Chưa đặt tiêu đề 96

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


189 bông hoa nhỏ ~~


Soạt một tiếng, băng dính trên miệng kẻ kia bị gỡ bỏ.

"Đêm... qua...?"

Gã đàn ông thì thào.

Tóc gã bị Tịch Tử giật ngược lên, cặp mắt sưng vù có vẻ vô hồn, sắc mặt tái nhợt xanh mét, cổ họng phát ra âm thanh "ưm ưm".

"Đêm qua..." Giọng của kẻ kia nhỏ dần nhỏ dần, cuối cùng không thể nghe thấy gì nữa.

Tịch Tử khẽ nhíu mày.

Nhìn vào khuôn mặt của người kia, cuối cùng cô cũng nhận ra có điều không đúng.

Mặc dù khi ở hành lang trông gã có vẻ rất hoảng loạng và lo sợ, nhưng thoạt nhìn cũng chẳng bất thường như bây giờ, quả thực cứ như bị điên điên dại dại...

Cô quay đầu nhìn đồng đội, nghiêm túc hỏi: "Khi áp giải hắn đến đây mọi người có làm gì không?"

"Hả?"

Đối với tình hình hiện tại, thành viên đội phụ trách bắt người tỏ ra vô cùng bối rối: "Chúng... Chúng tôi không làm gì hết á."

"Vậy mọi người có thấy điều gì bất thường trong quá trình bắt giữ không?"

Một tiểu đội trưởng khác của phe đỏ bước đến, vừa quan sát kẻ nằm dưới đất vừa hỏi.

"A!" Một người nào đó bỗng sửng sốt, như thể đột nhiên nhớ tới gì đó, đáp lại: "Đúng rồi, tôi thấy hắn ta thất hồn lạc phách đứng bất động giữa hành lang, dưới chân hắn ta còn có một vũng nước..."

"A a a a a a a..."

Thình lình, gã đàn ông bị giật ngược tóc hét thảm thiết, Tịch Tử giật mình giật lùi về sau, buông tay ra.

Trán gã đập "cộp" xuống đất, song cứ như thể không cảm nhận được cơn đau, toàn thân gã vặn vẹo co giật liên hồi, miệng phát ra tiếng hét xen lẫn tiếng nói mớ:

"Không, không, đừng đến đây!! Sẽ bị chết đuối, sẽ bị chết đuối! Không thể ăn, không thể ăn! Đưa cho tao huy hiệu, đưa cho tao... Huy hiệu! ... A a a a!!"

"Mẹ kiếp!" Một thành viên đứng canh cửa chửi ầm lên, lông mày nhíu lại, vừa thường xuyên quan sát động tĩnh ngoài hành lang vừa ngoái đầu nhìn vào:

"Làm nó ngậm mõm lại! Không lại khiến mấy kẻ khác chú ý đến mất."

Nếu cứ để gã tiếp tục hét hò thì sớm muộn gì cũng bị đám người bên ngoài nghe thấy.

Mặc dù bên họ chiếm lợi thế về sức mạnh và kinh nghiệm phó bản, nhưng nếu đám người ngoài kia đều điên rồ và cực đoan như tên này thì ngay cả họ cũng không thể toàn thân trở ra.

Mấy người bên cạnh vội vàng tiến lên đè gã đàn ông đang vật lộn điên cuồng dưới đất lại, chuẩn bị bịt miệng gã.

"Chờ đã."

Ôn Giản Ngôn bước lên phía trước ngăn cản mọi người.

"Nhưng..."

Những người khác lộ vẻ do dự khó hiểu:

"..."

Hai vị đội trưởng phe đỏ liếc mắt ra hiệu cho cấp dưới của mình.

Lúc này mấy người mới buông tay, lùi sang hai bên.

Ôn Giản Ngôn ngồi xổm trước mặt gã đàn ông đang co giật và la hét.

Hắn tháo huy hiệu trước ngực, quơ quơ trước mắt gã: "Mày muốn cái này hả?"

Gã đàn ông bỗng nhiên ngừng thét, mắt nhìn chằm chặp huy hiệu trong tay Ôn Giản Ngôn, như bị mê sảng, khó khăn nuốt nước bọt, sau đó gật đầu liên hồi.

"Trả lời câu hỏi của tao."

Ôn Giản Ngôn nhẹ nhàng nói, đưa huy hiệu qua: "Nó sẽ là của mày."

"!!!" Tất cả mọi người đều sửng sốt.

Vân Bích Lam bước phắt qua: "Đội trưởng!"

Ôn Giản Ngôn liếc mắt nhìn cô.

Mặc dù hắn không nói gì nhưng Vân Bích Lam như bị một tấm rào cản vô hình ngăn cản, dừng bước.

Ôn Giản Ngôn thu hồi tầm mắt, nhìn gã đàn ông kia, đoạn hỏi:

"Điều gì xảy ra nếu không có huy hiệu?"

Ánh mắt người nọ vẫn nhìn chằm chằm huy hiệu, lắp bắp trả lời:

"Sẽ, sẽ chết."

Đúng là phí lời.

Những người còn lại trong nhóm lộ vẻ mất kiên nhẫn.

Sắc mặt Ôn Kiến Ngôn vẫn không thay đổi: "Chết như thế nào?"

"... Bị... bị giết chết." Khuôn mặt gã lộ vẻ sợ hãi cùng cực, toàn thân vô thức cuộn tròn: "Hoặc nếu còn sống... Sẽ bị ăn thịt."

Bị giết hoặc bị ăn thịt?

Tất cả streamer trong phòng khẽ giật mình.

Tại sao lại có hai kiểu chết khác nhau?

Hiển nhiên Ôn Giản Ngôn cũng chú ý điểm này, hắn khẽ nheo mắt: "Bị ai giết? Bị ai ăn?"

Gã đàn ông im bặt.

Tròng mắt gã run rẩy dữ dội, răng nghiến kèn kẹt, mồ hôi vã như mưa, chẳng mấy mà tấm thảm dưới thân đã ướt sũng. Gã lẩm bẩm:

"Nhất định phải... Nhất định phải đến Khách sạn Hưng Vượng chân chính... Nhất định phải... Chân chính..."

"?!"

Nghe vậy, mọi người đều sửng sốt, đồng tử co lại.

Ý gã là gì?

Cái gì được gọi là... Khách sạn Hưng Vượng chân chính?

Chẳng phải Khách sạn Hưng Vượng chân chính là nơi bọn họ đang ở sao?

Ôn Giản Ngôn đứng dậy, chậm rãi đeo huy hiệu lên ngực, quay sang gật đầu với những streamer đang sửng sốt bên cạnh, nói bằng giọng điệu vô cùng tự nhiên:

"Được rồi, trói lại đi, nhớ bịt miệng nó vào."

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

"..."

"... Mặc dù đã biết hắn sẽ không đưa huy hiệu cho tên kia, nhưng mà có thể mặt không đổi sắc, lòng không cảm thấy áy náy mà nói dối thế này thì đúng là hiếm gặp."

"Nhịn không được phải ngẩng đầu lên nhìn tên phòng livestream, gì mà Thành Tín tối thượng... cho nên đến cả khán giả mi cũng muốn lừa phải không!"

"Ưm ưm ưm."

Tên kia lại tiếp tục bị trói chặt từ đầu đến chân, chỉ có cặp mắt tràn đầy căm phẫn và oán hận là nhìn Ôn Giản Ngôn chằm chặp, như thể muốn dùng ánh mắt xé xác hắn.

Ôn Giản Ngôn đứng tại chỗ, cúi đầu, bóng tối dày đặc che khuất gò má hắn, dường như đang chìm vào suy tư.

Căn phòng lại rơi vào khoảng lặng, chỉ có tiếng kêu rên ú ớ lúc ẩn lúc hiện của gã đàn ông phía sau.

"Khoan đã..."

Cuối cùng Tịch Tử đứng ở một bên không kìm nén nổi, quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn, lên tiếng phá vỡ sự im lặng, hỏi:

"Vậy, rốt cuộc ban nãy kẻ kia..."

"Có đang nói láo không à?" Ôn Giản Ngôn nhìn qua, tròng mắt nhạt màu lóe lên trong bóng tối, cứ như có thể nhìn thấu lòng người.

Tịch Tử sửng sốt, vài giây sau mới trả lời:

"... Đúng vậy."

"Mặc dù thần chí hắn đang mơ hồ, trạng thái cũng rất kém..." Ôn Giản Ngôn cụp mắt, thoáng nhìn về phía gã đàn ông: "Nhưng theo kinh nghiệm của tôi, khả năng hắn nói dối là cực nhỏ."

"Rốt cuộc hắn đang nói cái quái gì thế?" Đội trưởng của tiểu đội phe đỏ khác cau mày: "Gì mà bị giết với bị ăn... Và cả Khách sạn Hưng Vượng chân chính? Tóm lại là có nghĩa gì?"

Đột nhiên, hắn sững người một lúc:

"Chờ đã... Bị ăn? Chẳng lẽ..."

"Đúng vậy."

Ôn Giản Ngôn gật đầu rồi nhìn sang.

"Hẳn là nói về 'bữa tiệc' ngày mai."

Kết hợp với toàn bộ phó bản, đây là khả năng duy nhất được thành lập.

Dù sao Ôn Giản Ngôn còn nắm giữ thông tin mà những người khác không biết, đó là: Khách sạn Hưng Vượng và Cao ốc Xương Thịnh có mối quan hệ chặt chẽ. Nếu tầng bốn của [Cao ốc Xương Thịnh] dùng mạng người làm vật phẩm hiến tế lệ quỷ, vậy thì có lẽ "bữa tiệc" vào ngày cuối cùng của Khách sạn Hưng Vượng sẽ dùng người làm thức ăn cũng không lạ.

Nói cách khác, bất kể streamer phe đỏ hay phe đen nếu không trở thành nhân viên chính thức trong phó bản sẽ bị làm thành thức ăn cho "bữa tiệc" ngày thứ ba.

Ngày đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ nhân viên thực tập sẽ nhận được huy hiệu, bằng không đến ngày thứ hai phải cướp huy hiệu nhân viên chính thức, sau đó mới có thể trở thành nhân viên chính thức.

... Lại là đấu đá nội bộ.

Ôn Giản Ngôn cụp mắt, hàng lông mi dài cụp xuống, phủ bóng che khuất mắt hắn.

Dường như cơ sở của phó bản này đã được thiết lập ngay từ ban đầu.

Mang theo ác ý sâu nặng không gì sánh bằng cùng vô số thủ đoạn thúc đẩy nhóm streamer tự chém giết nhau. Bất kể là streamer phe đen hay đỏ, có cùng trận doanh không, tất cả đều phải tự tay tước đoạt mạng sống của những người khác để tồn tại.

Dường như đây mới chính là mục đích duy nhất của phó bản.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ... Rất quái lạ.

Nếu [Khách sạn Hưng Vượng] và [Cao ốc Xương Thịnh] giống nhau, vậy thì mục đích của chúng cũng giống nhau, đó là khiến lệ quỷ chìm sâu vào giấc ngủ.

Tuy nhiên, so với tổng thể tràn đầy tính kỷ luật, quy hoạch, quá trình vô cùng trật tự của Cao ốc Xương Thịnh thì cấu trúc của Khách sạn Hưng Vượng lại có vẻ vô cùng lỏng lẻo và tràn ngập ác ý. Mặc dù có quản lý khách sạn nhưng lại không có chỉ dẫn rõ ràng. Bất kể là quy tắc ẩn hay cấu trúc tổng thể, tất cả còn phải dựa vào kinh nghiệm cá nhân tự mình khai quật của streamer. So với mục đích "tiễn quỷ về với giấc ngủ ngàn thu", hình như nó càng chú ý đến việc để streamer xảy ra xung đột và chém giết lẫn nhau.

Ôn Giản Ngôn khẽ cau mày.

Chẳng hiểu vì sao, toàn bộ phó bản mang lại cho hắn cảm giác không hài hoà vi diệu, cảm giác loáng thoáng có thứ trượt khỏi đường ray, giống như...

Đột nhiên hắn chợt nhớ ra gì đó, ngón tay buông thõng bên hông cuộn tròn, song lại nắm được một khoảng hư không.

Vu Chúc.

Ôn Giản Ngôn ngước mắt, quay đầu nhìn xung quanh.

Bên trong gian phòng u ám, vách tường và sản nhà ẩm ướt, và trong bức tranh khổng lồ duy nhất, ngoài những căn nhà hoang phế tồi tàn thì còn có những bóng đen mơ hồ lảng vảng trong mưa, không thể nhìn rõ bóng dáng.

Nhóm streamer chau mày đứng trong gian phòng, hạ nhỏ giọng trò chuyện cùng nhau.

Bọn họ không nhận ra rằng, một người không tồn tại đã biến mất.

Ngoại trừ Ôn Giản Ngôn.

Hắn nhíu mày, vô thức mím môi.

Trước đây, bất kể là ở ký túc xá nhân viên hay là ở trong thang máy, mặc dù Vu Chúc chỉ có thể hiện hình trong gương và không thể nhìn thấy trong thực tế, nhưng Ôn Giản Ngôn biết, chỉ cần Vu Chúc có mặt thì sẽ luôn bám lấy hắn, cho dù không nắm tay hắn cũng sẽ đứng bên cạnh hắn, như có như không cận kề, nắm bắt mọi cơ hội tìm kiếm cảm giác tồn tại.

Tuy nhiên từ lúc hắn rời khỏi thang máy, hình như Vu Chúc cũng biến mất.

Song bởi vì chuỗi sự việc tiếp đó xảy ra quá đột ngột và mau chóng, không cho Ôn Giản Ngôn có đủ thời gian và cơ hội phản ứng lại, để mãi tới tận lúc này hắn mới nhận ra mảnh vỡ vẫn luôn kè kè bên mình đã biến mất và không xuất hiện trở lại.

Bàn tay buông thõng bên hông của Ôn Giản Ngôn khẽ siết, ngón tay vân vê nhè nhẹ, tựa hồ có chút bực bội.

Thật ra cũng chẳng vì nguyên do nào.

Chỉ là hắn định tận dụng tên Bug này, ai dè Bug lại biến mất... Quả thực khiến người ta khó chịu.

*

Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, dễ dàng bình phục gợn sóng nổi lên trong lòng.

Đúng lúc này, đội trưởng của một tiểu đội phe đỏ – Tịch Tử bỗng quay đầu nhìn mọi người: "Tóm lại, bây giờ chúng ta tạm gác chuyện này sang bên, dù sao mọi người đừng quên đối thủ trước mắt vẫn còn phe đen, nhất định trước khi kết thúc hôm nay chúng ta phải đạt được nhiều doanh thu hơn họ."

"Đúng thế."

Một đội trưởng tiểu đội khác – Mộc Bách gật đầu đáp:

"Mặc dù hiện tại chúng ta phải đề phòng streamer cùng trận doanh, nhưng kế hoạch tổng thể vẫn không thay đổi."

Mọi người đều gật đầu đồng ý.

Ôn Giản Ngôn không nói năng gì, đứng nghe bọn họ thảo luận phương hướng hành động tiếp theo.

Khá giống những gì hắn nghĩ đêm qua.

Tóm lại đó là kéo càng nhiều khách vào khách sạn càng tốt, hoàn thành nhiệm vụ, nhận được tiền tip... Chờ đã.

"Đúng rồi, không biết mọi người có để ý không..." Tịch Tử chỉ tay lên nói: "Kể từ khi chúng ta bước vào ngày thứ hai, giao diện livestream đã có thêm một biểu tượng."

Nghe vậy, Ôn Giản Ngôn mở giao diện livestream của mình ra.

Quả nhiên góc trên bên phải đã có thêm một ô biểu tượng nho nhỏ. Tổng cộng có hai cột, một màu đỏ và một màu đen, hình như cột màu đen cao hơn cột đỏ một chút.

Hắn giật mình: "Đây là..."

"Là biểu đồ so sánh về doanh thu giữa hai phe đỏ và đen." Tịch Tử tiếp lời: "Tóm lại có cái này, chúng ta có thể theo dõi tiến độ của mình mọi lúc."

Trong lúc mọi người đang thương thảo, một đội viên canh cửa đột nhiên đè thấp giọng xuống, mau chóng thông báo:

"Có người tới!"

"!"

Mọi người đều sửng sốt quay đầu nhìn qua.

Có vẻ tiếng la của tên bị trói đã thu hút quá nhiều sự chú ý không cần thiết. Có tiếng bước chân lộn xộn vang lên ở cuối hành lang, xen lẫn đó là tiếng thì thào cuồng loạn. Mặc dù nghe qua có vẻ không chân thực, song không hiểu sao lại khiến người ta sinh ra cảm giác đặc biệt đáng ngại.

"Mau lên, mau lên chút nữa! Bọn nó đang ở phòng nào!"

"Hình như đằng kia có giọng nói!"

Trong phòng, tất cả mọi người đều mang vẻ mặt nghiêm túc.

"Chúng ta phải hành động."

Những người khác gật đầu.

Đúng vậy.

Chiếu theo tình hình hiện tại, nếu không muốn đụng độ với nhóm người kia thì phải nhanh chóng di chuyển, rời khỏi nơi nguy hiểm này, bằng không họ rất có thể sẽ bị tấn công từ cả hai phía và buộc phải nghênh chiến.

"Được rồi, chúng ta chia ra hành động đi."

Tịch Tử nói.

"Chờ đã, tôi còn một câu hỏi cuối cùng." Ôn Giản Ngôn như nghĩ tới điều gì đó, quay đầu nhìn những streamer bên cạnh.

"Gì cơ?" Tịch Tử dừng lại, quay đầu nhìn hắn.

Ôn Giản Ngôn nheo mắt, hỏi một vấn đề nằm ngoài dự kiến của mọi người:

"Yêu cầu của khách hàng mọi người mời vào khách sạn là gì?"

Nếu muốn từ nhân viên thực tập trở thành nhân viên chính thức, bọn họ phải mời khách hàng vào khách sạn và hoàn thành yêu cầu của khách.

Bởi vì hai đội trước mặt đã trở thành nhân viên chính thức nên họ phải hoàn thành cùng lúc hai nhiệm vụ này mới nhận được huy hiệu.

"Nó cho chúng tôi một số phòng." Mộc Bách dừng lại, đoạn nói: "Bọn tôi đi đến trấn nhỏ thông qua phòng đó, sau đó..."

Đây toàn là những chuyện Ôn Giản Ngôn biết cả.

Dường như không có điều gì bất thường.

Nhưng... Là một người được huấn luyện để trở nên cực kỳ nhạy bén trong vô số môi trường nguy hiểm mà nói, Ôn Giản Ngôn bỗng sinh ra một linh cảm khó lý giải.

Hắn ngắt lời Mộc Bách, nói:

"Ở đâu?"

"Hả?" Mặc dù hoang mang song Mộc Bách vẫn trả lời: "Là một trường tiểu học."

"..."

Đồng tử của Ôn Giản Ngôn co rút.

"Trường tiểu học?" Phía sau vang lên giọng nói hoang mang của Tịch Tử: "Quái lạ, địa điểm khi trước của chúng tôi cũng là một trường tiểu học... Có điều là sân chơi của trường tiểu học."

Trường tiểu học......

Một câu trả lời bất ngờ nhưng lại hợp tình hợp lý.

Trong một thị trấn nhỏ như vậy, một phòng học chỉ có thể chứa học sinh một khối, vậy nên cả trấn chỉ có một trường tiểu học mới phải.

Nói cách khác, chí ít cho đến bây giờ, tất cả streamer phe đỏ đều được đưa đến một trường tiểu học trong trấn.

Chỉ có ngoại lệ duy nhất là Ôn Giản Ngôn.

Hắn được người phụ nữ mặc đồ trắng trong phòng 408 dẫn đến một cửa hàng tranh tọa lạc trên một con phố không tồn tại.

Tuy nhiên dựa vào suy đoán trước đó của hắn...

Lẽ ra chân dung của người phụ nữ áo trắng xuất hiện trong ngôi nhà đổ nát nơi hoang dã lẽ ra phải là giáo viên tiểu học, có điều không hiểu vì sao, vào thời điểm trấn nhỏ bị dị hoá cô ta lại xuất hiện trong ngôi nhà đổ nát nằm ở rìa trấn, phía sau ngôi nhà còn có một cái giếng khô – địa điểm tiếp theo mà Ôn Giản Ngôn cần đến.

Da đầu Ôn Giản Ngôn hơi run lên.

Luôn có cảm giác rằng trong bóng tối, dường như có manh mối được xâu chuỗi lại với nhau.

Như thể có một bàn tay vô hình đang thao túng sau lưng, dẫn dắt họ đến trò chơi cuối cùng.

Hết chương 349


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net