13 - Nguyên Nhân Khiến Quan Tiểu Thư Chủ Động 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thứ bảy, lúc phần lớn mọi người sẽ lười nhác rúc vào chăn ngủ thêm một giấc thì Quan Mẫn Mẫn bị chính con trai mình lôi ra khỏi giường để đến công ty tăng ca còn cậu nhóc thì hớn hở theo "ba" mình đi hưởng thụ một ngày gia đình thật happy.
Vì có thể giành được dự án khai thác đảo mới của Sầm thị, tất cả những nhân vật chủ chốt của Quan thị cũng phải liều mình tăng ca.
Quan Mẫn Mẫn ngồi trong phòng họp nghe họ thảo luận nhưng không đề xuất được ý kiến hay đề nghị gì bởi rất rõ ràng là cô không có năng lực đó, cuối cùng ánh mắt rơi xuống chiếc laptop trước mặt, tay bắt đầu ngứa ngáy thật muốn lên mạng chơi một hồi cho đỡ nhàm chán nhưng cuối cùng vẫn nhìn xuống được.
Ai nấy đều cố gắng làm việc, cô cho dù không có năng lực đến mấy cũng không thể tùy hứng như vậy được.
Vài vị tinh anh trong thương trường thảo luận suốt một buổi sáng, cuối cùng cũng định ra được phương hướng cho bản kế hoạch.
'Hai ngày này chúng tôi sẽ chỉnh lý lại tất cả tư liệu, thứ hai sẽ đưa cô bản kế hoạch hoàn chỉnh.' Cuối cùng giám đốc Cao đứng lên làm báo cáo tổng kết chốt lại cuộc họp.
'Vất vả cho mọi người.' Điều duy nhất cô có thể nói chắc là câu này, 'Hay chúng ta cùng ăn trưa đi?'
'Cám ơn Quan tổng, chúng tôi đã bảo thư ký đặt cơm, có cần chúng tôi giúp cô đặt thêm một phần?' Một vị giám đốc khác uyển chuyển cự tuyệt lời mời của Quan Mẫn Mẫn.
Quan Mẫn Mẫn cũng biết mọi người đang vội làm bản kế hoạch, không có thời gian, vì vậy cũng không mấy để tâm, nói câu cám ơn rồi rời đi.
Lúc xuống đại sảnh, tình cờ lại gặp hai chuyên viên mà Sầm Chí Quyền phái tới.
Khoảng thời gian này hai người đều ở Quan thị nhưng trên công việc, Quan Mẫn Mẫn cùng họ cũng không có qua lại nhiều bởi vì phần lớn thời gian họ dành để nghiên cứu tất cả tư liệu của Quan thị, từ tài vụ, nghiệp vụ, nguồn vốn, cổ quyền, nhân lực, tất cả đều phải cải tổ lại một lần.
Trước khi hoàn tất kế hoạch cải tổ, hai người sẽ không đến tìm Quan Mẫn Mẫn, cho dù có vấn đề thì họ cũng chỉ tìm giám đốc Cao và giám đốc Văn để hỏi mà thôi.
Nhưng nếu như đã gặp, không bằng cùng nhau ngồi xuống bàn một chút về ý tưởng và thời gian của kế hoạch cải tổ quan trọng này của Quan thị.

...........

'Phải cùng đến phi trường đón anh ta sao?' Quan Mẫn Mẫn ngạc nhiên hỏi. Hai chuyên viên đã giải thích với cô, nói kế hoạch cải tổ đã làm xong, hôm nay cố vấn quản lý của Sầm thị ở Mỹ vừa mới tới Singapore, họ sẽ đưa anh ta xem xem bản kế hoạch có vấn đề gì không, nếu không thì thứ hai mọi người sẽ bắt đầu tiến hành.
'Không cần đâu. Lục tiên sinh đã đến khách sạn.' Chuyên viên Lâm mỉm cười đáp.
'Ngoại trừ Lục tiên sinh còn ai khác không?' Quan Mẫn Mẫn cảm thấy mọi chuyện chắc sẽ không đơn giản như vậy.
'Đương nhiên, boss cũng có ở đó.' Chuyên viên Triệu giải đáp thắc mắc cho cô.
Boss mà chuyên viên Triệu nhắc đến là ai căn bản là không cần hỏi. Cũng đúng thôi, chuyện quan trọng như vậy, Sầm đại boss sao có thể không có mặt chứ?
Nhưng cô có thể nói không đi không???
Nhưng nếu đi, cô có thể thuận tiện lấy những quyển truyện tranh mà anh ta nhặt được về. Buổi sáng trước khi đến công ty cô có ghé qua nhà hàng hôm qua, nhân viên phục vụ nói người đàn ông hôm qua đi cùng cô đã giúp cô cầm về rồi.
Anh ta...chắc sẽ không mở nó ra xem đấy chứ?
Vừa nghĩ đến khả năng Sầm Chí Quyền đã xem nội dung của những quyển truyện tranh đó, mặt Quan Mẫn Mẫn liền không khỏi nóng lên.
Nhưng cũng không chừng là anh ta đã ném chúng đi rồi, những thứ này chắc chắn boss chướng mắt Sầm đại boss lắm!

Trong phòng tổng thống xa hoa của khách sạn Marina Bay Sands, hai người đàn ông vừa nhâm nhi cà phê và thưởng thức cảnh đẹp tuyệt vời của vịnh biển nổi tiếng vừa trò chuyện.
'Dĩ Thần bảo anh giúp sao?' Giọng nói cao và trong của Lục Tử Duy mang theo một tia lười nhác.
'Cậu cảm thấy có khả năng đó sao?' Sầm Chí Quyền đặt tách cà phê xuống, tựa hẳn thân hình cao lớn vào sofa.
Quan Dĩ Thần hận đến nỗi không tiếc mọi giá làm cho Quan thị sụp đổ, để Quan Thiệu Hiên khó xử thì làm gì nhân từ đến nỗi quay đầu lại giúp cho Quan thị làm gì.
'Vậy anh...'
Lục Tử Duy thật không hiểu Sầm Chí Quyền làm vậy là có ý gì, không những chi ra một số tiền lớn giúp Quan thị lấp lỗ hổng tài chính mà còn cố tình mời cố vấn quản lý là hắn từ Mỹ về đây để làm BPR (Tái cơ cấu doanh nghiệp) giúp Quan thị cải thiện tình hình kinh doanh.
Anh ta làm vậy thì có lợi ích gì chứ?

'Xem như tôi rảnh rỗi quá tìm việc làm đi.' Sầm Chí Quyền nhướng mày, chuyển chủ đề sang công việc, 'Tôi đã cho người làm bản kế hoạch rồi, đợi lát nữa họ qua đây, cậu cùng họ xem xét một chút.'
Rảnh rỗi? Đường đường tổng tài của Sầm thị thương nghiệp mà anh ta lại dùng hai chữ "rảnh rỗi" này để qua loa hắn? Lục Tử Duy lắc đầu không thể tin nổi nhưng cũng không hỏi nhiều.
'Người của anh làm việc hiệu suất cũng cao quá nhỉ.'
Khoảng thời gian này tuy rằng hắn không về nước nhưng tư liệu của Quan thị Kiến thiết, hai chuyên viên đã email đầy đủ cho hắn, ba người cũng đã họp video vài lần, nếu như không có vấn đề gì, thứ hai tuần sau là có thể tiến hành.
Hai người đang trò chuyện thì hai chuyện và Quan Mẫn Mẫn dưới sự dẫn đường của nhân viên khách sạn tiến vào.
Hai chuyên viên cùng Lục Tử Duy và Sầm Chí Quyền đều rất quen thuộc, sau khi chào hỏi thì giới thiệu Quan Mẫn Mẫn và Lục Tử Duy với nhau.
Quan Mẫn Mẫn lén liếc sang Sầm Chí Quyền, sau khi bắt gặp ánh mắt hắn thì chột dạ dời đi tầm mắt, trong đầu đang suy nghĩ, mấy quyển truyện tranh BL 18+ của cô rốt cuộc anh ta có xem qua hay không?
'Quan tiểu thư, tôi là Lục Tử Duy.'
'Tôi là Quan Mẫn Mẫn.' Cô hoàn hồn lại có chút ngượng ngùng đáp lại Lục Tử Duy.
Chào hỏi nhau xong, Lục Tử Duy nhướng mày, 'Thật không ngờ Dĩ Thần có cô em gái đáng yêu như vậy.'
Đáng yêu? Quan Mẫn Mẫn trợn to mắt. Cô đáng yêu ở chỗ nào?? Ở cái tuổi này còn bị người ta nói là đáng yêu thì thật là...
'Lục tiên sinh biết anh hai tôi sao?' Cô mím môi hỏi.
'Tôi với Dĩ Thần là bạn học đại học.' Lục Tử Duy cười cười, 'Quan tiểu thư, ngồi xuống rồi nói.'
Ngồi xuống nói chuyện đương nhiên là rất tốt chỉ là...hình như cô chỉ có thể ngồi bên cạnh Sầm Chí Quyền bởi vì hai chỗ trống bên cạnh Lục Tử Duy đã bị hai chuyên viên chiếm mất rồi mà nếu cô dám ngồi ở vị trí xa một chút thì thật bất lịch sự.
Quan Mẫn Mẫn bởi vì trù trừ nên vẫn chưa ngồi xuống mà Sầm Chí Quyền thì vẫn bình thản nhìn cô, không nói một lời.
'Sao vậy? Chí Quyền sẽ ăn thịt người sao mà cô không dám ngồi bên cạnh anh ấy? Có muốn tôi đổi chỗ cho cô không?' Lục Tử Duy quét mắt về phía hai người, chừng như đánh hơi được điều gì không bình thường.
Đổi chổ? Điều này mới thật làm đại boss mất mặt đây.
'Không...không cần đâu.' Quan Mẫn Mẫn vội xua tay, nói vậy nhưng cô vẫn trù trừ chưa chịu ngồi xuống.
Sofa tuy là rộng, hơn nữa chỉ có một mình Sầm Chí Quyền ngồi nhưng hai tay anh ta đang dang rộng ra giống như muốn chiếm chiếc sofa này làm của riêng vậy. Cô làm sao dám ngồi xuống?
'Ngồi xuống!'
Cô không muốn tiếp cận với hắn, điều này Sầm Chí Quyền làm sao không nhận ra được chứ? Hắn thu hồi tầm mắt, lạnh nhạt ra lệnh.
Chỉ hai chữ đơn giản đã đủ khiến Quan Mẫn Mẫn ngoan ngoãn ngồi xuống.
Nhân viên khách sạn đẩy xe vào, sau khi châm thêm cà phê cho Lục Tử Duy và Sầm Chí Quyền, hai chuyên viên cũng gọi cà phê, khi nhân viên hỏi Quan Mẫn Mẫn muốn cà phê hay trà, cô vừa định trả lời là trà thì người bên cạnh đã nhanh hơn cô một bước, 'Cho cô ấy một ly nước cam.'
Sao anh ta lại dám quyết định thay cô chứ? Quan Mẫn Mẫn quay lại trừng Sầm Chí Quyền, 'Em...' Hai chữ "không cần" còn chưa kịp nói ra thì đã bị ánh mắt sắc bén của hắn dọa đến nỗi vội nuốt trở vào bụng.
Thế là, một cốc nước cam tươi rất nhanh được đặt trước mặt cô, còn có mấy đĩa điểm tâm tinh xảo.

Cuộc họp chính thức bắt đầu
Người nói chủ yếu là hai chuyên viên, hai người báo cáo chi tiết với Lục Tử Duy về kế hoạch cải tổ, Lục Tử Duy ngẫu nhiên đề xuất một số ý kiến hoặc chỉ điểm những nơi không hợp lý.
Từ đầu đến cuối Sầm Chí Quyền không tham gia bất kỳ ý kiến gì, Quan Mẫn Mẫn thì muốn phát biểu nhưng không biết phát biểu gì cho hên hai người ngồi cùng một sofa cũng là đúng thôi, một người uống cà phê, một người uống nước cam, hoàn toàn không giao lưu gì với nhau.
'Quan tiểu thư...' Lục Tử Duy đặt bản kế hoạch xuống nhìn Quan Mẫn Mẫn đang nhâm nhi điểm tâm, gọi.
Bị người ta đột nhiên gọi đích danh, miếng điểm tâm trong miệng chưa kịp nuốt xuống suýt nữa thì bị nghẹn trong cổ họng, ngay lập tức, một ly nước lọc được đưa đến bên miệng, cô uống liền mấy ngụm mới phát hiện là của Sầm Chí Quyền đưa cho mình.
'Cám ơn.' Cô có chút không được tự nhiên nói, Sầm Chí Quyền thu hồi ánh mắt nhìn sang Lục Tử Duy, đôi mắt thâm trầm lóe lên.
Cái tên này là cố ý muốn cô xấu mặt đây mà!

'''''''''''''''''''''''''''''''

Lục Tử Duy dùng ánh mắt trả lời hắn: "Tôi cố ý đấy, thế nào?"
'Vừa nãy chúng ta nói đó, cô có ý kiến gì không?'
'Liên quan đến chuyện giảm biên chế, tôi nghĩ có nên mời Lục tiên sinh và hai chuyên viên thứ hai tuần sau đến công ty bàn bạc với bộ phận nhân sự trước đã?'
Những đề xuất cải tổ ở phương diện khác cô nghe cái hiểu cái không nhưng mục cuối cùng là giảm biên chế thì cô nghe hiểu.
Bây giờ Quan thị Kiến thiết giống như một chiếc thuyền bởi vì quá tải mà sắp chịu đựng không nổi mà chìm, dù thế nào cũng phải tìm cách giảm bớt trọng lượng mà nó phải tải, công ty nếu đã muốn làm BPR, giảm biên chế chỉ là chuyện sớm muộn.
Nhưng công ty từ trên xuống dưới tổng cộng có bao nhiêu nhân viên Quan Mẫn Mẫn chỉ biết đại khái, nếu muốn cô chỉ ra những nhân viên nào sẽ bị giảm biên chế, cô căn bản là không có khả năng.
'Họp với bộ phận nhân sự là chuyện đương nhiên. Giờ tôi chỉ muốn hỏi Quan tiểu thư đối với đợt giảm biên chế quy mô này có ý kiến gì?'
'Một lúc mà giảm 40% liệu có phải nhiều quá không? Như vậy có gây ra ảnh hưởng gì đối với việc kinh doanh của công ty không?'
Nếu anh ta cứng rắn muốn hỏi đến cùng cô chỉ đành trả lời, trả lời bằng cách hỏi lại.
'Quan thị hiện đang trong tình trạng nguy cấp, giảm bớt nhân lực sẽ giúp giảm bớt gánh nặng chi phí. Chúng tôi cho rằng 40% là một con số hợp lý.' Lục Tử Duy mỉm cười, 'Theo tình huống hiện nay của Quan thị, vốn không cần nhiều nhân lực như vậy đây. Hơn nữa một khi thực hiện phương án BPR, với số nhân viên ít hơn sẽ càng dễ bố trí công việc hơn. Đương nhiên, chúng tôi không phủ nhận tương lai Quan thị vẫn còn không gian để phát triển nhưng đến lúc đó lại chiêu mộ người mới cũng không muộn, đúng không?'
Có Sầm đại boss ở phía sau chống lưng, nếu như việc kinh doanh của Quan thị còn không thể phát triển mạnh mẽ lên thì Quan tiểu thư thật sự quá không biết lợi dụng tài nguyên rồi.
Anh ta đã nói rõ ràng như vậy, sao còn hỏi ý kiến của cô làm gì?
'Phương án thực hiện cụ thể đợi thứ hai tuần sau họp với bộ phận nhân sự rồi quyết định.' Sầm Chí Quyền rốt cuộc lên tiếng, ý tứ rất rõ ràng là cuộc họp này đã đến lúc kết thúc.
Hai chuyên viên nhanh nhẹn thu dọn những văn kiện trên bàn rồi cáo từ rời đi, tld cũng đi theo họ nhưng trước khi đi còn nhìn Quan Mẫn Mẫn cười, nói một hai ngày nữa rảnh rỗi sẽ mơi cô và Quan Dĩ Thần ăn cơm.
Cô gật đầu theo phép lịch sự dù trong lòng đang nghĩ, tỷ lệ anh hai chịu cùng ăn cơm với cô so với trúng số độc đắc còn ít hơn.
Gian phòng tổng thống phút chốc chỉ còn lại hai người, Sầm Chí Quyền vẫn giữ nguyên tư thế ngồi đó, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn về phía Quan Mẫn Mẫn...
Khó được trước giờ Quan tiểu thư thấy hắn như chuột thấy mèo hôm nay lại chủ động lưu lại, điều này tuyệt không có khả năng là có công sự gì quan trọng hơn cuộc họp lúc nãy, nếu hắn đoán không lầm, thì là chuyện tư.
Mà nếu để hắn đoán xa hơn, đó chính là vì mấy quyển truyện tranh bỏ quên hôm qua ở quán cà phê.
Quan Mẫn Mẫn đúng là vì mấy quyển truyện tranh đó mà lưu lại, trong bầu không khí tĩnh mịch đến nỗi khiến lòng người hoảng hốt kia, cô quay đầu lại, vừa khéo bắt gặp ánh mắt nghiền ngẫm của hắn...
'Sầm tổng, hôm qua...'
'Lúc không bàn việc công, đừng gọi tôi là Sầm tổng...' Hắn không chút khách sáo ngắt lời cô.
Vậy cô nên gọi anh ta là gì bây giờ?
Sầm đại ca sao? Lần trước cô ở văn phòng của anh ta, anh ta không phải đã cực kỳ tức giận cảnh cáo cô về sau không được gọi mình là Sầm đại ca nữa sao? Giờ cả Sầm tổng cũng không được gọi, chẳng lẽ trực tiếp gọi tên anh ta sao?
Gọi cả tên lẫn họ thì không khỏi bất lịch sự quá nhưng nếu bỏ họ chỉ gọi tên, đó là cách xưng hô chỉ có những người thân trong gia đình hoặc bạn bè thôi, bảo cô gọi cô không gọi được.
Cuối cùng Quan Mẫn Mẫn quyết định ngay cả cách xưng hô cũng tỉnh lược, dù sao đến lúc bàn công sự gọi anh ta là Sầm tổng là được.
'Cái kia...' Nhìn vào mắt Sầm Chí Quyền có lẽ còn chưa đến 30 giây cô đã không chống đỡ nổi, nhẹ nhàng dời đi tầm mắt nhỏ giọng hỏi chuyện mà ngay cả bản thân cũng thấy ngượng vô cùng, '...hôm qua em đi vội quá, túi đồ của em, có phải anh giúp em mang về không?'
Đáy mắt Sầm Chí Quyền bởi vì hiểu rõ mà thoáng lộ ý cười, hắn không vội trả lời mà đứng lên, từ trên cao nhìn xuống cô.
Người này, ngồi nói chuyện với anh ta cô đã phải ngước cằm lên mới nhìn mặt anh ta được rồi, giờ thì hay hơn, còn đứng từ trên cao nhìn xuống như vậy là ý gì? Hay là anh ta đã quen ở vị trí cao cao như vậy nhìn xuống người khác?

Quan Mẫn Mẫn cũng đứng lên, cũng may hôm nay cô mang giày cao gót nên tầm mắt miễn cưỡng có thể nhìn ngang cằm của anh ta, nhìn xuống nữa thì cô không dám, sợ đầu óc thối nát của cô lại liên tưởng đến chuyện gì không nên nghĩ nữa.
'Có tiện để em cầm về không?' Cô dè dặt hỏi.
Thấy vẻ dè dặt của cô, tâm tình của Sầm Chí Quyền không hiểu sao lại tốt hơn nhiều, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn, 'Là tôi cầm về nhưng nó không có ở đây.'
'Vậy em theo anh quay về lấy.' Thấy anh ta dễ nói chuyện như vậy, tâm tình vốn đang khẩn trương của Quan Mẫn Mẫn nhẹ nhõm hơn nhiều.
'Được.' Hắn nhận lời một cách sảng khoái nhưng lại bồi thêm, 'Nhưng giờ tôi còn chưa muốn về. Nếu như em không vội, có thể đợi tôi bơi xong rồi cùng về.'
Nói rồi không đợi cô trả lời mà hắn đã xoay người đi về phía phòng thay quần áo.
Gian phòng tổng thống này là hắn bao dài hạn, mỗi khi tụ hội cùng bạn bè, bàn công sự hay có việc riêng đều có thể qua đây, nhưng sau khi xong chuyện hắn theo thói quen sẽ bơi vài vòng rồi mới đi.
Ở đây đợi anh ta bơi xong rồi cùng đi???
Quan Mẫn Mẫn nhìn đồng hồ, cũng còn sớm, tiểu Quan tiên sinh thì có người trông chừng rồi, vì lấy được những quyển truyện tranh quý báu của mình, cô miễn cưỡng đợi thêm một lát nữa vậy.
Thực ra đã rất nhiều năm cô không được chiêm ngưỡng vẻ phong độ tuấn tú của Sầm Chí Quyền khi bơi rồi, không biết vóc dáng anh ta có còn tốt như ngày xưa không nhỉ?
Lần này cô không cần lén lút mà có thể quang minh chính đại chiêm ngưỡng vóc dáng khiến người ta máu nóng sục sôi kia, ừm, cô có nên đến gần hồ bơi thêm chút nữa không nhỉ?
Còn đang suy nghĩ vẩn vơ thì đã thấy Sầm Chí Quyền từ phòng thay quần áo bước ra, trong tay là một chiếc khăn lông, bộ tây trang trên người đã được cởi xuống thay vào đó là chiếc áo choàng tắm, loáng thoáng có thể thấy được lớp cơ bắp rắn rỏi, chiếc áo choàng tắm chỉ dài đến gối, đôi chân dài rắn chắc đập vào đôi mắt bởi vì vô ý mà rũ xuống của cô...
Mặt Quan Mẫn Mẫn lập tức nóng lên, rất không được tự nhiên ngoảnh mặt sang hướng khác.
'Vậy... em đợi anh ở đằng kia.' Nói rồi cô đi như chạy về phía ban công, nói sao cô cũng không thật sự có can đảm ngồi bên bể bơi nhìn anh ta.
Trung tuần tháng ba ở Singapore, khí trời thật đẹp
Ban công của phòng tổng thống khách sạn Marina Bay Sands có thể nhìn được toàn cảnh vịnh Marina xinh đẹp. Quan Mẫn Mẫn nằm dưới tán dù nhàn nhã chơi trò chơi trên di động.
Những cơn gió mát mẻ thổi qua tán dù, cô chơi một lát thì mắt bắt đầu mỏi vì thế để điện thoại xuống, định nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.
Ai ngờ đâu cô chỉ nhắm mắt một lúc thì mơ màng ngủ mất.
Sầm Chí Quyền ở hồ bơi bơi khoảng một tiếng thì lên bờ, hắn liếc nhanh vào phòng, trong phòng vắng lặng không tăm hơi khiến hắn thoáng ngẩn người, cô đi rồi sao?
Khoác khăn tắm lên người hắn nhìn quanh một vòng, không nhìn thấy người, lúc nhìn thấy chiếc rèm cửa nơi ban công bị gió thổi tung lên, như nghĩ đến điều gì, hắn rảo bước đi về phía đó.
Như vậy cũng ngủ được sao?
Sầm Chí Quyền có chút tức cười nhìn cô gái đang nằm trên chiếc ghế dài ngủ thật say kia, đáy mắt thâm thúy không giấu được ý cười nồng đượm.
Hắn đứng ở cửa ban công chừng năm phút, thấy cô không có dấu hiệu nào muốn tỉnh lại vì thế nhẹ nhàng bước đến, khuỵu chân trước mặt cô, lẳng lặng nhìn cô gái đang ngủ hồn nhiên không hay biết gì kia.
Đây là lần thứ hai cô ngủ trước mắt hắn, lần đầu tiên là vào sáu năm trước, buổi tối mà cô uống say ấy.
Cô ngủ thật đáng yêu như một tiểu mỹ nhân.
Ngũ quan không thể kể là tuyệt mỹ nhưng rất thanh lệ khả ái, làn da trắng nõn như sứ, mái tóc dài như lụa lõa xõa trên vai phụ trợ cho làn da cô càng thêm nõn nà, hàng mi thật dài như hai cánh quạt nhỏ, đôi môi hồng nhuận ướt át giống như đang dụ hoặc người hôn lên đó.
Nó thực lòng, nhan sắc của Quan Mẫn Mẫn thật sự không đủ để khiến người ta cảm thấy kinh diễm, chí ít là so với người mẹ quá sức xinh đẹp của mình thật sự là cách quá xa nhưng đôi mắt long lanh như hai vì sao của cô lại đặc biệt thu hút đối phương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net