Chương 12. Người quen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tỷ tỷ. Chỉ sợ ta gọi không nổi. 

- Cứ gọi đi. Ta chịu được.

- Nực cười. Cô về đây là muốn hành hạ ta thêm sao?

- Cũng có thể lắm. Chỉ là trông người mới của muội có chút hay ho đấy.

- Tốt nhất là đừng động vào hắn.

- Được thôi. Không đùa với muội nữa.

- Đùa? Cô trở về chỉ để trêu đùa ta? Ta biết tính cô từ nhỏ thích thứ mới mẻ nhưng lần này đừng có mong động được vào hắn.

- Căng vậy sao? Tất nhiên tới đây không chỉ để chơi. Muội mau quay về với ta.

Cung Viễn Chủy thấy vậy liền chắn trước mặt nàng. Đôi tay nắm chặt không rời. Nàng quay qua nhìn hắn rồi liếc qua Liễu Bạch.

- Về? Ta không có nghĩa vụ ở chốn đó. Lý gia và Vô Phong xưa nay chưa từng giao thiệp, hà cớ gì phải bắt ép nhau như vậy.

- Chúng ta từ nhỏ đã ở bên nhau tình cảm phải hơn chốn Cung môn. Về đây ta với muội sẽ có thể như trước.

Nàng nhìn Liễu Bạch. Ánh mắt của cô ta ẩn chứa một điều gì đó mà nàng có thể cảm nhận được vài phần chân thật nhưng quá khứ không thể sửa đổi được nữa. Nàng mệt rồi.

- Cô nên im miệng cho ta. Ta không có nhu cầu nghe cô biện minh đâu. 

Huyền Thiếc Kiếm rút ra, bóng loáng dưới ánh trăng huyền ảo. 

- Rút kiếm ra đi.

- Nếu muội muốn vậy thì được thôi. Nếu thua thì về Vô Phong với ta.

- Cô nói nhiều quá. Thắng hay thua sớm quyết thôi.

Liễu Bạch là con ruột của Ngạn Lữ. Năm 16 tuổi nàng theo sư phụ lên núi cùng Liễu Bạch. Từ khi sống chung tính cách 2 người rất hợp nhau. Liễu Bạch hơn nàng đúng 1 tuổi luôn bao che cho nàng mỗi khi sư phụ bắt tội. Có một lần cả 2 ra ngoài hái thuốc, trên núi Bách Trùng có rất nhiều thảo dược quý hiếm. Đặc biệt là Xuất Vân Trùng Liên. Hôm ấy, nàng đã thấy có một cây nở rất sáng trong sơn động. 

- Tỷ tỷ, kia có phải là Xuất Vân Trùng Liên không?

- Ta không biết nữa...

- Vậy tỷ ở đây đợi ta. Ta xuống dưới xem thử. Nếu đó là Xuất Vân Trùng Liên thật thì có lẽ thứ bệnh kì quái này của ta sắp khỏi rồi, tỷ cũng không cần lo phải ốm vặt nữa. 

- Nhưng dưới đó sâu lắm....

- Không sao, đợi ta nhé!

Nàng nở một nụ cười thật tươi cho Liễu Bạch yên tâm. Nụ cười tươi như vậy có lẽ đã biến mất lâu ở thời điểm hiện tại. Nó pha lẫn sự hạnh phúc, yêu đời, trong sáng trong tâm trí nàng. Nàng cột dây thừng vào cái cây lớn gần đó rồi trèo xuống. Đây là chốn quen của nàng. Bên trong sơn động đó là một hồ nước nhỏ, không khí trong lành. Nàng thổi ống lửa để soi sáng một phần trong vách đá.

- Xuống tới nơi rồi. Đây là...Xuất Vân Trùng Liên!!! Cuối cùng cũng tìm được. Hóa ra nơi mình trốn lại là nơi sinh trưởng thích hợp cho Xuất Vân Trùng Liên. Hái nhanh về nhanh. Lâu quá tỷ tỷ sẽ lo.

Vừa cầm con dao lên đã nghe thấy tiếng nước động, dù rất nhỏ nhưng không qua mặt được nàng. Dao sẵn có trên tay, nàng vào thế thủ, án binh bất động. Thấy khoảng cách vừa đủ lập tức xoay lại kề dao. Trước mặt nàng là một thiếu niên khoảng 15 tuổi đẹp trai không tỳ vết nhưng đôi mắt ánh lên vẻ kiêu ngạo, lạnh lẽo. Bị nàng kề dao vào cổ tên nhóc đó cười khẩy nhìn nàng.

- Tiếng nhỏ như vậy mà vẫn nghe được nhỉ? 

- Ngươi là ai?

- Xem ra chưa nghe danh của ta rồi. Nhưng cũng chẳng cần giới thiệu với cô làm gì. Xuất Vân Trùng Liên phải là của ta!

- Nực cười.

Chẳng nói chẳng rằng hai người kẻ cầm kiếm người cầm dao nhưng nàng lại chẳng hề lép vế. Nghe tiếng động Liễu Bạch nhìn xuống chỉ thấy chỗ Xuất Vân Trùng Liên là có ánh sáng còn lại tối mịt, ống lửa cũng đã tắt ngấm khi nàng phải buông tay để giao chiến với hắn.

- Muội có ổn không vậy? Ta xuống dưới nhé?

- Không sao đâu. Chỉ là có mấy con chuột nước thôi. Tỷ đợi muội một lát. Sắp xong rồi. Không cần xuống đâu.

- Cô cũng thật kiêu ngạo.

- Không dám, cái này xin nhường cho công tử.

Nàng đạp vách, nhảy mạnh hái lấy Xuất Vân Trùng Liên rồi nắm dây định trèo lên trên. Tay vừa chạm dây thừng, hắn đã phóng đao chặt đứt một quãng xa.

- Ta nói rồi thứ gì của ta sẽ mãi mãi là của ta.

- Tên điên!

Nàng nói rồi chạy một mạch vào hang động. Trong đó không phải là đường cụt mà thông ra phía vực của núi Bách Vị. Núi Bách Vị là ngọn núi dốc thẳng đứng kẹt giữ núi Bách Trùng và Sơn cốc Cựu Trần, địa thế hiểm trở vô cùng, hai mặt giáp núi một mặt giáp sông đổ thành thác, một mặt dẫn ra vực. Mà nàng thì đang chạy theo hướng vực. Nói vực thì nghe hơi ghê nhưng nó là một khoảng không khá rộng, trên đó sinh trưởng rất nhiều cây Trúc Đào lớn, ước tính khoảng 100 năm tuổi đổ lên. Vì nơi đây mưa thuật gió hòa, nắng tươi mà không gắt, ấm áp nhưng không nóng nực bởi thác nước đối diện ngay kế bên con đường dẫn tới lối vào. Đây là nơi nàng thường xuyên lui tới khi mệt mỏi. Nàng phát hiện nó trong một lần hái thuốc bị trượt chân xuống động. Nàng gọi chốn này Uyển Vực, chỉ duy nhất nàng biết lối vào Uyển Vực và Uyển Vực ở đâu. Để đề phòng người lạ, trong lối vào chứa một mớ cơ quan rắc rối khác nhau. Nó không gây nguy hiểm tính mạng nhưng lại chứa độc hôn mê gây mất trí nhớ nhanh chóng. Chỉ cần xác nhận được cửa đầu ngay lập tức có thể vào trong mà không cần né đủ thứ cung tên, kim độc lằng nhằng khác nhau. Mật mã là gì ư? Nó chính là thứ kim độc có kết cấu giống như Trâm Huyền Thiếc của nàng bây giờ. Nàng đã sử dụng chính cơ chế này để cải tạo Trâm Huyền Thiếc. Cấu trúc của hai thứ đó na ná như ám khí của Cung Viễn Chủy. Nàng chế ra nó vào năm 15 tuổi. Đã tròn một năm từ khi phát minh của nàng ra đời. Còn ám khí của Viễn Chủy được chế vào năm hắn 15 tuổi. Và đừng quên rằng nàng lớn hơn nhóc con đó 1 con giáp . Tức là nàng đã đi sớm hơn hắn hẳn 1 năm. Chỉ cần đặt kim độc vào xoay nhẹ một cái rồi rút ra là tự động cửa sẽ mở, không tốn lấy dù chỉ một chút công sức. Vì thế khi giờ đây khi Lý Bích Trà 16 tuổi trong quá khứ gặp phải tên lạ mặt này, nàng đã không ngần ngại mà chạy về phía thông ra Uyển Vực. Nàng tin chắc rằng sẽ chẳng có ai chế nổi ra thứ giống vậy. Nhưng đời chẳng như là mơ, nàng bị vả cho một phát đau điếng người nhưng nó cũng giúp nàng gặp được một tri kỉ trong đời, mở ra cơ duyên không ngờ về sau khi nàng đương tuổi 20.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net