1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Song tính nhất phát

双性一发 

Tác giả: A Cật (阿吃)

oOo

Diệp Hồng Hiên đang tự an ủi, bàn tay hay dùng để cầm kiếm luận bàn với Dịch Thính Hàn hiện đang vỗ về chơi đùa một bộ phận vốn không nên xuất hiện trên người hắn.


Từ xưa đến nay, Diệp Hồng Hiên thề, tuyệt đối không hề xảy ra tình huống không xong như hiện tại.

Mọi chuyện bắt đầu từ nửa canh giờ trước.

Giống như mọi khi, Diệp Hồng Hiên cùng đám hồ bằng cẩu hữu đền lầu xanh tìm vui, tuy nói là tìm vui, nhưng cũng không khó tránh khỏi có kẻ khác người, ví dụ như là Diệp Hồng Hiên.

Diệp Hồng Hiên đến lầu xanh mười lần, có hết mười một lần là không cần người hầu hạ, an vị trong đám người, uống chút rượu, nghe chút nhạc, người khác ôm hoa nương cao hứng phấn chấn đi vào phòng, Diệp Hồng Hiên ném bạc an toàn rút lui.

Tú bà sao có thể bỏ không câu một con cá lớn như vậy, tất nhiên không, vụng trộm bỏ vài thứ vào trong rượu của Diệp thiếu gia, còn đó là cái gì, thì mọi người đều hiểu rõ trong lòng.

Dược hiệu phát tác như núi đổ, đám hồ bằng cẩu hữu đưa Diệp Hồng Hiên vào trong phòng, mà tiểu mĩ nhân đã chờ trong phòng từ lâu —— Diệp Hồng Hiên tà hỏa đốt người, nhìn mĩ thiếu nữ xinh đẹp trang điểm diễm lệ động lòng người, nâng tay lên, bảo người trong phòng cút ra ngoài.

Trên người Diệp Hồng Hiên có bí mật, trừ cha mẹ cùng bà mụ năm đó ra, không có người thứ tư biết đến bí mật này.

Hắn là người song tính, trừ khí quan mà nam nhi nên có, còn có thêm một thứ mà chỉ nữ nhi mới có.

Đây không phải là chuyện không xong nhất, không xong hơn là, sau đó đối thủ một mất một còn của hắn nhảy cửa sổ đi vào.

“Ôi ôi ôi, không phải Diệp đại thiếu gia đây sao?” Dịch Thính Hàn ngậm một cây cỏ đuôi mèo trong miệng, thấy bộ dạng này của Diệp Hồng Hiên thì biết ngay là trúng chiêu của tú bà, nụ cười sung sướng khi người gặp họa trên mặt càng thêm rạng rỡ.

Diệp Hồng Hiên chỉ nhìn hắn một cái, thậm chí không thèm dành chút khí lực hỏi hắn tại sao lại ở đây.

Dịch Thính Hàn dường như hiểu được suy nghĩ của hắn, bước lên phía trước ngồi ở bên giường, quen thuộc ôm vai hắn, cười nói: “Đừng nhìn ta như vậy chứ, ta tất nhiên đâu có diễm phúc như Diệp đại thiếu gia ngươi, tới chỗ này… chỉ là việc công thôi.”

“Bỏ tay ra.” Diệp Hồng Hiên mở miệng, phát hiện tiếng nói của mình khàn vô cùng.

“Chậc chậc chậc, bộ dáng này rất đáng thương, muốn ta kêu người giùm không?” Dịch Thính Hàn nhìn vào mắt hắn, ý cười bên trong mắt rõ ràng đến chọc người.

“Ai cần ngươi xen vào việc của người khác, cút nhanh cho ta!”

Dịch Thính Hàn buông tay, từ trên giường đứng dậy, cà lơ phất phơ nói: “Được thôi… Diệp đại thiếu gia ngươi là đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân.”

Diệp Hồng Hiên ngay cả khí lực để mở miệng nói thêm một câu nữa cũng không có, tình dục mãnh liệt mà dữ dội đang kêu gào muốn nuốt trọn hắn, bộ phận khó nói dưới người khó chịu đến mức gần như làm hắn khóc lên.

Dịch Thính Hàn dường như nhận ra hắn không ổn, thu lại biểu cảm vô tâm vô phế kia, hơi chút thân thiết vỗ vỗ vai Diệp Hồng Hiên, hỏi: “Thật sự không cần ta kêu người giùm?”

“Không… cần… Ngươi cút cho ta…”

“Chậc, lòng tốt trở thành lòng lang dạ thú!” Dịch Thính Hàn nhảy ra khỏi cửa sổ mà lúc nãy mình nhảy vào, bỏ lại một mình Diệp Hồng Hiên trong phòng.

Diệp Hồng Hiên cứ như mê mang, cả người vô lực nặng nề ngã lên giường, hắn do dự nhiều lần, cắn răng cởi quần mình xuống, cơ thể xấu hổ cuộn tròn lại, Diệp Hồng Hiên nhanh chóng cắn chặt răng, không dám phát ra âm thanh nào, ngón tay trắng nõn thon dài tìm đến hạ thân chạm đến nơi mà ngay cả hắn cũng chưa từng chạm vào.

Khe thịt bị ngón tay mở ra, chỉ là đơn giản là đụng vào thôi, mà thân thể lại thoải mái đến phát run.

Dịch Thính Hàn xách con mèo hoang kia tìm về nguyên chủ, đối phương còn chưa kịp cảm ơn hắn, hắn liền nhẹ nhàng nhảy lên cao, chạy đến lầu xanh.

Cửa sổ chỗ Diệp Hồng Hiên còn mở, hắn lại nở nụ cười sung sướng khi người gặp họa, một chiêu Phù Dao Trực Thượng nhảy đến bên cửa sổ, thò đầu vào trong dò xét, muốn nói gì đó trào phúng Diệp Hồng Hiên, nhưng mà hắn một chữ cũng không nói được, tất cả lời nói trong cổ họng đều tắc tại miệng.

Diệp Hồng Hiên đang tự an ủi, bàn tay hay dùng để cầm kiếm luận bàn với hắn hiện đang vỗ về chơi đùa một bộ phận vốn không nên xuất hiện trên người.

Dịch Thính Hàn không biết tại sao cảm thấy cổ họng như thắt lại.

Diệp Hồng Hiên nằm trên giường căn bản không chú ý đến sự tồn tại của hắn, trong xoang mũi phát ra tiếng hừ nhẹ mang theo tiếng khóc nức nở, ngón tay đang an ủi chỗ kia làm phát ra tiếng nước hạ lưu.

Rất kích thích, rất câu nhân.

Dịch Thính Hàn ma xui quỷ khiến leo cửa sổ đi vào phòng, còn đóng cửa lại, lén lút, từng bước đến gần Diệp Hồng Hiên.

Hai tay thình lình bị người bắt lấy, Diệp Hồng Hiên hoảng sợ mở hai mắt, chưa kịp nhìn rõ là ai, chỉ nghe có người ghé vào lỗ tai hắn nói: “Ta giúp ngươi.” Là giọng nói của Dịch Thính Hàn.

Nhục nhã, xấu hổ, tự ti, ùn ùn kéo đến.

“Ngươi buông ta ra.” Diệp Hồng Hiên nói giọng khàn khàn, tiếng nức nở trong giọng nói còn rõ ràng hơn lúc trước.

“Không sao đâu.” Dịch Thính Hàn ghé vào lỗ tai hắn nói, sau đó là những nụ hôn nhẹ.

Dịch Thính Hàn cầm nhục hành của hắn thành thạo cử động lên xuống, nhục huyệt được an ủi một nửa khó chịu co rút lại một chút, chất dịch dinh dính từ hạ thể chảy ra, tản ra mùi tanh tưởi. Diệp Hồng Hiên rất nhanh liền bắn một lần, cơ thể sau cao trào vô cùng mẫn cảm, hai cánh hoa thịt phía dưới nhục hành không ngừng co rút, tựa như đang cầu xin ngón tay tự do bên ngoài đã qua cửa mà không chịu tiến vào.

Ngón tay thong thả lướt qua khe hở, đầu ngón tay hơi hơi đâm vào, ngón tay thô ráp vuốt ve thịt mềm mẫn cảm.

Diệp Hồng Hiên cắn chặt môi dưới, thân thể run rẩy càng thêm kịch liệt, đối phương mở rộng hai chân hắn thêm một chút, tiểu huyệt đang đóng lại mở ra một khe hở nho nhỏ.

Dịch Thính Hàn rút ngón tay mình lại, cứng rắn xoay mặt Diệp Hồng Hiên qua, hắn bóp mở khóp hàm đối phương, liếm đi vết máu trên môi dưới của Diệp Hồng Hiên, đưa tay mình đến bên môi đối phương, nói giọng khàn khàn: “Cắn.”

Diệp Hồng Hiên hung hăng cắn xuống, Dịch Thính Hàn đắc ý cười hai tiếng, tay trượt đến hạ thể Diệp Hồng Hiên, ác ý mở ra tiểu huyệt của hắn, dùng ngón tay hung hăng ma sát mầm thịt sưng đỏ sung huyết. Nước mắt Diệp Hồng Hiên lập tức chảy ra, thân thể run rẩy đến mức giống như là sắp chết rồi, hai tay huơ lung tung trong không khí, tay Dịch Thính Hàn bị hắn cắn đến chảy máu.

Động tác của Dịch Thính Hàn chẳng những không nhẹ nhàng lại, mà còn thêm mạnh mẽ hơn, mầm thịt nho nhỏ bị hắn tra tấn đến sưng đỏ mới dừng lại. Diệp Hồng Hiên mềm nhũn trong lòng hắn hai mắt thất thần, đùi trong còn đang co rút từng cơn. Dịch Thính Hàn ôn nhu hôn hôn hai má hắn, đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ cọ tại âm đế sưng đỏ, trong cổ họng Diệp Hồng Hiên lập tức phát ra một tiếng “ư” đáng thương, cơ thể bị cưỡng chế mở ra bắt đầu có ý định muốn co lại.

“Xin ngươi… Đừng mà…” Diệp Hồng Hiên khóc cầu xin.

Nếu là lúc bình thường, nghe được Diệp đại thiếu gia nói với hắn một chữ “xin”, hắn hẳn là cười lớn bỏ đi, chứ đừng nói là vừa khóc vừa nói chữ này. Nhưng bây giờ không phải là lúc bình thường, hắn chỉ cảm thấy càng thêm hưng phấn, dục vọng bạo ngược muốn chà đạp người này ở sâu trong đáy lòng càng thêm bành trướng, muốn nhìn hắn sụp đổ trước mặt mình, trừ dục vọng ra cái gì cũng không còn.

“Ngoan.” Dịch Thính Hàn nói, ngón ta lại một lần nữa tiến vào nơi cấm kỵ.

Ngón tay Dịch Thính Hàn cắm rút trong tiểu huyệt, không đi vào chỗ quá sâu, đến nơi thích hợp hắn sẽ lui ra ngoài, môi dán bên tai Diệp Hồng Hiên nói với hắn: “Diệp đại thiếu gia, ta muốn thao ngươi.”

Mỗi lần nói xong câu đó, Diệp Hồng Hiên liền vô cùng mẫn cảm, hơi tăng khiêu khích chút là có thể khiến hắn ra. Dịch Thính Hàn lăn qua lăn lại Diệp Hồng Hiên vài lần, Diệp Hồng Hiên liền ngất trong lòng hắn, hai cánh hoa thịt mang theo ngón tay hắn còn đang đáng thương run rẩy.

Diệp Hồng Hiên không nhớ rõ mình bị ngón tay Dịch Thính Hàn đùa bỡn đến cao trào bao nhiêu lần, càng không nhớ rõ làm sao mình có thể trở về nhà, khi tỉnh lại chỉ thấy hạ thân đau nhức vô cùng, xốc chăn lên thì thấy, toàn bộ âm huyệt đều sưng đỏ.

Nhưng mà, đây chỉ là bắt đầu.

Diệp Hồng Hiên bắt đầu nằm mơ, mơ Dịch Thính Hàn đang thao hắn.

Dịch Thính Hàn đè hắn trên giường, thô lỗ hôn môi hắn, nhục hành dã man ra vào trong cơ thể hắn, sau khi thỏa mãn thì bắn vào sâu trong cơ thể hắn, cho đến khi hậu huyệt bị tinh dịch lấp đầy. Dịch Thính Hàn trong mơ sẽ thấy không đủ, Dịch Thính Hàn chạm đến âm huyệt của hắn, hoàn toàn không để ý đến hắn đau đớn cầu xin, đẩy quy đầu vào khe hở nho nhỏ giữa âm thần, hung hăng mà mạnh mẽ đâm xuyên qua hắn.

Sau đó, cũng giống như lần trước, Dịch Thính Hàn bắn trong cơ thể hắn một lần rồi lại một lần, chậm rãi lấp đầy hắn.

Dịch Thính Hàn bắt hắn quỳ trên mặt đất, khí quan tản ra mùi hương nam tính nồng đậm để trên môi hắn, hắn nhịn không được há miệng, ngậm phần đỉnh vào. Tinh thủy bên trong âm huyệt tí tách chảy ra, cảm giác không giữ được thật mạnh mẽ khiến hắn không tự giác co rút tiểu huyệt lại một chút, càng nhiều tinh dịch chảy ra, nhỏ xuống làm mặt đất ướt đẫm.

Đối phương vươn tay vuốt ve gò má hắn, cúi đầu hôn lên khóe mắt đo đỏ của hắn, dùng giọng nói trầm thấp khàn khàn hỏi hắn: “Có phải ngươi rất thích bị ta thao hay không?”

Diệp Hồng Hiên nghe mình trong mơ nói đáp án khẳng định.

Diệp Hồng Hiên mở mạnh hai mắt ra, cảm giáp dinh dính ở hạ thể truyền đến khiến hắn muốn khóc òa lên.

Không biết là đêm thứ mấy mơ loại giấc mơ này rồi.

Dịch Thính Hàn đi lại trên đường tuần tra như trước, gặp được cụ già chuyển đồ đạc thì giúp một tay, chỗ nào có gian thương không buôn bán theo đúng quy định thì cho người bắt đi, không có chuyện gì làm thì đi đùa giỡn tiểu cô nương nhà người ta, chọc cho người ta mặt đỏ tai hồng mắng hắn lưu manh.

Diệp Hồng Hiên đang đến lầu xanh cùng đám hồ bằng cẩu hữu, chuyện lần trước những người khác đều không biết, mỗi lần hỏi hắn, hắn đều giả ngu nói mình cũng không nhớ rõ.

Dịch Thính Hàn đang tuần tra chú ý thấy Diệp Hồng Hiên đang đi đến hướng mình, cố ý lẻn vào trong hẻm nhỏ, khiến mình thoát khỏi tầm mắt của Diệp Hồng Hiên.

“Ơ, đó không phải là Diệp Hồng Hiên sao? Hôm nay ngươi uống lộn thuốc hay bị sao vậy, sao lại trốn người ta?”

“Đi đi đi, ngươi thì biết cái gì!” Dịch Thính Hàn phất tay với đồng nghiệp của mình giống như là đuổi ruồi: “Ta trốn hắn tất nhiên là có ý định của ta, với lại chuyện giữa ta và hắn, ngươi quan tâm nhiều vậy làm gì, muốn bị trừ lương à?”

Dịch Thính Hàn mua túi bánh bao, đi theo Diệp Hồng Hiên cách đó không xa nhìn hắn vào lầu xanh.

Nhóm người Diệp Hồng Hiên không ở lại phòng khách lâu lắm, mỗi người gọi một cô nương yêu thích, vui vui vẻ vẻ vào phòng, cả Diệp Hồng Hiên cũng vậy.

Hoa nương rót một ly rượu đưa đến bên miệng hắn, mị nhãn như tơ, tràn đầy gợi tình.

Diệp Hồng Hiên cứng người tại chỗ, chén rượu kia trong mắt hắn là khiến người ta ghét, mùi son phấn nồng đậm trên người hoa nương cũng khiến bụng hắn đảo lộn muốn ói.

“Choảng” ly rượu trong tay hoa nương vỡ nát trên đất, thân thể đầy đặn quyến rũ của nữ tử cũng mềm oặt ngã xuống.

Dịch Thính Hàn ôm người đặt lên giường, miệng tức giận nói: “Chậc chậc chậc, ngươi đúng là, người khác bị ngã một lần khôn ra một ít, ngươi bị tú bà bẫy một lần còn chưa đủ muốn lần thứ hai à?”

“Ta… Liên quan gì đến ngươi!”

Dịch Thính Hàn cười “ha ha” hai tiếng, từ trong túi giấy lấy ra một cái bánh bao nhét vào miệng mình, một bộ biểu cảm lười so đo với Diệp Hồng Hiên.

Bụng Diệp Hồng Hiên “ùng ục” kêu lên, ánh mắt sắc như dao của Dịch Thính Hàn lập tức quét đến.

“Chậc chậc chậc, mặt mày xanh mét đây này, Tàng Kiếm Sơn Trang mà nghèo đến đói sao?” Dịch Thính Hàn vừa nói vừa nhét bánh bao vào miệng Diệp Hồng Hiên. Diệp Hồng Hiên trừng hắn nuốt bánh bao xuống, cánh môi mềm mại lơ đãng cọ qua đầu ngón tay hắn.

Không khí ngưng đọng trong nháy mắt.

“Diệp Hồng Hiên, sau này biết suy nghĩ một chút.” Dịch Thính Hàn vỗ vỗ hai má hắn, định nhảy cửa sổ rời khỏi.

“Ta mơ thấy ngươi.” Diệp Hồng Hiên mạnh đứng lên, đối phương quay đầu lại khó hiểu nhìn hắn, hắn cứng ngắc nuốt một ngụm nước bọt, nhắm mắt mình lại: “Ta mơ thấy ngươi thao ta.”

Trong phòng còn có người thứ ba, Diệp Hồng Hiên cắn chặt vải dệt trong miệng không dám phát ra chút âm thanh nào.

Tiểu huyệt trước sau đều có ngón tay khuấy đảo bên trong, một lượng lớn dâm dịch theo đùi hắn chảy xuống, chỗ nào đó trong hậu huyệt gần như bị bạo lực ấn xoa, ngón tai chôn trong nơi phía trước cũng không nhàn rỗi, đến lúc hắn run rẩy dữ dội nhất thì nhéo âm đế sưng đỏ một cái, khiến hắn khi gần đến cao trào đều bị ngắt ngang.

“Hức…” Trong yết hầu Diệp Hồng Hiên phát ra tiếng nức nở khe khẽ, hai đùi đã không còn sức lực chống đỡ cho mình đứng nữa.

Dịch Thính Hàn đưa hắn lên cao trào, Diệp Hồng Hiên hoàn toàn mềm nhũn trong lòng Dịch Thính Hàn, xương cốt toàn thân cứ như là bị người ta rút hết ra. Dịch Thính Hàn nâng cằm hắn lên, hôn lên môi hắn một cái, ngón tay từ khe thịt trượt thẳng đến hậu huyệt, khàn khàn nói: “Hai nơi này… về sau là của ta.”

Gương mặt vốn diễm lệ của Diệp Hồng Hiên càng thêm kích tình.

Dịch Thính Hàn vì lí do phải báo cáo công tác, mấy ngày tiếp theo cũng không xuất hiện, Diệp Hồng Hiên hôm đó bị lăn qua lăn lại quá độ ở lầu xanh, có người đến gọi hắn ra ngoài hắn cũng không ra, kiên quyết ngồi ở nhà mấy ngày.

Mấy đêm sau, Dịch Thính Hàn lẻn vào phòng Diệp Hồng Hiên, miệng ngậm thứ gì đó đút cho Diệp Hồng Hiên đang ngủ mơ mơ màng màng, Diệp Hồng Hiên bỗng chốc bừng tỉnh, thấy là Dịch Thính Hàn, tức giận nói: “Đã hơn nửa đêm, ta cứ tưởng là trong nhà có tặc.”

Dịch Thính Hàn cười hai tiếng, dùng đầu gối cọ cọ trên hạ thể hắn, nói: “Đúng vậy, gặp dâm tặc.”

Diệp Hồng Hiên bị giày vò nửa đêm, mấy ngón tay khiến hắn khóc lên, trước khi mất đi ý thức, Diệp Hồng Hiên còn mơ mơ màng màng nghĩ, nếu Dịch Thính Hàn thật sự thao hắn, phỏng chừng hắn không đơn giản chỉ là khóc như vậy.

Tú bà thấy nhóm người Diệp Hồng Hiên đến, vội vàng cười tủm tỉm tự mình chạy ra nghênh đón, không biết vì sao, hôm nay tú bà vô cùng nhiệt tình với Diệp Hồng Hiên, nhớ lại trải nghiệm của mình lúc trước, Diệp Hồng Hiên không khỏi rùng mình một cái, ánh mắt nhìn tú bà đều mang theo ba phần sợ hãi.

“Đến đến đến, Diệp thiếu gia, đây là cô nương mới của bọn ta, tên là Phiêu Nhứ, ngài nhìn gương mặt này, vòng eo này, trừ nơi này của ta ra, ngài đừng mơ tìm được một người tốt như vậy ở nơi khác.”

Diệp Hồng Hiên hiểu ra, nâng tay lên huơ huơ, nói: “Đi đi, không có hứng thú.”

Đám bạn xung quanh đều cười lớn ôm cô nương mình thích đi vào phòng, Diệp Hồng Hiên một mình ở bên ngoài uống rượu, sắc mặt đen thui, bởi vì tú bà cần mẫn, càng khó khăn càng hứng thú.

“Diệp thiếu gia, ngài xem ngài xem, như vậy hẳn là ngài thích, tiểu cô nương, hoạt bát khéo léo, công phu trên giường có khi còn giỏi hơn mấy cô nương khác.”

Diệp Hồng Hiên uống rượu, không nói lời nào, hắn mà nói chuyện, tú bà lại càng thêm hăng say.

Thấy Diệp Hồng Hiên không có phản ứng, tú bà lại đổi một cô nương khác, trên mặt đều là tươi cười nịnh nọt, kiên trì không ngừng chào hàng cô nương nhà mình.

Đảo một vòng, đã đổi mười mấy cô nương, tú bà đã nói thật lâu, Diệp Hồng Hiên vẫn còn đang uống rượu, bất động như núi.

“Haiz.” Tú bà thở dài, định bỏ cuộc: “Diệp thiếu gia, ta vô cùng hiếu kỳ, trong phòng ngày hôm đó là cô nương nào, cư nhiên lại có thể khiến ngài động lòng.”

Diệp Hồng Hiên phun một ngụm rượu, hắn chật vật chùi miệng, nói: “Không phải người trong lâu của ma ma, ma ma ngươi hãy tha cho ta đi, ngươi xem ta đến đây uống chút rượu nghe chút nhạc cũng rất tốt không phải sao.” Diệp Hồng Hiên lại uống thêm vài chén rượu vào bụng, nhưng mà hình như lúc này có gì đó không thích hợp.

Tú bà vui sướng nhìn gương mặt càng ngày càng đỏ của hắn, xoa tay, đã chuẩn bị tốt lại lôi mười mấy cô nương ra đề cử cho Diệp Hồng Hiên.

“Tú bà, cho một gian phòng,” Diệp Hồng Hiên gian nan đứng lên, một lượng lớn dâm dịch từ dưới thân trào ra, quần mỏng nhanh chóng bị thấm ướt, may mà còn có đầu gối che chắn. “Không cần cô nương.”

Diệp Hồng Hiên dùng cánh tay run rẩy đẩy cửa phòng ra, vừa mới vào phòng liền mềm nhũn cả người ngồi bệt xuống đất, tựa vào cửa há miệng thở dốc.

“Chậc chậc chậc, bộ dáng này thật sự rất chật vật.” Dịch Thính Hàn ngồi trên cửa sổ cười như không cười nhìn hắn, trong mắt lóe lên tia sáng giảo hoạt như hồ ly.

Diệp Hồng Hiên trừng mắt nhìn Dịch Thính Hàn một cái, chỉ tiếc khóe mắt đỏ bừng khiến cái trừng mắt của hắn thoạt nhìn như là đang câu dẫn.

Dịch Thính Hàn đi tới, tay vòng ra sau cởi thắt lưng của Diệp Hồng Hiên, cởi từng lớp từng lớp quần áo của hắn xuống, lộ ra thân thể rắn chắc bên dưới, còn có đầu vú cong nẩy hồng nhạt. Dịch Thính Hàn miệng “chậc chậc” hai tiếng, đầu ngón tay vân vê quầng thâm bên vú Diệp Hồng Hiên, miệng đối phương phát ra tiếng rên rỉ khó khăn, cơ thể bất an vặn vẹo trên mặt đất.

“Dịch Thính Hàn… Ngươi… Đừng mà…”

“Có phải cảm giác rất kỳ quái không?” Dịch Thính Hàn cười xấu xa, nắm đầu vú Diệp Hồng Hiên nhẹ nhàng kéo.

“Ngươi… Ngươi đã làm gì…” Cảm giác truyền đến từ đầu vú quá mức kỳ quái, hắn giơ tay muốn đẩy bàn tay đang quấy phá trên ngực hắn ra.

Dịch Thính Hàn dùng tay còn lại áp tay hắn lên đỉnh đầu, dùng ngón tay nhẹ nhàng gãi đầu vú mẫn cảm, người trước mặt ưỡn mạnh ngực lên, một cảm giác kỳ quái tràn vào thân thể. Tay của đối phương xoa nắn vú phải của hắn, giống như là giúp mẫu thân mới sinh con xoa vú, cảm giác chướng lên ngày càng rõ rệt, đầu vú truyền đến từng cơn đau đớn.

“Dịch Thính Hàn! Ngươi rốt cuộc đã làm cái gì, rất kỳ quái!” Diệp Hồng Hiên mơ hồ có một dự cảm không rõ ràng, lo lắng suy đoán của mình thật sự đúng rồi, cơ thể vốn dị dạng này bị Dịch Thính Hàn biến thành càng thêm kỳ quái.

“Ừm… Thứ cho ngươi ăn hôm qua, là ta xin của một người quen ở Miêu Cương…” Sức lực Dịch Thính Hàn xoa nắm đầu vú phải của Diệp Hồng Hiên ngày càng mạnh, đầu vú hồng nhạt ngày càng sưng lên, dường như có thứ gì đó muốn bắn ra. “Ăn thứ đó… Có thể khiến nam tử cũng sinh ra sữa…”

Dịch Thính Hàn cúi đầu, nhẹ nhàng cắn cắn đầu vú của Diệp Hồng Hiên, một chất lỏng thơm ngọt chảy vào trong miệng hắn. “Thì ra có tác dụng thật.”

Sữa tươi màu trắng đục từ vú phải chảy ra, chỉ chốc lát sau, trong phòng đều tràn ngập hương vị sữa ngọt ngào. Diệp Hồng Hiên cắn môi, nước mắt từ trong hốc mắt từng giọt từng giọt một chảy xuống, thoạt nhìn rất là đáng thương.

“Khốn kiếp…” Diệp Hồng Hiên mắng hắn.

Dịch Thính Hàn không giận mà cười trả lại, ngón tay di chuyển đến vú phải của Diệp Hồng Hiên xoa nhẹ hai cái, đầu vú cong nẩy dần dần sưng lên, vốn là màu hồng nhạt biến thành màu tím đỏ, Dịch Thính Hàn dùng hai ngón tay kẹp lấy nhẹ nhàng kéo kéo, tuy rằng sữa đã tích rất là nhiều, nhưng sữa tươi vẫn không thể chảy ra.

“Ngươi nói xem chỗ này phải làm sao đây?” Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve quầng thâm bên vú, hắn ghé vào lỗ tai Diệp Hồng Hiên hỏi, tràn đầy ác ý.

“Mút ra đi…” Diệp Hồng Hiên nhìn hắn, trong mắt đều là nước mắt.

Dịch Thính Hàn cúi đầu, ngậm lấy đầu vú căng chướng, mạnh mẽ mút một cái, sữa tươi thơm ngọt lập tức tràn đầy khoang miệng, hắn ngẩng đầu, nắm cằm Diệp Hồng Hiên, chuyển một miệng sữa tươi qua.

Cằm bị cứng rắn nâng lên, chất lỏng trong miệng theo yết hầu chảy xuống bụng, thơm ngọt, là hương vị của chính mình.

Dịch Thính Hàn cởi quần của Diệp Hồng Hiên đến đầu gối, đúng như hắn nghĩ, tinh dịch cùng dâm dịch trộn lẫn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC