9 - Em Nợ Tôi Một Hôn Lễ, Đã Đến Lúc Phải Bù Lại!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mười giờ sáng, tiếp tân dưới lầu gọi điện thoại đến báo, người phụ trách của tập đoàn Á Tín và của Sầm thị đều đã đến.
Thảm rồi! Điện thoại trên tay Quan Mẫn Mẫn tuột khỏi tay rơi thẳng xuống đất.
Nhưng khách quý đã đến cửa, họ nào dám tùy tiện đuổi người đâu chứ?
Thế là Quan Mẫn Mẫn bi thảm cùng với hai vị giám đốc đích thân xuống lầu nghênh đón.
Hôm nay bầu không khí ở đại sảnh của Quan thị Kiến thiết cực kỳ khẩn trương bởi vì cùng lúc đón tiếp hai nhân vật đình đám của giới thương nghiệp Singapore.
Một trong hai người còn từng cùng quyền tổng giám đốc của Quan thị Quan Mẫn Mẫn có hôn ước.
Hai đoàn người, mỗi đoàn chiếm cứ một góc, không ai chào hỏi ai nhưng ý đối địch đã quá rõ rệt.
Hai phút sau, Quan Mẫn Mẫn dẫn đầu bước ra cửa thang máy.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía cô.
Chỉ liếc mắt một cái Quan Mẫn Mẫn đã nhìn thấy Sầm Chí Quyền, hôm nay hắn mặc một bộ vest đen thật chỉnh chu, thân hình cao ngất đỉnh đạc, khí thế bất phàm, chỉ có điều gương mặt tuấn lãng không có chút biểu cảm nào, nhất là đôi mắt thâm thúy nhưng cũng hết sức âm trầm kia khiến cô không dám nhìn thẳng, chỉ đành lặng lẽ dời tầm mắt về phía Liên Chính Tắc.
Trên mặt Liên Chính Tắc thoáng lộ nụ cười nhàn nhạt, 'Vất vả Quan tổng xuống đón tiếp.'
Quan Mẫn Mẫn còn chưa kịp trả lời thì hai vị giám đốc đi theo sau cô đã lén ẩy cánh tay cô, hất cằm về phía Liên Chính Tắc như ra hiệu.
Chào hắn một câu xong cô gần như là bị áp tải đến trước mặt Sầm Chí Quyền, 'Xin chào Sầm tổng, đây là Quan tổng của chúng tôi, cô ấy vừa tiếp nhận nghiệp vụ của công ty, có gì không thỏa đáng xin vui lòng bỏ qua.'
Haizz, thái độ này... bên nào nặng bên nào nhẹ, vừa nhìn đã biết ngay.
Bằng vào kinh nghiệm mấy mươi năm lăn lộn thương trường của họ, cũng không ngờ sẽ có tình huống như hôm nay.
Tuy rằng Liên tổng của Á Tín tìm đến họ trước đồng thời cũng đã thỏa thuận xong nhưng giờ Sầm thị chen chân vào, nếu như nhất định phải chọn một bên để đắc tội vậy chỉ đành chọn Á Tín thôi.
Trong giới thương nghiệp Singapore ai mà không xem nhà họ Sầm là trụ cột chính, sức ảnh hưởng của Sầm thị tuyệt đối không phải là điều họ có thể chống lại.
Sầm Chí Quyền vẻ mặt vẫn bình thản, đối với sự khách sáo của hai vị giám đốc hắn có vẻ không mấy để tâm, 'Thời gian của tôi có hạn.'
'Chúng tôi biết, Sầm tổng, xin mời bên này.' Giám đốc Cao vội tiến lên dẫn đường.
Ánh mắt sắc bén của Sầm Chí Quyền quét về phía Liên Chính Tắc, nhìn thẳng vào mắt đối phương một giây sau thì quay đầu, nhìn về phía Quan Mẫn Mẫn nãy giờ vẫn chưa nói một lời, 'Quan tổng không đi sao?'
Quan Mẫn Mẫn nuốt nuốt nước bọt, liếc nhanh về phía Liên Chính Tắc mà hắn thì đáp lại ánh mắt cô bằng nụ cười nhàn nhạt.
Nhớ tới lời cảnh cáo tối qua của Sầm Chí Tề và Sầm Tĩnh Di, Quan Mẫn Mẫn dùng khẩu hình nói với hắn, 'Buổi tối mời anh ăn cơm.' Sau đó hít sâu một hơi, cất bước theo sau Sầm Chí Quyền.
Liên Chính Tắc cũng không tức giận nhưng trước lúc Quan Mẫn Mẫn đi vào thang máy hắn lại sải bước tiến đến, từ phía sau nắm lấy tay cô, khi cô chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào, trực tiếp kéo cô đến bên cạnh mình.
Thấy chuyện bất ngờ, ai nấy đều giật mình, đồng loạt nhìn về phía hai người.
'Anh Ken, anh làm gì vậy?' Quan Mẫn Mẫn ngượng ngùng hỏi.
Liên Chính Tắc không trả lời cô mà cười cười nhìn Sầm Chí Quyền bằng ánh mắt khiêu khích, 'Cách làm ăn của Sầm tổng không khỏi hơi bá đạo rồi. Ngày hôm qua tôi đã hẹn trước với Quan tổng sẽ đến ký hợp đồng rồi, chi bằng chúng ta ở trước mặt mọi người hỏi thử Quan tổng xem cô ấy thích hợp tác với ai?'
Không gian rộng thênh thang bởi vì câu nói này mà bỗng trở nên an tĩnh hẳn lại...
Trong sự im lặng chết người đó, Sầm Chí Quyền là người có phản ứng đầu tiên.
Hắn không trực tiếp trả lời câu hỏi đầy khiêu khích của Liên Chính Tắc mà liếc nhìn cánh tay đang bị hắn bắt lấy kia sau đó mặt không chút biểu cảm xoay người đi vào chiếc thang máy gần nhất.
Nhân vật chính đã rời đi thì cũng chẳng còn gì hay để xem, hai vị giám đốc cấp cao của Quan thị và những nhân viên khác cũng lục tục rời đi.

'Anh Ken... Em phải lên đó.' Quan Mẫn Mẫn cảm thấy đầu đau vô cùng, dùng sức rũ cánh tay Liên Chính Tắc ra.
'Nói như vậy, em đã quyết định bỏ lại anh? Mẫn Mẫn, em thật không có lương tâm, uổng phí anh bao nhieu năm nay yêu thương em.' Liên Chính Tắc vỗ nhẹ mặt cô, động tác và giọng điệu thân mật cực kỳ, 'Nhưng em cứ yên tâm, anh Ken của em trước giờ không lấy tiền quyền đè ép người, công sự sau này chúng ta vẫn còn nhiều cơ hội mà. Tối nay cùng nhau ăn cơm.' Nói rồi hắn buông cánh tay cô ra, liếc mắt về phía thang máy mà Sầm Chí Quyền đã bước vào sau đó tiêu sái dẫn người rời đi.
Cửa của thang máy chuyên dụng vẫn đang mở ra, chừng như là đang đợi cô vậy, Quan Mẫn Mẫn thấy vậy chỉ đành cắn răng bước vào.

..............

Phòng làm việc của tổng tài Quan thị
Thư ký đưa vào hai ly cà phê rồi lui xuống, cả văn phòng yên tĩnh đến nỗi một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Quan Mẫn Mẫn cho rằng Sầm Chí Quyền đưa người đến chắc là giống như hôm qua Liên Chính Tắc đến vậy, có vấn đề gì mặt đối mặt nói chuyện, ai ngờ hắn lại bảo hai chuyên viên đi theo mình đến phòng họp bàn việc với hai vị giám đốc của Quan thị còn hắn thì lại đơn độc theo cô vào văn phòng.
Hắn muốn nói riêng với cô cái gì? Quan Mẫn Mẫn lẳng lặng ngồi đó, trong đầu rối ren với bao nhiêu suy nghĩ.
'Quan tổng...' Vẻ rối rắm trên mặt cô đương nhiên không thoát khỏi đôi mắt sắc bén của Sầm Chí Quyền, ngược lại với cô hắn rất bình thản, giọng nói hoàn toàn là vì việc chung: 'Hôm nay tôi tới đây là muốn bàn với cô một số việc quan trọng, hy vọng chúng ta có thể có tiếng nói chung.'
Có tiếng nói chung?
Ồ, anh ta nói "có tiếng nói chung" chứ không phải đơn phương đề xuất điều kiện,, vậy xem ra Quan thị vẫn có thể có chút quyền chủ đạo nha. Nghĩ vậy, cô mở to mắt nhìn hắn, đương nhiên không phải là nhìn thẳng mắt hắn mà là... mũi, như vậy chắc người ta cũng không cho rằng cô vô lễ đến nỗi nói chuyện mà không nhìn thẳng đối phương chứ?
Chỉ có điều, lần đầu tiên nhìn người đàn ông này ở khoảng cách gần như vậy, đầu óc cô tự động phát huy sức tưởng tượng tối đa...
Nghe nói, người đàn ông nào có mũi vừa cao vừa thẳng như vậy, một cơ quan nào đó trên người cũng...
'Quan tổng, cô đang suy nghĩ viển vông gì vậy?'
Hai tay Sầm Chí Quyền nhàn nhã giao nhau trước bụng nhìn cô gái rõ ràng là hồn vía đang bay đi đâu đối diện, giọng trêu chọc hỏi.
Quan Mẫn Mẫn ngượng chín cả mặt, trời ạ, đầu óc cô từ lúc nào chỉ nghĩ tới những thứ vớ vẩn này vậy?
'Xin lỗi...' Cô đỏ mặt nói.
Bộ dạng thẹn thùng lẫn bối rối của cô khiến Sầm Chí Quyền không tự chủ được nhìn lâu hơn một chút, thậm chí không nỡ rời mắt đi.
Sau đó Quan Mẫn Mẫn cực kỳ cực kỳ nghiêm túc cố lắng nghe hắn nói nhưng những thứ mà hắn nói ra kia, nếu không phải là tình hình kinh tế thế giới thì là tình hình kinh tế trong nước, rủi ro đầu tư gì gì đó cùng những trò chơi với con số mà hắn vốn rất giỏi kia, đương nhiên, trò chơi con số đối với Sầm tổng tài, người đã từng kinh doanh một ngân hàng đầu tư cực kỳ có hiệu quả vốn chỉ là trò trẻ con, từng câu từng chữ chừng như đều là những lời khua môi múa mép, khách sáo nhưng hoàn toàn không có nội dung thực tế gì, Quan Mẫn Mẫn ngồi nghe nửa ngày vẫn không tài nào nắm bắt được trọng điểm.
Thời đại học vốn học ngành văn, cô làm sao có thể là đối thủ của hắn? Càng nghe, đôi mày thanh tú càng chau chặt hơn, đôi mắt to tròn lộ rõ sự hoang mang, rất rõ ràng là không biết trọng điểm ở đâu.
Ngày hôm qua khi anh Ken nói chuyện với cô và hai vị giám đốc, rõ ràng là cùng một chuyện, tuy rằng cô nghe có chút mơ hồ nhưng cũng không giống như lúc này đây ngồi nghe Sầm Chí Quyền nói chuyện, thật sự là mất phương hướng hoàn toàn.
Cô căn bản là không thể đoán ra anh ta nói những lời đó rốt cuộc là có ý gì, không biết rốt cuộc anh ta muốn thế nào.
Đang lúc Quan Mẫn Mẫn rối ren với bao nhiêu suy nghĩ thì người đàn ông ngồi đối diện bất ngờ chuyển hướng, 'Quan tổng, cách nghĩ của tôi, chắc là cô hiểu rõ cả rồi chứ?'
'Gì?' Quan Mẫn Mẫn lúc này mới hoàn hồn lại, khó tránh lắp ba lắp bắp, 'Hiểu...hiểu cái gì?'
Ý anh ta hỏi lý luận tiền tệ quốc tế hay nguyên tắc cơ bản của tích trữ ngoại tệ?
'Tôi tưởng rằng chúng ta đã đạt thành nhận thức chung.' Người đàn ông thoáng lộ vẻ không vui, đôi mắt thâm trầm nhìn cô chằm chằm.
Quan Mẫn Mẫn ngượng vô cùng, nhất thời nào có tâm tư quan sát sắc mặt của hắn lại không dám mạo muội dời đi tầm mắt, chỉ sợ vô tình đắc tội Sầm Chí Quyền vì vậy chỉ đành cứng rắn nhìn thẳng vào hắn, càng nhìn càng cảm thấy đôi mắt kia thâm thúy khó dò khiến cảm giác bất an trong lòng cô càng lúc càng tăng cao.
Hai luồng ánh mắt mang theo những tâm tư khác nhau, trong sự im lặng đáng sợ trong phòng, lặng lẽ giao triền...

'''''''''''''''''''''''''''

May mắn là khoảnh khắc dày vò này kéo dài không lâu, người đàn ông đối diện lần nữa lên tiếng, từng câu từng chữ rành mạch truyền vào tai cô, 'Tất cả nguồn vốn mà Quan thị Kiến thiết thiếu hụt tôi có thể một lần bù lỗ hết, hơn nữa không cần trả một đồng lãi nào, đổi lại tôi chỉ có một điều kiện.'
'Anh cứ nói.' Quan Mẫn Mẫn lập tức nghiêm cẩn ngồi thẳng dậy. Một khoản vay khổng lồ mà không cần phải trả lãi, đây căn bản là vận may từ trên trời rơi xuống bởi vì nếu vay của những ngân hàng khác, khoản tiền lớn như vậy, tiền lãi phải trả mỗi năm cũng là một con số không hề nhỏ.
Nhưng, sao đột nhiên lại tốt với Quan thị như vậy?
Trên đời này không có bữa ăn nào miễn phí, điều này Quan Mẫn Mẫn hiểu rất rõ nhưng cô quyết định, trước khi Sầm Chí Quyền nói ra điều kiện của mình cô tốt nhất nên nghiêm túc lắng nghe.
'Em nợ tôi một hôn lễ, đã đến lúc phải bù lại.'
Đôi mắt vốn đang đầy bối rối của Quan Mẫn Mẫn đột nhiên trừng lớn, trên mặt viết rõ sự ngạc nhiên đến khó tin của cô.
Anh ta nói cái gì? Cô nợ một hôn lễ, cho nên phải bù lại?
Ý của anh ta chắc không phải là... là muốn kết hôn với cô đấy chứ? Chuyện sáu năm trước dở dang, giờ phải bù đắp lại sao?
Sầm Chí Quyền nhìn gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy kinh ngạc của cô, vẫn dùng thái độ giải quyết việc công bình thản nói tiếp, 'Trên thực tế, Quan thị Kiến thiết chỉ là một cái vỏ rỗng, sau khi giải ngân tôi sẽ phái người đến tiến hành cải tổ lại. Nếu như không có vấn đề gì, tôi xem như em đồng ý.'
Ngẩn người thêm mấy giây nữa, cuối cùng Quan Mẫn Mẫn mím đôi môi khô khốc, ánh mắt lặng lẽ dời khỏi gương mặt cương nghị mà tuấn dật kia, 'Sầm tổng...không phải... Sầm đại ca...em...' Nghĩ tới nghĩ lui, Quan Mẫn Mẫn vẫn quyết định nói cho rõ ràng.
'Sau này đừng gọi tôi là Sầm đại ca nữa!' Sầm Chí Quyền bất mãn ngắt lời cô.
Một tiếng "Sầm đại ca" này, tỏ rõ cô muốn kéo dãn khoảng cách giữa hai người. Có trời mới biết, hắn chán ghét ba chữ "Sầm đại ca" này đến mức nào.
Trước đây hắn không có cách nào bắt cô sửa lại nhưng từ bây giờ, hắn không cho phép, tất cả phải theo quy tắc của hắn.
'Sầm...' Cô còn muốn nói gì đó nhưng câu nói lạnh như băng của hắn đã khiến tất cả những điều muốn nói nghẹn lại ở cổ họng, 'Không được nói!'
Bị hắn rống một tiếng, Quan Mẫn Mẫn có chút khổ sở cúi gằm xuống, vành mắt nóng lên, cô cắn môi cố nén không cho nước mắt lăn xuống.
Cô không muốn khóc. Quan Mẫn Mẫn không phải là một người yếu đuối như vậy!
'Về chuyện kết hôn... sáu năm trước, em xin lỗi... Nhưng, em.. em không thể kết hôn với anh.' Cô lấy hết can đảm nói, nói xong, đầu càng cúi thấp hơn.
Rốt cuộc cũng có thể nói câu xin lỗi với anh ta tuy rằng tất cả đều là do anh ta ép.
'Cái gì?' Sầm Chí Quyền không ngờ là cô lại lần nữa cự tuyệt mình, hơn nữa cự tuyệt một cách quyết liệt như vậy.
Điều này khiến cho người trước giờ làm việc quả đoán như hắn cũng phải tức giận, sắc mặt cực kỳ khó coi.
'Quan Mẫn Mẫn, em biết em đang nói gì không? Sáu năm trước, niệm tình em tuổi còn nhỏ còn chưa hiểu chuyện nên tôi không so đo với em nhưng giờ em đã là người phụ trách của Quan thị, trước khi nói điều gì cũng phải suy nghĩ kỹ càng. Kết hôn với tôi, đây là điều kiện duy nhất để tôi giúp Quan thị Kiến thiết. Tôi biết Á Tín muốn giúp em nhưng em có chắc là Liên Chính Tắc giúp em được lần này sẽ có thể giúp em lần sau và vô số lần sau nữa không? Chỉ cần tôi động một ngón tay, đừng nói là một Quan thị Kiến thiết nho nhỏ này, cho dù là Á Tín cũng khó mà tránh khỏi...'
'Em lại không thích anh, tại sao phải kết hôn với anh?' Bị khí thế bức người của hắn chọc cho tức điên lên, Quan Mẫn Mẫn nói chuyện có chút không suy xét.
Nhưng lời vừa nói ra, nhìn thấy sắc mặt người đàn ông trở nên tái mét, tất cả dũng khí của cô lập tức tan biến như khói mù, đầu cúi thấp đến nỗi cằm sắp chạm tới ngực.
Không phải trước giờ cô luôn sợ anh ta như sợ cọp sao? Sao hôm nay lại có can đảm trả treo với anh ta vậy chứ?
Căn phòng rộng lớn đột nhiên im lặng như tờ...
Cô không thích hắn!
Đúng vậy, không thích hắn! Không có lý do gì khác, chỉ là không thích hắn mà thôi.
Sáu năm trước như vậy, sáu năm sau vẫn không thể từ không thích chuyển thành thích cho được, đúng không?
Đúng vậy, cô có lẽ không ghét hắn nhưng cũng tuyệt đối không có khả năng có cảm giác "thích" đối với hắn nhưng biết là một chuyện, chính tai nghe được lại là một chuyện khác.
Đây là sự thật, hắn giận cái gì chứ? Lại có lập trường gì tức giận với cô chứ? Nhưng bị một cô gái ghét bỏ và cự tuyệt một cách thẳng thừng như vậy đối với một người kiêu ngạo như Sầm Chí Quyền mà nói, đây tuyệt đối là lần đầu tiên.
Lồng ngực phập phù một cách kịch liệt dù hắn đã cố nén nỗi xung động muốn hung hăng giáo huấn cô một trận. Đôi tay vốn đang đường hoàng đặt trên đầu gối hết siết chặt rồi lại mở ra, sau mấy lần như vậy, ngọn lửa đang bừng bừng cháy trong lòng hắn mới dần được áp xuống.

'Tôi biết người em thích là Chí Tề nhưng nó không cần em cũng là sự thật không thể chối cãi.' Hai mắt hắn đăm đắm nhìn về một phía xa, chậm rãi phun ra những tiếng cực đả thương người.
Nếu như cô còn không nhìn rõ sự thật, hắn thật không ngại nhắc cô thêm một lần.
Cho dù những năm qua ở nước ngoài hai người liên tục ở bên nhau thì sao chứ? Quan thị Kiến thiết đang đối mặt với tình trạng phá sản, nếu như Chí Tề thực sự quan tâm đến cô dù chỉ là một chút thì không có lý nào lại để cô quay về đối mặt một mình.
Đứa em trai này của hắn vẫn cứ mải tùy hứng trong thế giới của riêng mình.
Tuy cô biết chuyện giữa cô và Chí Tề hắn không rõ ràng lắm nhưng giọng điệu cứng rắn của hắn vẫn khiến cô cảm thấy tổn thương.
'Đó là chuyện giữa em với anh ấy, không liên quan gì đến anh.' Cô cắn môi, ngừng một lúc rồi nói.
'Không liên quan đến tôi?' Sầm Chí Quyền lần nữa bị thái độ cố tình xa lánh của cô chọc cho tức điên, 'Quan Mẫn Mẫn, em ngủ với tôi một đêm cũng gọi là không liên quan đến tôi?'
'Đó đã là chuyện quá khứ.'
Chẳng qua chỉ là chuyện tình một đêm giữa một đôi nam nữ uống say rất nhiều năm trước thôi, giờ hắn lại đem chuyện này ra nói cũng không khỏi quá...
'Tôi có nói là cho nó qua không?'
'Đối với em mà nói chuyện đó đã là quá khứ rồi. Em không muốn nói với anh về chuyện đó nữa. Em biết trước đây là do em suy nghĩ không thấu đáo khiến nhà họ Sầm của anh mất mặt nhưng, bất kể là sáu năm trước hay sáu năm sau em cũng không muốn biết vì chuyện đó mà kết hôn với anh.'
Quan Mẫn Mẫn biết mình đuối lý nhưng giờ đã không cần thiết phải nhắc lại chuyện năm xưa nữa rồi, anh ta cần gì phải vậy chứ? Cho dù Sầm Chí Quyền lấy công ty ra uy hiếp cô chăng nữa, cô không dám, cũng không muốn kết hôn với anh ta.
Huống gì, không phải giờ anh ta đã có bạn gái rồi sao?
Hứa Yên đó, không phải sao?
Cô đứng lên, dùng tư thái khiêm nhường nhất, thành khẩn nhất xin lỗi hắn, 'Chuyện đó, em thực xin lỗi...'
'Quan Mẫn Mẫn, em cảm thấy tôi không xứng với em phải không?' Thấy vẻ vội vàng muốn phủi sạch quan hệ của cô, cơn tức trong Sầm Chí Quyền thực sự đã lên tới cực điểm.
Sống ba mươi ba năm, trước giờ chưa từng có bất kỳ chuyện gì, bất kỳ người nào khiến hắn cảm thấy bản thân thúc thủ như vậy, điều này khiến hắn không thể không nghĩ rằng mình thực sự già rồi, không xứng với một cô gái trẻ trung hoạt bát như cô.
Cái gì? Sầm Chí Quyền nói mình không xứng với cô? Đùa kiểu gì vậy trời?
Đường đường cháu đích tôn của nhà họ Sầm, người chấp chưởng Sầm thị sao lại không xứng với một Quan Mẫn Mẫn quá nhỏ nhoi là cô chứ? Nếu muốn nói xứng hay không thì phải là Quan Mẫn Mẫn cô không xứng với người ta mới phải. Cô rất biết lượng sức, chỉ là không hiểu vì sao Sầm Chí Quyền lại nói câu đó.
Quan Mẫn Mẫn nhất thời ngây ngẩn cả người, không nói được một lời nào.
'Có phải không?' Sầm Chí Quyền đứng dậy, thân hình cao lớn mang theo một cảm giác áp bách khó tả bước len một bước, bộ dạng như không nghe được câu trả lời từ cô thì quyết không chịu thôi vậy.
'Không phải.' Quan Mẫn Mẫn không chống đỡ nổi trước khí thế của hắn, vội lùi về sau hai bước, đầu cúi gằm rầu rĩ thốt ra hai chữ, giọng nhỏ đến nỗi chừng như chỉ có cô nghe được.
Nhưng người đàn ông đối diện chừng như đã không quan trọng câu trả lời của cô là thế nào, sắc mặt tối sầm lướt qua bên cạnh cô rồi giống như một cơn gió, biến mất sau cánh cửa chỉ để lại một tiếng sập cửa vang dội, dọa cho trái tim nhỏ bé của Quan Mẫn Mẫn suýt nữa thì văng ra ngoài.
Tiêu rồi, có phải lần này cô đẩy công ty của ba vào thế bí thật rồi không?
Nhưng, sáu năm trước cô không dám kết hôn với anh ta, sáu năm sau làm sao mà thay đổi được điều đó đây?
Động tác sập cửa của Sầm Chí Quyền khiến mấy cô thư ký trẻ tuổi ở phòng thư ký sợ hết hồn, cũng dọa đến hai vị giám đốc cao cấp của Quan thị và hai chuyên viên của Sầm thị.
Thấy sắc mặt tái mét của hắn, bốn người vội tiến lại, 'Boss, kế hoạch cho vay chúng tôi sơ bộ đã bàn bạc thỏa đáng với hai vị giám đốc, xin hỏi ngài và Quan tổng có gì cần bổ sung không?'
Sầm Chí Quyền không nói một lời, mặt tối sầm đi thẳng về phía thang máy.
'Chúng tôi liên lạc sau nhé.' Hai chuyên viên nhàn nhạt chào hỏi với hai giám đốc của Quan thị rồi vội đuổi theo boss mình.
Có phải boss và Quan tổng bàn chuyện với nhau không vui không nhỉ? Bằng không vì sao sắc mặt lại khó coi như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net