên của Cố Lăng Tiêu trên bảng Chiêu Linh từ phía dưới chót liền tăng lên hạng một.

Khiến cho đại đệ tử của Thích Dư Ca, Dung Giới phải tụt xuống hạng hai.

Nét mặt của các đồng môn vô cùng kinh ngac. Vị đồ đệ này của Trì Ninh chỉ vừa mới nhập môn một năm thôi, nghe nói cảnh giới cơ bản nhất còn chưa đạt tới, mà Dung Giới được biết đến là một đệ tử đời thứ hai nổi bật nhất.

Cao thấp đã rõ, vậy cũng đáng để Trì Ninh bỏ ra nhiều tiền cược như vậy sao?

Tôn Đại nhìn miếng ngọc đó mà đau lòng, nhỏ tiếng nói: "Sư tôn, trong điện của chúng ta không có nhiều linh thạch đến vậy, nếu như thua rồi...đền không nổi."

Trong lòng Trì Ninh hiểu rõ rằng sẽ thua, kiếp trước lần tỉ võ này người thắng lợi chính là Dung Giới.

Bản thân cũng có chút ngu ngốc, tốn nhiều tiền như vậy chỉ bởi vì muốn...nghe những tiếng reo vang.

Còn có thể nhận được một nụ cười của Cố Lăng Tiêu.

Thích Dư Ca cười nói: "Tất cả mọi người đều đang nhìn, đệ không chối cãi được đâu đó."

"Mấy ngày trước điện Quang Dao có được một ít linh thạch, bây giờ đã bị sư đệ một phát tiêu sạch rồi." Giải Cửu Trạch đến trễ, lập tức tiếp lời của Thích Dư Ca.

Giải Cửu Trạch rất ít khi đến trễ. Nhưng lần này không những đến trễ, trên mặt còn mang một dấu vết rất rõ ràng, giống như bị vật gì đó làm cho bị thương.

Tầm mắt của Thích Dư Ca hướng về phía Giải Cửu Trạch, những ý cười trong ánh mắt đó biến mất đi phần nào: "Sư huynh, mặt huynh bị sao vậy?"

Câu hỏi này cũng bức thiết quá đi, giống như nói Giải Cửu Trạch là một kẻ bạc tình ăn xong bỏ đi vậy.

"Nuôi một con linh sủng, tính cách rất hoang dã." Giải Cửu Trạch khẽ ho một tiếng rồi nhẹ liếc mắt về phía Trì Ninh.

Khóe môi Trì Ninh khẽ cong lên, nhưng y không nói gì. Ai bảo Giải Cửu Trạch muốn xem nguyên thân của y chứ, để lại một chút dấu vết bằng đôi cánh nhọn cũng mình cũng được coi là nhẹ rồi.

Vẻ mặt của Thích Dư Ca lập tức thay đổi, cuối cùng uống một ngụm trà rồi không nói thêm gì nữa.

Trong lúc nói chuyện, rất nhiều đệ tử tham gia cuộc huấn luyện lần này đã tiến vào núi Tinh Li, mặt nước dùng để quan sát tình hình bên trong núi cũng đã bắt đầu xuất hiện.

Đa số các đệ tử không có gì trong tay, chỉ đành chia nhóm vài người để đồng hành cùng nhau.

Trì Ninh nhíu mày khi nhìn thấy Cố Lăng Tiêu tách khỏi đám người đó, một thân một mình tiến vào sâu bên trong khu rừng. Trong rừng chướng khí rất nặng, nếu như chỉ cần lơ là một chút là rất dễ rơi vào ảo giác.

Hình bóng của Cố Lăng Tiêu rất nhanh đã mất hút trong làn sương mù dày đặc.

Trì Ninh không còn nhìn thấy đệ tử của mình qua tấm kính nữa.

Nửa canh giờ sau, cảm giác bất an trong trái tim của Trì Ninh ngày càng mạnh mẽ hơn.

Trong lúc y điều tức để giúp Cố Lăng Tiêu sửa lại ngọc bội đã đưa vào nó một chút linh thức, y nhắm mặt lại để cảm nhận. Trước mắt y xuất hiện ra một hang động, có những giọt nước đang chảy tí tách, cây dây leo mọc lộn xộn khắp nơi.

Trước ánh sáng lờ mờ đó, có một con Giao Long từ trong hồ bay vút lên không trung.

Đây chắc chắn là hang động mà ngôi sao băng đã rơi xuống.

Cố Lăng Tiêu nhanh như vậy đã vào đến tâm của núi Tinh Li rồi!

Giao Long và Trích Thần kiếm cùng nhau tồn tại, nó bảo vệ Trích Thần kiếm đến nay cũng đã hơn một ngàn năm rồi, không biết có bao nhiêu người đã bị mai táng trong bụng của nó.

Y chỉ cảm nhận được đến đó, lập tức không còn thấy được gì nữa, trước mắt y chỉ còn lại một màu đen như mực.

Trì Ninh lập tức cầm lấy Đạp Hồng kiếm đứng lên, nói với Giải Cửu Trạch: "Sư huynh, Cố Lăng Tiêu gặp nguy hiểm."

Giải Cửu Trạch cũng cảm nhận được kết giới của hang động đó đã bị phá hủy, hắn do dự trong phút chốc: "Một khi bước vào núi Tinh Li, không quan tâm đến sinh tử."

Sau khi đại phong chủ dứt lời, liền lệnh cho những đệ tử đang canh giữ núi Tinh Li ngăn chặn Trì Ninh lại: "Xin lỗi, Trì tiên tôn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net