Chương 29: Có nên vui mừng?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

19h30, tại phòng triển lãm tranh------------

"Kính thưa các vị khách quý, hôm nay tại phòng triển lãm tranh Vi Cửu của chúng tôi hân hạnh được là đơn vị hỗ trợ tổ chức đấu giá từ thiện cho trẻ em mồ côi. Đầu tiên, xin mời ông Lục Vũ Thành, đại diện người tổ chức chương trình từ thiện của chúng ta phát biểu vài lời"

Lục Vũ Thành ung dung bước lên phát biểu dưới ánh đèn flash liên tục từ phía bên dưới "Xin kính chào............chúng tôi đã đạt được những thành tựu nhất định trong quá trình hỗ trợ cho trẻ em cơ nhỡ, sau đây mời mọi người xem một đoạn video ngắn"

Đoạn video vừa phát lên đã thu hút hàng chục ống kính trực tiếp truyền tin. Đây không phải là video được chuẩn bị từ trước mà là hình ảnh Người đứng đầu tổ chức phi chính phủ về bảo hộ trẻ em Trần Cường cùng Mã Tư đang dùng gậy đánh đập những đứa trẻ vị thành niên máu me khắp người. Ngoài ra, đoạn ghi Trần Cường nếm thử ma tuý vào chiều nay cũng được đưa lên kèm theo lời nhắn "Lục Vũ Thành, cây kim trong bọc sớm muộn gì cũng lồi ra"

Trần Cường giận tím người, giận dữ hét lên "Tắt ngay lập tức cho tôi. Mấy người đứng đó làm gì, lên phòng máy kiểm tra ngay lập tức". Một tốp người tức tốc chạy lên phòng máy kiểm tra, rất tiếc, ngoài những nhân viên bị đánh gục ra thì chẳng còn ai khác. Phía dưới sân của toà nhà triển lãm, giấy tờ vương vãi thi nhau rơi xuống, là những tài liệu liên quan đến việc phạm pháp của Trần Cường.

Đới Manh đứng trên tầng thượng cười mỉm "Ngũ Chiết, cậu thấy không, rồi sự thật mà cậu mong muốn sẽ được phơi bày". Cô cũng nhanh chóng rời đi bằng xe Tôn Nhuế đợi sẵn bên dưới, trước đó, không quên nán lại nhìn hình ảnh Lục Vũ Thành bị đám phóng viên bu lấy.

"Lần này kể ra có chút may mắn đúng không?" Tôn Nhuế hào hứng

"Phải, ai mà ngờ rằng những kẻ xấu lại thích chết chung với nhau đến như vậy. Lúc tìm thấy file video Mã tư cùng Trần Cường trong các tập tin mà mình lấy được ở máy tính Mã Tư, mình nghĩ trời cũng giúp chúng ta rồi"

"Đúng vậy, lát nữa phải làm vài lon ăn mừng, đúng không?"

"Kẻ địch lớn còn trước mắt, không được khinh suất. Trần Tiêu sao rồi" Đới Manh nhắc nhở.

"Gửi hắn về nhà rồi, ừ, nhưng hôm nay là sinh nhật của Ngữ Cách đó, mình dành hẳn một khu vực tổ chức cho em ấy, có muốn đi chung vui không?"

"Không đi, mau chở mình về trọ đi" Đới Manh từ chối.

"Nghe nói Ngữ Cách có mời tiểu Ngôn nữa"

"Bẻ lái đi, đến bar liền-ngay-lập-tức" Đới Manh nhấn giọng

--------

Xoảng

Lục Vũ Thành ném vỡ ly rượu mà hắn thường dùng xuống đất. Cơn giận này không cách nào nguôi được, toàn bộ số ma tuý đó gần 500 triệu nhân dân tệ, vậy mà nhắm mắt một cái là mất trắng. Chẳng biết cảnh sát lấy tin thế nào mà đánh hơi nhanh vậy, hắn buộc phải cho người đốt cháy toàn bộ kho để bảo vệ bản thân. Trần Cường bị điều tra khiến hắn không khỏi nghi ngờ, phải chăng có kẻ nào đó đứng đằng sau chuyện này? Trong một lúc bị mất đi hai thuộc hạ thân cận, nếu là cảnh sát, hắn đã có nội gián. Nếu là đối thủ càng không có khả năng, mọi hành tung của hắn đều rất cẩn thận, có người theo dõi nhất định sẽ phát hiện ra ngay lập tức. Vậy thì là ai? Liệu có phải là người đang giữ cuốn sổ không? Nhếch miệng mỉm cười, Lục Vũ Thành thầm nghĩ "Muốn cùng tao chơi một ván bài sao"

"Trác Nhược, đi điều tra người đến thăm mộ Ngô Triết Hàm mà Trần Cường nhắc đến"

"Dạ, thưa ông chủ"

--------------

"CHÚC MỪNG SINH NHẬT TIỂU BẠCH TUỘT" một đám người tụ lại chung ly

"Nào, nào Dụ Ngôn, Giai Kỳ hai người cũng uống một ly đi"

"wow Dụ Ngôn em uống khá quá"

"Ngữ Cách chúng ta chơi trò truyền rượu đi, đội nào thua liền bị phạt uống hết chổ rượu này"

...

Tuy gặp những người bạn mới của Ngữ Cách nhưng Dụ Ngôn lẫn Giai Kỳ đều bắt nhịp rất nhanh, thoáng một lát đã hoà mình vào náo nhiệt nơi đây. Chưa kể Dụ Ngôn có rượu còn trở nên năng động hơn Hứa Giai Kỳ, nàng chẳng ngại mà tham gia trò chơi với những người lần đầu gặp mặt.

"Đúng rồi Ngữ Cách em phải cúi người xuống nữa, từ từ thôi"

"Dụ Ngôn, em cẩn thận đổ rượu rồi, chuyền lại mau"

"Coi chừng"

"ây, nhanh lên, nhanh lên"

"Dụ Ngôn, đội em thua rồi, mau uống hết chổ rượu này"

Dụ Ngôn không biết đã uống bao nhiêu, càng uống nàng càng hăng máu tham gia trò chơi.

"Nào, chơi gấp báo đi, bốc thăm chia cặp nào"

Khi Tôn Nhuế đưa Đới Manh đến nơi, chưa kịp nói lời nào Đới Manh đã xuống xe bước thẳng vào trong. Đập vào mắt cô là hình ảnh Dụ Ngôn đang được thanh niên nào đó bế, cố giữ thăng bằng trên tờ báo, tay nàng còn đang quấn lấy cổ người ta. Đới Manh bước vội đến thì cũng là lúc chàng trai kia mất thăng bằng ngã người, cô vội đỡ lấy Dụ Ngôn, tiến lại gần Ngữ Cách

"Tiểu bạch tuột, chúc mừng sinh nhật em nhé, chị có việc đến hơi trễ, Tôn Nhuế đỗ xe xong sẽ tới"

"Dạ, em cảm ơn chị, Dụ Ngôn cậu ấy uống hơi nhiều, em không nghĩ là cậu ấy hôm nay lại uống nhiều vậy"

"Ngữ Cách... chúc mừng sinh nhật cậu...hôm nay vui quá...mau mau tụi mình chơi thêm vài trò đi" Dụ Ngôn say rượu nói lớn

"Chị cũng bị em ấy làm cho bất ngờ, em xem, say đến mứa như vậy chắc là chị phải đưa em ấy về trước thôi" Đới Manh lấy bộ mặt vui vẻ chẳng để tâm lắm ra đáp

"Dạ, có gì nhờ chị chăm sóc cậu ấy giúp em"

"Hảo, tham dự dang dở thế này, bữa khác sẽ bù cho em, chị đưa Dụ Ngôn về trước nhé, đừng uống nhiều quá nhé"

"Hảo, bye bye chị"

"Hảo, sinh nhật vui vẻ"

Tôn Nhuế đỗ xe xong vừa bước vào đã gặp Đới Manh bế Dụ Ngôn đi ra, mỉm cười nhìn khuôn mặt hậm hực còn vờ như là bình thường mà phá cười lên. Đới Manh càng đen mặt hơn

"Cậu cười cái gì, lo mà vào trong, tiểu Kỳ lúc nãy còn nhìn nhầm cậu muốn hôn chàng trai nào kìa"

"Cậu..."Tôn Nhuế lập tức nín bặt bước nhanh vào trong, Tôn Nhuế chúc mừng Ngữ Cách xong xuống ngồi cạnh Giai Kỳ không quên chửi thầm "Cái tên chết bầm Đới Manh này dám gạt mình"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC