Chương 361: Cô ấy là vợ của con, có ý kiến gì sao? (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 361: Cô ấy là vợ của con, có ý kiến gì sao? (4)

'Chuyện của con, con tự biết là được.' Quan Dĩ Thần bình tĩnh nhìn mẹ mình.

'Quan Dĩ Thần... con...' Bà Liễu sắp tức chết rồi, xoay người chộp lấy tấm đệm trên sofa ném thẳng lên người hắn.

'Mẹ, mẹ đừng giống người đàn bà chanh chua nữa có được không?' Quan Viện Viện nãy giờ im lặng không nói một lời cũng không nhịn được lên tiếng.

'Quan Viện Viện, mẹ đang nói chuyện với anh con, không được xen vào.' Bà Liễu đã hạ quyết tâm hôm nay phải giáo dục hai đứa con không biết điều của mình.

'Mẹ tưởng con muốn xen vào sao?'

'Không muốn xen vào thì im miệng cho mẹ.'

Quan Viện Viện cắn môi nhìn Quan Dĩ Thần, thở dài một tiếng, 'Anh, gần đây sức khỏe của em không tốt, em muốn tạm ngừng công việc một thời gian, lần này đến là muốn nói với anh về mấy hạng mục quan trọng nhưng xem ra em đến không đúng lúc rồi. Em thấy để về gửi email cho anh sau thì hay hơn. Em đi trước đây.'

Quan Viện Viện thực sự không muốn tham dự vào cuộc chiến giữa mẹ và anh hai, nhấc túi xách đứng lên bước ra ngoài.

'Quan Viện Viện, con muốn đi đâu?' Bà Liễu nhìn theo bóng lưng con gái quát lên.

'Về nhà.' Cô chẳng buồn quay đầu lại đáp.

Cửa, nặng nề đóng sập lại.

Quan Dĩ Thần ngồi xuống, châm cho mình một điếu thuốc, 'Nếu nói đủ rồi, vậy mẹ cũng có thể về.'

'Hôn sự của con, nếu không nói rõ, hôm nay mẹ không về.' Bà Liễu nói dứt khoát.

'Mẹ muốn con nói cái gì?' Quan Dĩ Thần cũng bực lên, sắc mặt cực khó coi.

'Con thích nó, thích tới mức muốn cưới về làm vợ?'

'Đó là chuyện của con, không liên quan đến mẹ.'

'Nếu như mẹ đoán không lầm, trước đây nó chẳng qua chỉ là loại phụ nữ làm ấm giường.'

Quan Dĩ Thần nhả một vòng khói, 'Người cưới cô ấy là con, người sống với cô ấy cũng là con, thân phận cô ấy đối với con mà nói, trước giờ không phải là thứ cần suy xét.'

'Được, con không cần suy xét thân phận của nó nhưng cũng phải suy nghĩ một chút cảm giác của người làm mẹ này chứ? Con trai kết hôn mà mẹ không hay biết chút gì? Không được, hôn lễ nhất định phải cử hành, mẹ phải báo cho người nhà...'

'Không cần đâu, chuyện của con tự con có kế hoạch.'

'Con có kế hoạch là chuyện của con, mẹ cũng phải có lời nói với nhà họ Liễu.'

'Đó là chuyện của mẹ.'

'Trên người con có một nửa dòng máu là của họ Liễu.'

'Nhưng con không mang họ Liễu, cũng không cần xem sắc mặt của họ.'

'Con cũng không phải họ Quan.'

'Liễu như Lan, mẹ thử nói một lần nữa xem!' Sắc mặt Quan Dĩ Thần trở nên cực khó coi.

'Mẹ chỉ nói sự thực thôi, con vốn không...'

'Mẹ về đi! Con không muốn nói chuyện với mẹ.' Quan Dĩ Thần cắn răng nói.

'Dĩ Thần...'

'Ra ngoài!' Hắn tức giận đá thẳng vào bàn trà.

Bà Liễu thở ra một hơi thật dài, cất bước rời đi.

Một phút sau, phòng khách rốt cuộc yên tĩnh trở lại.

Lúc Trang Lâm len lén bước ra khỏi phòng, hắn vẫn đang ngồi đó, tư thế không có gì thay đổi.

Vữa nãy cuộc tranh cãi trong phòng khách cô cũng nghe thấy, tuy rằng nghe không được rõ ràng lắm nhưng cũng biết là rất kịch liệt.

Giờ ra ngoài nhìn thấy bình trà bị đá văng khỏi bàn cô bắt đầu lo lắng liệu có chuyện gì càng nghiêm trọng hơn xảy ra không?

Người một nhà rốt cuộc tại sao không thể tâm bình khí hòa ngồi xuống nói chuyện chứ? Làm gì cứ phải cãi nhau như thế?

Lén lút đưa mắt nhìn, thấy hắn vẫn ngồi im đó bất động, sắc mặt khó coi đến đáng sợ.

Nếu như là trước đây, nhìn thấy hắn như vậy, hai chân cô đã sớm run đến đứng không vững, tuy giờ đã sống chung một thời gian nhưng nhìn thấy vẫn không khỏi kinh hồn bạt vía.

Cẩn thận bước đến, khom lưng định bình trà lên thì đã nghe hắn lên tiếng...

'Qua đây!'

Đơn giản hai tiếng nhưng mang sức mạnh khiến người khác không dám cự tuyệt.

Cô thở dài một tiếng, vẫn ngoan ngoãn đi qua, còn chưa đi đến bên cạnh thì hắn đã đứng lên, kéo cả người cô về phía mình, dùng sức ấn cô xuống sofa, còn chưa kịp có phản ứng gì thì cả người hắn đã áp xuống.

'Dĩ Thần...' Trang Lâm bật kêu một tiếng, cằm đã bị hắn bấu lấy xoay về phía mình, đôi môi mang theo mùi thuốc nhàn nhạt khóa chặt lấy môi cô.

Cô biết hắn đang tức giận, từ động tác của hắn có thể cảm nhận được cảm giác tức giận vô hình ấy cho nên, cô vẫn luôn nhẫn nhịn hắn, bao dung hắn...

Nhưng, cô vẫn đánh giá chính mình quá cao, cô bao dung không nổi cơn giận của hắn, cuối cùng trong cảm giác đau đớn mà ngất đi.

Đợi đến khi cô lần nữa tỉnh lại thì thấy toàn thân đã được tẩy sạch, thoải mái nằm trên chiếc nệm êm ái nhưng trong phòng chỉ có mình cô. Hắn đâu rồi?

Chống thân thể đau nhức ngồi dậy, cô xuống giường tìm hắn.

Cửa phòng sách không đóng , cô mới vừa đến gần đã ngửi thấy mùi thuốc lá gay mũi.

Gõ cửa, cô đi vào, hắn đang ngồi sau bàn làm việc, thấy cô, hắn vội dụi điếu thuốc hút dở, 'Sao em lại dậy rồi?'

'Ngủ không được.' Cô đi qua, mở toang cửa sổ để mùi thuốc kia tan bớt đi.

Còn chưa kịp xoay người thì hắn đã đứng dậy, bước đến, từ phía sau ôm lấy cô, hai tay vòng qua siết chặt lấy thắt lưng, cằm gác trên đỉnh đầu cô.

Cô không nhúc nhích, tựa thân thể mềm yếu vào người hắn, cảm nhận độ ấm của cơ thể hắn, cùng hắn ngắm trời chiều sau cơn mưa, thật lâu không nói gì.

'Anh xin lỗi.'

Qua một lúc lâu, giọng rầu rĩ của hắn mới vang trên đỉnh đầu cô, không lớn nhưng thấm sâu vào tận đáy lòng.

Cô biết hắn tại sao xin lỗi mình, đôi tay nhỏ nhắn đặt trên mu bàn tay lớn đang đặt nơi bụng mình, 'Sao lại tức giận như vậy?'

'Nói chuyện với mẹ anh, nhắc lại một vài chuyện không vui.' Hắn suy nghĩ một chút rồi trả lời một cách đơn giản.

Chỉ vài chuyện không vui mà khiến hắn tức giận như vậy? Hơn nữa là giận mẹ mình?

'Là vì hôn sự của chúng ta sao?' Cô dè dặt hỏi, 'Có cần em giải thích với họ một chút không?'

Giải thích cái gì? Quan Dĩ Thần nhếch môi, 'Không cần, chúng ta của chúng ta không liên quan gì đến bọn họ.'

'Nhưng đó là mẹ anh.'

'Chúng ta không nói chuyện đó nữa, em còn mệt không?' Ngoại trừ sinh hắn ra, bà có bao giờ làm tròn trách nhiệm của một người mẹ đâu? Tất cả mọi thứ hắn có đều nhờ vào chính mình. Cho nên, bà không có tư cách quản bất kỳ chuyện gì của hắn.

Nhưng hắn không muốn giải thích với cô.

Không muốn giải thích với ai hết.

'Dĩ Thần...' Thực ra cô còn muốn hỏi, mẹ hắn đã có ý kiến, vậy còn ba hắn thì sao? Nhưng nhìn bộ dạng không muốn nói của hắn, cô đành im lặng.

'Đi thay đồ đi, buổi tối đưa em ra ngoài ăn cơm.'

Hắn nắm tay cô rời khỏi thư phòng, quay về phòng thay đồ.

Nơi dùng bữa tối là một nhà hàng kiểu Pháp trứ danh. Trong lúc đợi thức ăn, cô chống một tay xuống cằm nhìn vẻ mặt của hắn, trong lòng thầm thở dài một tiếng.

'Sao vậy? Không thích chỗ này sao?' Ánh mắt Quan Dĩ Thần khóa trên gương mặt đầy tâm sự của cô.

'Không phải.'

'Vậy thở dài cái gì?'

'Anh Dĩ Thần, trùng hợp vậy?'

Còn chưa kịp trả lời thì một giọng nói thanh thoát từ phía sau truyền đến khiến hai người không hẹn mà cùng quay lại.

Đi phía trước là một cô gái vóc dáng cao ráo trong chiếc váy đỏ, sau lưng cô là một ông lão chống gậy và một phụ nữ ăn mặc nhã nhặn.

Đây không phải là Sầm Tĩnh Di và Sầm lão thái gia của nhà họ Sầm cùng với quản gia của ông dì Lâm sao?

Thật không ngờ ở Paris cũng gặp được họ, thật sự rất trùng hợp.

Quan Dĩ Thần và Trang Lâm cùng đứng dậy chào hỏi từng người.

'Này, ông lão, hay là chúng ta ngồi cùng bàn với họ nhé?' Sầm Tĩnh Di nhìn lão gia tử nói.

Chính là không muốn ngồi ăn cơm riêng với họ cho nên cô mới chọn nhà hàng ngoài trời này, ít ra ở nơi công cộng muốn cãi nhau cũng phải dè dặt một chút.

Nếu như người khác đến tìm cô, cô còn có thể dùng đủ loại lý do để cự tuyệt nhưng ông lão này là kim chủ lớn nhất của cô, cho dù không muốn gặp đến mấy thì vẫn phải gặp. Nhưng cô không muốn đến căn trang viên ngoài ngoại ô của nhà họ Sầm cùng họ ăn cơm, vì vậy mượn cớ việc học bận rộn mà bảo họ đến tìm cô ăn cơm.

Vốn còn tưởng với tính tình nóng nảy của ông lão này, chắc chắn sẽ không nghe theo, thậm chí có khả năng sẽ cho vệ sĩ đến tóm cô về ăn cơm cùng, nhưng thật không ngờ ông chẳng những chịu đến, còn đưa người phụ nữ mấy chục năm luôn theo sát bên người kia đến.

Người không biết chuyện chắc còn tưởng họ là một đôi vợ chồng tình thâm nữa kìa!

'Nói chuyện không biết lớn nhỏ gì hết, gọi một tiếng nữa thử xem?' Lão gia tử nghe vậy liền bực lên, đừng tưởng giờ đang ở nước Pháp thì ông không làm gì được đứa con gái bất hiếu này.

'Lão gia tử, cháu với vợ muốn hưởng thụ thế giới hai người cho nên, chỉ sợ phải làm mọi người mất hứng.' Quan Dĩ Thần nhìn lão gia tử, nhàn nhạt nói.

Vợ?

Không chỉ Sầm Tĩnh Di, ngay cả lão gia tử, người đã quen với sóng to gió lớn cũng không khỏi giật mình.

Quan Dĩ Thần kết hôn rồi sao? Là chuyện từ bao giờ vậy?

Nhưng dù sao đây vẫn là nơi công cộng, họ thực sự không tiện đứng ở đây trò chuyện, hơn nữa người ta đã tỏ rõ muốn yên tĩnh dùng bữa cho nên, sau một thoáng kinh ngạc, cuối cùng ba người vẫn mang theo sự khó hiểu của mình đến bàn ăn mà họ đã đặt trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net