Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tư Nguyệt chính là loại nữ nhân hiểu chuyện, nếu đối phương không muốn nói tiếp thì nàng tuyệt nhiên cũng không hỏi thêm. Nàng đã học được từ bé nào là Nữ giới, nữ tắc, tam tòng tứ đức của nữ nhân,...nên vô cùng ngoan ngoãn nghe lời Ngạc nương*. Nàng đã được định sẵn là Nguyên cơ* tương lai, việc đó đồng nghĩa nếu ai có được trái tim nàng thì đã nắm được một nửa giang sơn Đại Sở này. Nàng nghe được từ Nãi nãi* kể lại, khi mẫu thân đau đẻ nàng chính là ngày trăng tròn, hôm đấy là ngày trăng sáng nhất trong thập niên qua. Khi nàng vừa cất tiếng khóc chào đời, phượng hoàng mẹ từ ngọn núi phía Nam bay đến đậu trên cành sơn trà trong viện của Ngạc nương nàng hót vang hơn cả tiếng sáo làm lay giấc của Hoàng Thượng và Thái Hậu tiền nhiệm. Cả Hoàng Thượng và Thái Hậu đều tự mình ngự giá đến Lâm Phủ chỉ để nhìn mặt đứa trẻ có thiên tướng này. Sau khi chứng kiến cảnh tượng này, vào ngày sinh thần đầu tiên của nàng, với sự chứng kiến của tất cả quý tộc và hoàng tộc, Hoàng Thượng ban thánh chỉ:



Lâm Tư Nguyệt của Lâm gia, trời sinh điềm tốt, dung mạo thanh cao. Nay ban cho nàng trở thành Nguyên Cơ của Sở Quốc. Không kể Hoàng Tử nào, chỉ cần là người Lâm Tư Nguyệt yêu thương thì sau này sẽ trở thành người kế nhiệm quản lí Đại Sở, cũng chính là Hoàng Đế kế nhiệm của ta. Khâm thử.



Mười bảy năm, tất cả mọi người đều giấu nàng sự việc này chỉ vì muốn nàng được sống ung dung vui vẻ như những nữ nhân khác đến khi nàng kết duyên cùng một trong số ngũ Hoàng tử. Lại không biết việc giấu diếm nàng lại đem đến tai họa cho cuộc đời nàng sau này. Tư Nguyệt không biết rằng bản thân có khả năng định đoạt Hoàng Đế Đại Sở, thế nên đã yêu một kẻ tồi tệ, hại cả nàng và bách tính phải chịu cảnh lầm than. Phải, nàng xem Chương Viễn là người mà nàng có thể trao gửi tấm thân, nhất nhất vì hắn mà thực hiện mọi điều hắn sai bảo, tin vào lời hứa sẽ đưa nàng làm Hoàng Hậu của hắn. Ha, nếu nàng biết trọng trách mình đang mang sớm hơn thì cục diện có lẽ đã thay đổi rồi. Thứ nàng cần không phải là ngôi vị Hoàng Hậu đó, mà chỉ là tình cảm của hắn dành cho nàng mà thôi...


[*]Ngạc nương: mẫu thân, mẹ.


[*] Nguyên cơ: Thái tử phi


[*]Nãi nãi: bà nội/ bà ngoại. Các nàng muốn nghĩ ai thì tùy nha :>


Chỉ thương cho Ngôn Hy, ngài ấy là kẻ duy nhất thật lòng với nàng. Từ bé ngài luôn là cái bóng theo sau nàng và Chương Viễn. Chương Ngôn Hy luôn cố gắng để bản thân có thể xứng với Lâm Tư Nguyệt. Nhưng cho dù ngài có cố gắng cách mấy thì Tư Nguyệt vẫn không ngoảnh đầu lại nhìn ngài lấy một lần. Ngài là con của Thục Phi, mẫu thân ngài hiền từ không bao giờ tranh đua sủng ái. Mẫu thân luôn dặn Ngôn Hy: " Sau này khi con đã đem lòng thích một cô nương nào rồi, nếu con yêu họ thật lòng thì hãy cố tìm cách đừng để cô nương ấy muộn phiền. Đừng giống như phụ hoàng của con..." Thục Phi nương nương dặn chí phải, nhưng người không dạy Ngôn Hy làm cách nào để có thể nắm giữ trái tim người mình thương cả. Năm Ngôn Hy mười lăm tuổi, Thục Phi bệnh nặng rồi qua đời. Ngôn Hy rơi vào cơn khủng hoảng tinh thần, vì mẫu thân chính là chỗ dựa duy nhất của ngài. Nếu lúc đó không có Tư Nguyệt bên cạnh an ủi thì có lẽ ngài không còn sống đến hôm nay. Cũng chính vì thế Ngôn Hy lại càng yêu thương Tư Nguyệt hơn, mong muốn nàng hạnh phúc suốt cuộc đời dù cho bản thân ngài có ra sao đi chăng nữa.



Năm ngài mười tám tuổi, chiến loạn nguy nan.



Các nước láng giềng nhân cơ hội triều đình Đại Sở bất ổn liền liên thủ lại đánh vào biên giới Đại Sở. Để bảo vệ giang sơn, Chương Ngôn Hy đã dâng tấu xin được xuất binh dẹp loạn. Tấu chương được phê duyệt, Chương Ngôn Hy khoác quân trang xông pha ra xa trường. Hào khí của Đại tướng quân thống lĩnh Chương Ngôn Hy vang vọng khắp sông núi. Chỉ cần nghe thấy tiếng vó ngựa của ngài, kẻ địch liền hoảng sợ mà tháo chạy. Một nhát kiếm của Đại tướng quân có thể giết chết một loạt ba kẻ địch. Chỉ hai năm sau, tất cả quân phản loại đã đầu hàng qui phục. Danh tiếng về sự dẫn quân tài ba của Tứ Hoàng tử Chương Ngôn Hy đã vang danh khắp kinh thành, dân chúng ca ngợi ngài không ngớt lời. Ngày khởi hành từ biên cương trở về, Ngôn Hy quyết định cầu phụ hoàng ban hôn cho mình và Lâm Tư Nguyệt. Nhưng ông trời quả thật biết trêu ngươi, lúc ngài vừa quay trở về thì biết tin Tư Nguyệt đã là Ngũ Hoàng tử phi rồi! Xót thương thay cho Tứ Hoàng tử đa tình, ngài biết Tư Nguyệt muốn giúp hoàng đệ lên ngôi vì thế nên ngài rút lui khỏi cuộc chiến hoàng vị này. Ngôn Hy biết, bản thân chính là trở ngại lớn nhất của hoàng đệ sau này, ngài cũng không nỡ nhìn nữ nhân mà mình yêu thương đau buồn nữa..



Nhưng Ngôn Hy cũng đã sai rồi...



Tất cả, đều sai rồi...



Ha, kẻ đau khổ lại muốn làm người khác hạnh phúc.



Không biết đi được bao lâu, trong lúc nàng mơ màng nhớ về hồi ức thì đã đến cửa Diêm La Điện. Tư Nguyệt cố gắng định thần lại, bước từng bước theo Hắc Bạch Vô Thường tiến vào trong. Lòng nàng như đang có một cơn sóng trào dâng, nay đã lên đến đỉnh điểm. Hắc Bạch Vô Thường bước đến, cúi người trước nam nhân một thân thanh y tiểu mạo*. Nam nhân đang đứng hướng về phía của sổ từ từ xoay đầu lại, gương mặt nho nhã anh tú ngay cái nhìn đầu tiên đã hướng về phía nàng. Hắc Vô Thường cúi người bẩm tấu:



-Thưa Diêm Vương đại nhân, thuộc hạ đem hồn Lâm thị về chậm trễ, mong đại nhân trừng phạt!



[*] Thanh y tiểu mạo: y phục thường ngày



Tư Nguyệt vô cùng ngỡ ngàng, trong trí tưởng tượng của nàng Diêm Vương là một lão gia râu ria dày đặc, tướng mạo hung dữ dọa người. Lại không ngờ rằng mĩ nam mang vẻ tiên tư ngọc sắc này* lại chính là người quyền lực nhất Diêm La Điện- Diêm Vương đại nhân. Nàng đứng đơ ra đấy, không để ý rằng nam nhân đó đang đến gần. Chỉ khi Diêm Vương chỉ còn cách nàng hai bước chân thì Tư Nguyệt mới phát giác ra. Ngắm nhìn Diêm Vương từ khoảng cách gần như vậy, nàng mới nhận ra rằng nàng ấy vô cùng phú soái. Khoan.. khoan đã! Nàng cảm nhận được như bản thân đã từng gặp ngài ấy rồi, gương mặt này quá đỗi quen thuộc đối với nàng. Bất chợt, nàng rơi nước mắt. Bản thân nàng cũng chẳng hiểu vì lí do gì. Diêm Vương nhìn nàng bằng đôi mắt thâm tình, đưa tay vuốt má nàng. Tư Nguyệt lùi người về sau, theo bản năng né tránh.



-Muội...!



[*] Tiên tư ngọc sắc: dung mạo như tiên, khí chất như ngọc



Diêm Vương đại nhân bỗng trở nên hụt hẫng, giọng nói ngập ngừng rút bàn tay lại. Tư Nguyệt nhìn Diêm Vương bằng đôi mắt ngấng lệ, mơ hồ hỏi:



-Ta.. cảm thấy rằng dường như đã từng gặp ngài. Thứ lỗi vì sự đường đột nhưng ta có thể hỏi ngài rằng ta và ngài.. đã từng quen nhau đúng không?


-Muội... không còn nhớ chút gì về ta nữa sao?
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net