Chương 57: Anh hai, một lần nữa đi~~~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Thần Thần, đang nghĩ gì vậy?" Quý Tiêu Dương vươn bàn tay còn lại ra, nhéo nhéo hai má Quý Thần Quang.

"Không có gì!" Quý Thần Quang lấy lại tinh thần, ngẩng đầu lên cười đến mắt đều híp lại với Quý Tiêu Dương "Anh hai, em đói bụng!" Nói xong thì há miệng thật to, bộ dạng như vậy là muốn Quý Tiêu Dương đút cậu.

Ngô Tĩnh ngồi đờ ra trừng mắt thật to nhìn động tác của Quý Tiêu Dương. Tay đút cơm, miệng cười sủng nịch, động tác vừa tao nhã lại vừa lưu loát tự nhiên... Quý Tiêu Dương thật sự đút Quý Thần Quang ăn cơm?! Động tác của anh vừa thuần thục lại vừa tự nhiên như vậy, có thể thấy được là do tạo thành thói quen mà ra. Nói cách khác, chính là Quý Tiêu Dương thường xuyên đút cơm cho Quý Thần Quang?... Đây là chuyện gì vậy a?! Từ bé đến giờ cô chỉ thấy qua cha mẹ đút cơm cho con cái ăn thôi... Hai anh em này không ngờ lại thân thiết đến mức như vậy... Dường như có chút kì quặc!

"Ưm, ngon quá a!" Quý Thần Quang nhai a nhai, trên mặt mang theo vẻ cười thỏa mãn.

"Ăn ngon sao, vậy thì ăn nhiều chút nữa, để béo lên thêm một tí! Thần Thần trước đây rất là mũm mĩm nha!" Quý Tiêu Dương cầm lấy cánh tay Quý Thần Quang khẽ cười nói.

"Anh hai đút cơm cho Thần Thần thì Thần Thần ăn mới nhiều!" Nhai từng miếng, từng miếng thức ăn mà Quý Tiêu Dương đút cho, sau khi nuốt xong thì vẻ mặt đầy thỏa mãn mà không nặng không nhẹ nói một câu.

"Tiêu Dương, em có việc nên đi trước đây!" Nhìn thấy hai anh em trước mặt xem mình như người vô hình thì Ngô Tĩnh càng nhìn càng tức, nụ cười trên mặt vẫn cố gắng duy trì, cuối cùng thì nhịn không được mà đứng dậy cầm lấy túi sách của mình, nhợt nhạt nói một câu, cũng không chờ Quý Tiêu Dương trả lời đã xoay người rời khỏi.

"Anh hai, em còn muốn ăn nữa!" Quý Thần Quang nuốt xong miếng cơm cuối cùng thì lớn tiếng nói một câu, nhưng khóe mắt lại trộm liếc về phía Ngô Tĩnh đang mở cửa rời khỏi phòng, thật dễ dàng nhận thấy thân thể của cô đang cứng ngắt bước đi. Nụ cười bên khóe miệng không tự chủ được mà nhếch cao lên.

"Thần Thần, rất vui sao?" Quý Tiêu Dương đặt chén cơm xuống, ánh mắt mang theo vẻ tươi cười trêu chọc mà nhìn vào Quý Thần Quang trong lòng.

"Vui!" Hai má lúm đồng tiền đều hiện rõ cả ra. Quý Thần Quang cười đến xán lạn.

"Thần Thần, em đúng là một đứa trẻ nghịch ngợm mà!" Quý Tiêu Dương bất đắc dĩ cười cười, vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Quý Thần Quang.

Quý Thần Quang đang cười liền trợn tròn mắt "Anh hai, anh phát hiện ra rồi sao?!" Giọng nói mang theo vài phần kinh ngạc cùng chột dạ, ánh mắt có chút né tránh. Anh hai có trách cậu không nhỉ?

"Làm sao mà không phát hiện chứ, rõ ràng đến như vậy!" Cúi đầu hôn lên má Quý Thần Quang, Quý Tiêu Dương cũng không có ý kiến gì với việc làm của cậu. Những khi nhìn thấy Thần Thần ngây ngô dùng âm mưu nhỏ bé đó để đuổi đi những cô gái vây quanh mình thì trong lòng anh sẽ cảm thấy rất cao hứng và thỏa mãn. Vì thế, mỗi lần như vậy anh đều chỉ lẳng lặng đứng một bên mà nhìn, làm bộ cái gì cũng không biết. Thần Thần của anh rất đáng yêu! Tuy rằng rất tinh nghịch và gian manh nhưng lại làm cho bản thân anh yêu thương đến không thôi.

"Vậy..." Đôi mắt Quý Thần Quang mở to tràn ngập sợ hãi nhìn về phía Quý Tiêu Dương "Anh hai, có trách Thần Thần không?..."

"Em nói xem!" Dùng mũi chạm nhẹ vào má Quý Thần Quang, giọng nói của anh quanh quẫn bên tai cậu, thật ôn nhu, thật dịu dàng: "Tiểu quỷ~" Có lẽ là do khoảng cách quá ngắn nên khi Quý Tiêu Dương nói chuyện thì môi nhẹ chạm vào tai Quý Thần Quang. Xúc cảm mềm mềm nộn nộn làm cho trong lòng anh sinh ra một loại cảm giác kì lạ. Ma xui quỷ khiến, Quý Tiêu Dương khẽ vươn đầu lưỡi liếm nhẹ một chút trên tai Quý Thần Quang.

"Anh hai!" Quý Thần Quang ngẩn đầu, có chút bối rối nhìn về phía Quý Tiêu Dương. Bị Quý Tiêu Dương liếm như vậy làm cho cậu có chút run rẩy, cảm xúc tê dại mềm yếu kì lạ kia đột nhiên tràn lên... Thật thoải mái... Cậu cảm thấy nơi bị anh hai liếm qua dần dần nóng lên... Tay chân có chút nhũn ra, không biết làm sao cho phải. Tuy rằng cảm thấy có chút kì quái cùng tò mò nhưng... dường như cậu cũng có chút thích!

"Thần Thần, thích không nào?" Nhìn thấy Quý Thần Quang trong lòng cười đến lộ hai chiếc lúm đồng tiền nho nhỏ thì Quý Tiêu Dương biết Thần Thần là thích việc ban nãy anh làm.

"Thích!" Mạnh gật đầu một cái, đôi mắt to tròn của Quý Thần Quang nhìn về phía Quý Tiêu Dương, lóe sáng "Một lần nữa đi~ Anh hai!" Tự động đưa bên tai còn lại đến bên môi Quý Tiêu Dương, trên mặt tràn đầy chờ mong, đôi mắt trơn bóng lấp la lấp lánh.

Quý Tiêu Dương phát hiện thân thể lại bắt đầu nóng lên... Tay không tự giác mà ôm chặt Quý Thần Quang hơn. Cúi đầu, nhẹ liếm trên tai Quý Thần Quang. Anh cảm thấy thân thể cậu nhẹ run lên, trên mặt là biểu tình mơ mơ màng màng, đôi mắt như được bịt kín một tầng hơi nước. Nhìn thấy Thần Thần như vậy khiến cho trong lòng anh như bị thứ gì đó gãi qua, có chút ngưa ngứa, trong tim như có gì đó sắp bùm nổ để trào ra!

Quý Tiêu Dương như bị mê hoặc, sau khi liếm xong thì cũng không rời ra mà là tạm dừng vài giây rồi há miệng ngậm lấy cả cái lỗ tai tinh xảo của Quý Thần Quang, nhẹ nhàng mút một chút.....

"Anh... anh hai!" Quý Thần Quang run rẩy, thân thể có chút cự tuyệt!

Phát hiện Thần Thần sợ hãi, Quý Tiêu Dương lúc này mới lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn Quý Thần Quang trong lòng "Thần Thần, không thích sao?" Cảm thấy có chút mất mát, anh rất thích gần gũi như vậy với Thần Thần.

"Không... không có!" Giọng nói có chút run run, Quý Thần Quang ngẩng đầu nhìn Quý Tiêu Dương "Rất kỳ lạ a!" Chớp chớp đôi mắt, cậu không biết nên hình dung cảm giác này là như thế nào nữa. Thật sự rất kỳ lạ!... Cảm giác giống như trong thân thể có thứ gì đó đang dâng lên và tràn đầy bên trong cơ thể. Loại cảm giác đó quá mãnh liệt!... Đây là lần đầu tiên cậu gặp phải nên mới có chút sợ hãi.

Kỳ lạ?... Quý Tiêu Dương sửng sốt một chút. Có cái gì kỳ lạ a?... "Thần Thần có thích không?" Thế nhưng thật ra anh lại rất thích hôn Thần Thần như vậy! Anh cảm thấy như thế mình và Thần Thần sẽ càng gần gũi hơn, thân mật hơn nữa!

Quý Thần Quang nhìn nụ cười bên môi Quý Tiêu Dương, cậu cảm thấy dường như anh hai đang rất vui vẻ! Anh hai thật sự thích hôn như vậy sao?... Tuy rằng cậu có chút không thích ứng nhưng anh hai thích là được rồi! "Thích! Rất thích a!" Nhẹ vươn tay quấn lấy cổ Quý Tiêu Dương, trên mặt cậu cười đến xán lạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net