Chương 21: Phát hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mi mắt khẽ động, Đới Manh thử cử động liền đau nhức người, cô đang ở đâu đây, bị bắt rồi? Đới Manh xoa xoa đầu, mơ màng nhìn cảnh vật xung quanh, đây là....

"Chị tỉnh rồi sao"

"Dụ Ngôn?"

"Chị trước uống chút nước đi rồi nói. Nhưng chị phải hảo hảo giải thích cho em"

"Hảo, cảm ơn em"

--------- May mắn lúc gần như mất đi ý thức thì Đới Manh đã đâm sầm xe vào phòng mạch của Dụ Ngôn. Hôm nay đối với Dụ Ngôn khá xui xẻo, uống cà phê thì rơi ly, bánh xe trên đường đi làm thì bị bể, tâm trí cứ bay đi đâu, bồn chồn vô cùng. Thở một hơi thật dài, ngày xúi quẩy này cuối cùng cũng kết thúc, lúc chuẩn bị ra về Dụ Ngôn một phen hết hồn vì sự kiện trước mắt. Hình như chiếc xe có chút quen mắt. Là....chị ấy? Tâm trạng căng thẳng cùng cực, khắp nơi lại toàn là máu, Dụ Ngôn thật sự hoảng sợ, nước mắt vì thế không chủ động dâng trào. Giữ lại bình tĩnh, nàng cố gắng đưa người kia vào trong, thật khó khăn mới chịu được sức nặng của một người bất tỉnh.

Tay vừa cắt xong chiếc áo Đới Manh đang mặc, Dụ Ngôn đã đánh rơi chiếc kéo mình đang cầm. Hai vết sẹo gần vai trái, nói vậy, chị ấy, thật là tiểu sói con ngày đó của nàng sao. Nhận ra tâm mình đang xáo động, Dụ Ngôn vội lắc đầu lấy lại tập trung, phải nhanh chóng khử trùng, cầm máu cho Đới Manh. Vết thương khá sâu, làm sao mà cô lại bị thương ra nông nỗi này cơ chứ. Chật vật một lúc lâu mới xử lý vết thương xong cho Đới Manh, lúc này nàng mới tranh thủ ngắm nhìn khuôn mặt Đới Manh đang ngủ lúc này. Khuôn mặt này vừa rất xinh đẹp, lại rất soái nữa, đường nét thật hoàn hảo, an tĩnh như đứa trẻ ngủ say biết bao nhiêu A! nhìn kỹ vẫn có cái vết tàn nhan ở đây này, là đẹp tự nhiên, không có thẩm mĩ nha. Dụ Ngôn cười hạnh phúc chạm lấy từng đường nét trên mặt Đới Manh vô thức mỉm cười, vậy mà đến giờ nàng mới nhận ra. Đúng là xa tận chân trời gần ngay trước mắt, gần ngay trước mắt mà tìm hoài chẳng thấy. Dụ Ngôn có hơi bối rối, nếu Đới Manh tỉnh lại, nàng nên bắt đầu từ đâu đây Em là tiểu mèo vằn của chị đây, chị có nhớ em không? đắn đo một hồi thôi cứ hỏi sự việc trước mắt đã. -------

"Vì sao chị lại bị thương, còn mang theo cả mấy thứ vũ khí như kiếm nhật, súng....Đừng có nói với em chị...là sát thủ?"

Đới Manh nghe tiếng của Dụ Ngôn liền thở phào nhẹ nhõm, câu hỏi của Dụ Ngôn khiến cô phá cười lên "Em xem phim trinh thám nhiều quá hay sao. Ha ha ha. Ay da" Tự dưng phát cười, Đới Manh quên mất vết thương làm động mạnh.

"Chị cười cái gì, em đang nghiêm túc"

"Mấy thứ đó chỉ là mô hình thôi, Tôn Nhuế nhờ chị kiểm tra xem mấy khẩu súng đó có gây sát thương thật không. Nếu em không tin chị bắn liền một phát vào đầu cho em xem. Chủ yếu dùng hăm doạ mấy tên quấy rối bar. Riêng kiếm nhật là thật, khi nãy chị thấy có ẩu đã nên xen vào, ai ngờ lại thương, tức quá nên chị cướp lấy thanh kiếm chạy luôn"

Trời má ơi, câu chuyện vậy mà Đới Manh cô cũng nghĩ ra được, quan trọng hơn là Dụ Ngôn nghĩ sao. Lỡ mà kêu cô bắn thử thì lần này chạy đằng trời.

"Chị nói thật sao? Sao chị trẻ con vậy... bị thương rồi lấy luôn kiếm của người ta?" Nghe có hơi kỳ lạ nhưng có phần thuyết phục, quán bar thì an ninh cần đề cao, riêng vụ xen vào vụ ẩu đã mà lấy luôn kiếm của người ta có phần khó tin. Nếu Đới Manh chưa từng giúp nàng thì còn lâu nàng mới tin, Dụ Ngôn chút dò hỏi:

"Chị lại ra tay trượng nghĩa ẩu đả với mấy tên phê thuốc sao"

"Đúng a, em hiểu chị quá Dụ Ngôn, ấy da đau quá đau quá.." Đới Manh vờ cử động trong đau đớn nhằm chuyển chủ đề, còn hỏi nữa lộ ra mất.

"Chị đừng vội cử động, nghỉ ngơi đi, có gì mai nói tiếp" Dụ Ngôn đau lòng dặn dò

"Dụ Ngôn, em nằm xuống đây đi, đây là phòng nghỉ của em trong phòng mạch mà, em còn đi đâu" Đới Manh thừa biết nếu Dụ Ngôn ra khỏi phòng này, chắc chắn sẽ nằm tuỳ tiện bên ngoài, vậy cô là tội đồ rồi, hơn cả giường còn rộng, hai người nằm vẫn đủ.

"Chị đang bị thương, chị cứ nghĩ đi, nghề y của em bênh nhân tất nhiên được ưu tiên hơn" Dụ Ngôn khéo từ chối.

"Không sao, em mau lên đây, nếu không ngay bây giờ chị ra xe về ngay lập tức, mới hơn 1h sáng thôi, vẫn về được hụ hụ" Trình độ diễn kịch của Đới Manh này hôm nay phơi bày cũng chỉ vì Dụ Ngôn mà thôi.

"Hảo hảo, em ngủ cùng chị"

Tối hôm đó, một người quá mệt mỏi mà ngủ thật say, một người tưởng lo lắng đến mất ngủ sợ đụng vào vết thương người kia vô tình vì cảm giác dễ chịu của người bên cạnh đưa đẩy mà chìm vào giấc ngủ say.

---Tại phòng trọ----

Hứa Giai Kỳ từ ngày Tôn Nhuế đột ngột ra nước ngoài cũng ít khi liên lạc, nếu có Tôn Nhuế cũng trả lời rất chậm. Nhà trọ vắng lặng hẳn đi, cũng không có ai trêu ghẹo, theo đuôi mỗi ngày, cuộc sống nhàm chán khiến Giai Kỳ tự hỏi, bao lâu Tôn Nhuế mới về. Hai người quen biết nhau thông qua Đới Manh, trước kia Giai Kỳ cô hay theo chân cổ vũ Đới Manh, vì thế mà có biết Tôn Nhuế là một trong những kỳ phùng địch thủ các giải thể thao liên trường. Chẳng ngờ duyên trời cho Đới Manh và Tôn Nhuế gặp gỡ nhau tại đây, Giai Kỳ có cơ hội tiếp xúc với Tôn Nhuế nhiều hơn, dần trở nên thân thiết. Ở gần Tôn Nhuế, đôi lúc Hứa Giai Kỳ cảm thấy có điều gì đó rất khác biệt khi ở cạnh Đới Manh, vẫn là cảm giác được che chở, được cưng chiều nhưng đến cùng Giai Kỳ cô vẫn chấp nhận bỏ qua mà quên lãng nó.

----Tại Pháp----

"Thưa ông, con không thể" Tôn Nhuế cảm thấy có lỗi khi phải nói ra những lời này.

"Con cũng biết tình trạng của Tiếu Ngâm rồi đó, ta chỉ có mình nó là con, ta luôn mong nó được hạnh phúc"

"Nhưng trong lòng con đã có người khác rồi, nếu giả vờ kết hôn, lừa dối như thế sẽ làm chị ấy thêm đau lòng mà thôi"

"Coi như là ta cầu xin con" Người đàn ông lớn tuổi có cả một gia tài đồ sộ đã giúp đỡ Tôn Nhuế bấy lâu nay hạ thấp mình.

"Mỗi năm cứ vào cuối hạ, ta cảm thấy nó rất hạnh phúc, lúc đầu ta không hiểu, sao đó mới nhận ra nó là vì gặp gỡ con, liền vui vẻ. Suốt cuộc đời bệnh tật của nó, đó là những khoảng thời gian ta nhìn thấy nụ cười ngọt ngào nhất"

"Con......."

Tôn Nhuế ngập ngừng rồi im lặng cáo từ, đi đến phòng của Tiếu Ngâm nhìn người con gái đang nằm trên giường bệnh. Bác sĩ nói cố gắng hết sức thì cũng chỉ một tháng nữa là cùng.

"Tôn Nhuế, em đến sao, khụ khụ"

"Em đây, em đây, chị uống chút nước không?"

"Chị muốn về Trung Quốc, đến chổ lần đầu mình gặp nhau,... có được không?"

"Không được, chị phải hảo hảo dưỡng bệnh cho mau chóng khoẻ lại" Tôn Nhuế hốc mắt đỏ lên cố gắng nén lại xúc động

"Khụ khụ, em cũng biết mà tiểu Tam, em cứ để chị, chị sẽ nói với bố, khụ khụ" Tiếu Ngâm hoàn thành xong câu nói liền ho ra máu.

"Tiếu Ngâm chị bình tĩnh" quay ra hướng ngoài "GỌI BÁC SĨ, NHANH LÊN" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC