Chương 3 : Một biển dấm chua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không thể thuận lợi "Lâm hạnh" Cao Ngọc Hiền, một khoảng thời gian Nam Cung Sách tâm tình thật khó hầu hạ, chỉ là, hôm nay giống như cả vùng đất hồi xuân, bộ dáng thoải mái vô cùng, đặc biệt cho đòi hậu cung tụ tập cùng ăn.

Trên bàn dài, hắn ngồi ở trung tâm, An Nghi ngồi bên tay trái hắn, Tạ Hoa Hồng bên phải, tiếp theo là Cao Ngọc Hiền cùng hậu phi theo thứ tự mà ngồi.

Trong bữa tiệc không khí quỷ dị, trừ Nam Cung Sách cười đến như mộc xuân phong, đám người còn lại không khỏi như đứng trên đống lửa, ai cũng không có tâm hưởng dụng đồ ăn.

Cao Ngọc Hiền cùng hậu phi bị hắn dọa sợ, tất nhiên không cần phải nói, mà An Nghi, tay vừa mới giữ được, sợ hãi đến muốn cười cũng cười không ra được.

Ở một bên khác Tạ Hoa Hồng hôm qua bị giày vò cả đêm, sắc mặt tái nhợt, thấy An Nghi bị cố ý an bài vị trí ngồi ở bên cạnh hắn, không khỏi lo lắng. Hai người ngồi gần như vậy, nam nhân kia có thể hay không cầm giữ không được lại có suy nghĩ không chính đáng?

"Dùng bữa đi!" 

Nam Cung Sách giơ đũa lên, tự mình chọn thịt cá, nhìn phương hướng tựa hồ muốn đưa vào trong chén An Nghi, nhưng lại có người gan lớn chặn lại.

"Thịt cá này thần nữ thích ăn, cho ta đi!" 

Tạ Hoa Hồng nhắm mắt yêu cầu.

Hắn mặt"Kinh ngạc" .

"Ngươi muốn làm cái gì? Muốn ăn tự mình có thể gắp."

"Thần nữ. . . . . . thích ăn miếng trên đũa người kia." 

Nàng nhỏ giọng nói.

Hắn chầm chậm ngẩng đầu lên.

"Nữ nhân này thiệt là, như vậy cũng ghen, An Nghi là muội muội của trẫm a!" 

Hắn cố ý đem hai chữ muội muội nói to lên.

Nàng cắn răng trừng người.

"Ngài!" 

Người này cố ý sao?

"Thế nào, ngươi nhất định muốn thức ăn trên đũa của trẫm hay sao?" 

Hắn làm bộ không nhìn thấy tức giận trong mắt nàng .

"Đúng!"

"Vậy. . . . . . Được rồi, ai bảo ngươi là tiểu trùng tử trẫm yêu thích, miếng thịt cá này liền..."

"Tam ca, ngài vừa rồi là muốn gắp cho ta, có thể nào lại đổi người, đây là muốn mọi người chê cười ta sao?" 

An Nghi lập tức tức giận mà nói.

Nam Cung Sách liếc bốn phía, quả nhiên nhìn thấy chúng nữ đều căm giận mà nhìn chằm chằm vào thịt cá trên đôi đũa hắn. Gắp này nếu bỏ vào trong chén tiểu trùng tử, nhất định sẽ rước lấy nhiều người tức giận về cho nàng.

"Thủy nhi a, ngươi cũng nghe thấy rồi, thật sự muốn sao? Không bằng thì cho An Nghi đi..."

"Không được!" 

Tạ Hoa Hồng đâu chịu. An Nghi công chúa cùng những người khác không biết chuyện, nam nhân này không hề tốt bụng, nàng mới không thể để cho hắn tạo cơ hội cùng với An Nghi công chúa thân cận.

"Tạ Hoa Hồng, cái người này ghen tỵ cũng thật quá mức thái quá! Tam ca, ngài không thể để cho nàng tiếp tục như vậy, thịt cá này vốn chính là phải cho ta , ta không để cho!" 

An Nghi đơn giản chỉ đem thịt cá trên đũa hắn đặt vào trong bát mình, sau đó đắc ý nhìn chằm chằm Tạ Hoa Hồng.

Tạ Hoa Hồng nhìn chằm chằm thịt cá trong chén nàng, mím môi không nói.

Nam Cung Sách thoáng cười.

"An Nghi thật đúng là bướng bỉnh a!" 

Hắn cũng không tức giận, chỉ là đưa đôi đũa cho thái giám thân cận.

Lý Tam trọng lập tức tiến lên trước thay đôi đũa khác cho hắn. Đũa của công chúa đụng phải đũa của chủ tử, sao còn có thể dùng.

An Nghi nhìn thấy cũng không giận, Tam ca thích sạch sẽ từ trong bụng mẹ, hắn lúc này không có phạt nàng làm bẩn chiếc đũa đã là vạn hạnh.

Lúc này Nam Cung Sách cười nhìn chúng nữ nói: 

"Một bàn món ăn không ai động, là chê đồ ăn trẫm ngự tứ ăn không ngon sao?"

"Không có, không có chuyện này, ngự thiện này ăn rất ngon, ăn rất ngon!" 

Cao Ngọc Hiền lập tức nói, bắt đầu dẫn đầu mãnh liệt bới cơm.

Hắn quay cười nhìn bộ dáng chúng nữ đi theo ăn như hổ đói.

"Mọi người ăn nhiều chút đi, Thủy nhi, thịt cá này ngươi thích, ừ." 

Hắn chọn miếng thịt cá bỏ vào trong chén nàng, sau khi chiếc đũa chạm được chén của nàng, hắn cũng không đổi đũa, ngay sau đó lại gắp thức ăn đưa vào trong miệng mình.

An Nghi thấy kinh ngạc kinh hãi. Nữ nhân này chi cho hắn, chẳng lẽ không bẩn sao?

Hắn nghiêng đầu hướng nàng liếc một cái.

"An Nghi."

Lúc chợt bị kêu, nàng lập tức ngồi nghiêm chỉnh.

"Dạ, Tam ca." 

Nàng đối với hắn thủy chung kính sợ, cho dù hắn đối với nàng đã so với nhiều người khác ôn hoà hơn, thế nhưng bẩm sinh âm trầm khí lạnh đều làm nàng sợ hãi, căn bản không dám đến gần hắn.

"Lần này đi tới Trường Sa, tính toán ở lại bao lâu hả?" 

Hắn giống như là tán gẫu hỏi.

"An Nghi muốn ở lại thêm chút thời gian làm bạn với Tam ca." 

Nàng chuyến này đi là có mục đích, cũng không nghĩ rời đi nhanh như vậy.

Nụ cười của hắn dị thường làm người ta khó hiểu, nhưng Tạ Hoa Hồng nhìn thấy là tim gan run sợ rồi.

"Công chúa nếu không có chuyện gì, hồi kinh sớm một chút tốt hơn, nghe nói hoàng thượng cũng thương ngươi, Sẽ . . . . . Sẽ rất nhớ ngài ." 

Nàng vội nói.

"Ngươi lại dám đuổi bản công chúa đi?" 

An Nghi lập tức nổi giận.

"Không phải vậy, ta chỉ phải . . . . . Chỉ là hi vọng. . . . . . Cái này. . . . . ." 

Thật sự có miệng mà khó trả lời, bởi vì sao có thể nói ra huynh trưởng của nàng ý đồ bất chính đối với nàng đây?

Tạ Hoa Hồng phiền não không dứt.

"Tam ca, ta muốn ở lại, ngài sẽ không nghe nàng..., đuổi An Nghi đi chứ?" 

Nàng vốn ngày thường rất đẹp, lúc này giống như chịu hết uất ức, bộ dáng kia đẹp đẽ động lòng người, cho dù ai nhìn đều đau lòng không thôi.

Nam Cung Sách khóe miệng giương lên.

"Yên tâm, ngươi là muội muội tốt của trẫm, trẫm sao có khả năng nghe một làn gió thoảng bên gối liền đuổi người, ngươi thích ở lại bao lâu thì ở lại bấy lâu thôi." 

Nói xong, hắn nghiêng đầu, hướng Tạ Hoa Hồng trách nói: 

"Thủy nhi, người càng ngày càng kỳ cục, An Nghi cũng không phải là người ngoài, là muội muội của trẫm, ngươi đừng quên thân phận của mình rồi, nếu lỗ mãng nữa, đừng trách trẫm giận!"

Hắn đây là đang cảnh cáo nàng, mình chỉ là thế thân, chớ để mất chừng mực. Tạ Hoa Hồng lập tức liếc mặt, những người khác cũng đều kinh ngạc cực kỳ, bao hàm An Nghi cũng không dám tin tưởng hắn sẽ vì mình trách cứ nàng.

Cao Ngọc Hiền càng thêm khó có thể tin lắc đầu. Nam nhân này đem Tạ Hoa Hồng làm thành bảo bối, trước mặt mọi người, chưa bao giờ từng để cho nàng khó chịu qua, hôm nay chuyện này là thế nào? Chẳng lẽ là yêu quý An Nghi, thật có thể khiến Tạ Hoa Hồng thất sủng?

Thật không thể không đối với An Nghi thay đổi cách nhìn!

An Nghi cũng không khỏi đắc ý cực kỳ . Thì ra Tam ca đối với nàng thật là đặc biệt, cho nên chuyện làm dơ khăn muốn phế tay nàng, tám phần cũng là hù dọa nàng, không thể nào thật độc ác như vậy với nàng.

Nghĩ đến đây, nàng tự tin . Sau này căn bản không sợ Tạ Hoa Hồng rồi, nữ nhân này nếu dám ở trước mặt nàng phách lối nữa, nàng không tha cho nàng!

"Tam ca đợi An Nghi nghỉ ngơi thật tốt, kia An Nghi liền lưu lại, có thể thật lâu một chút rồi mới đi không?." 

Nàng cố ý khiêu khích nhìn sắc mặt trắng bệch như tuyết của Tạ Hoa Hồng.

Tạ Hoa Hồng vẻ mặt chán nản, buồn buồn ngay cả phần cơm cũng không muốn động.

"Lý Tam Trọng." 

Nam Cung Sách kêu.

"Nô tài ở đây." 

Lý Tam Trọng bước len trước một bước.

"Chu Chí Khánh trở lại chưa?" 

Hắn hỏi.

Nghe hắn lại nói tới Chu Chí Khánh, Tạ Hoa Hồng dạ dày co rút nhanh. Nam nhân này ép người ta cưới Tiểu Hoa, hại hắn mất hết mặt mũi, thật vất vả đem về kinh thành,lần này, lại tìm trở về làm cái gì, trò chơi hắn của hắn vẫn chưa xong sao?

"Hồi bẩm Thái Thượng Hoàng, Phò mã nghe nói rất nhanh là có thể đến." 

Lý Tam Trọng cố ý đem Phò mã hai chữ nói lớn tiếng.

"Ngày mai có thể tới sao?"

An Nghi không kịp chờ đợi hỏi tới.

"Tiểu Hoa công chúa hàng đêm thương nhớ phu quân, Thái Thượng Hoàng đã cho người thúc giục rồi, tính tính toán toán ngày, tối mai có thể đến được." 

Lý Tam Trọng nín cười nói.

Chu đại nhân lề mà lề mề không chịu trở về Trường Sa, chủ tử phát đi một đạo chỉ, nếu dám vứt bỏ công chúa, chính là phạm vào tử tội, làm hắn sợ tới mức lập tức xách bọc hành lý, cả đêm chạy tới.

An Nghi nghe được hắn tối mai đến, mặc dù rất cao hứng, thế nhưng mấy câu Tiểu Hoa công chúa hàng đêm thương nhớ phu quân, lại làm cho nàng tức giận hàm răng phát run, hận không giết được con mèo kia.

"An Nghi rất tò mò đợi gặp được Phò mã của trẫm sao?" 

Nam Cung Sách cười hỏi.

Nàng đỏ mặt.

"Cái này. . . . . . Không có, chỉ là ở kinh thành quen biết với người này một chút thôi, đi tới Trường Sa liền muốn gặp được cố nhân."

"Thì ra là như vậy." 

Hắn cười nhạt.

"Tam ca, Chu đại nhân hắn..."

"Chu Chí Khánh này là một nhân tài, trẫm rất trân trọng, cho nên đem ngự cưng chiều ban cho hắn, hắn đã có nguyên phối, ngươi chớ cùng hắn quá gần gũi mới phải." 

Hắn chợt nói rõ.

An Nghi sắc mặt cứng ngắc, nguyên muốn mượn cơ hội thay Chu Chí Khánh nói lời tốt, lúc này cái gì cũng nói không được rồi.

"Phải . . . . . An Nghi có chừng mực ." 

Nàng âm thầm hung hăng căm tức nhìn Tạ Hoa Hồng. Đều là nàng, nếu không Chu đại nhân cũng sẽ không chịu nhục , đáng hận!

Tạ Hoa Hồng đang phiền chuyện Chu Chí Khánh phải trở về, chỉ sợ lại nâng lên gợn sóng, không biết bản thân bị An Nghi trừng, đến lông măng đều bị dựng lên. Thật là sóng trước chưa bình, sóng sau lại tới, sao cuộc đời của nàng kể từ gặp Nam Cung Sách nam nhân này, êm đẹp liền cát bay đá chạy, một trận này lại một trận gió lạnh, chà xát đầu nàng đến hoa mắt, phiền vô cùng.

"Làm cái gì vậy?"

 Vừa mới trở về trong điện, Tạ Hoa Hồng nhìn một bàn thức ăn, kinh ngạc hỏi.

"Là thức ăn trưa của ngài." 

Xuân Phong cô cô nói.

"Mới vừa rồi Thái Thượng Hoàng cùng hậu cung chung thiện, ta cũng vậy, không phải ta mới vừa dùng qua sao?" 

Chuyện này Xuân Phong cô cô cũng hiểu được không phải vậy sao?

Xuân Phong cô cô mỉm cười.

"Đây là Thái Thượng Hoàng giao phó cho ngự trù lần nữa chuẩn bị ngự thiện cho ngài."

Nàng nhìn đầy bàn đều là thức ăn mình thích ăn. Kỳ quái, nàng chưa từng nói với hắn mình thích thức ăn gì, nhưng sao hắn biết?

Tạ Hoa Hồng ở trước bàn ngồi xuống, Xuân Phong cô cô lập tức đưa lên bát đũa cho nàng, nàng gắp đũa rau cải nhập khẩu, nhai hai cái, mới phát hiện ra mình thật đói bụng. Mới vừa rồi nàng cơm nuốt không trôi, uống hai muỗng canh sẽ thấy ăn không vô bất kỳ vật gì, không nghĩ tới nam nhân kia nhìn ở đáy mắt, đã cho người lần nữa vì nàng chuẩn bị thức ăn rồi.

Hắn là không thể thấy nàng đói. Nàng một mặt đang ăn cơm, một mặt nghĩ tới.

Nhưng phần thân thiết này, sẽ không bởi vì muốn làm cho An Nghi mà lại không thể làm, cho nên mới chuyển dời đến trên người nàng ?

Nghĩ như vậy, cơm này lại không ăn được.

"Thế nào, thức ăn không hợp khẩu vị sao?" 

Xuân Phong cô cô thấy nàng để đũa xuống, lập tức hỏi.

"Không phải vậy, món ăn rất ngon miệng, chỉ là. . . . . . Ta không có khẩu vị." 

Nàng mặt ủ mày ê.

"Không có khẩu vị? Không phải ngã bệnh chứ?" 

Nàng bệnh, ly cung này trên dưới cần phải náo loạn rồi, chủ tử từng nói qua, nếu nàng bệnh, thì phải có người "Bồi bệnh" .

"Không có, ta rất tốt, ngươi không phải gấp gáp... được rồi, ta là có một số việc muốn hỏi ngươi một chút." 

Nhìn thấy bộ dáng Xuân Phong cô cô nóng nảy ra mặt, không tin nàng không có chuyện gì, nàng không nhịn được thở dài, không thể làm gì khác hơn nói.

"Tiểu thư có tâm sự?" 

Xác định nàng thân thể không có bệnh, Xuân Phong cô cô mới an tâm.

"Cái đó. . . . . . An Nghi công chúa nàng có đối tượng hôn phối sao?" 

Nói quanh co nửa ngày, nàng rốt cuộc vẫn phải hỏi ra lời.

"Công chúa là có đối tượng, chỉ là...tiểu thư, ngài hỏi cái này, không phải ăn dấm của công chúa chứ?"

Xuân Phong cô cô giật mình hỏi.

Nàng lập tức mặt đỏ tới mang tai mãnh liệt lau mồ hôi.

"Ngươi đừng nói bậy, ta chỉ là quan tâm chuyện lớn cả đời của An Nghi công chúa, không có ý tứ gì khác." 

Nàng vội giải thích.

Xuân Phong cô cô giấu ý cười.

"Thật đúng là hù được nô tỳ rồi, nhìn ngài cùng An Nghi công chúa tựa như Thủy Hỏa Bất Dung, người không biết chắc chắn sẽ hiểu lầm cái gì."

"Có thể hiểu lầm cái gì? Nàng là muội muội Thái Thượng Hoàng, ta nếu ghen, không phải làm trò cười cho người trong cung rồi sao?" 

Nàng cáu thẹn mà nói. Vì thay nam nhân kia che giấu, nhìn nàng thật đáng chê cười, chuyện đố phụ lo sợ hoang đường thái quá này không lưu truyền ra ngoài cũng khó.

"Tiểu thư nói đúng lắm, là nô tỳ nói bậy rồi." 

Thấy nàng giận, Xuân Phong cô cô cũng không tiện cười nữa. Chỉ là nhìn thái độ chủ tử đối với chuyện này, thật giống như rất cố ý, rõ ràng chính là muốn cho tiểu thư khó chịu.

"Hiểu được chớ nói lung tung là tốt rồi, đúng rồi, ngươi mới vừa nói An Nghi công chúa có đối tượng, vậy là ai đây?" 

Tạ Hoa Hồng lại gấp gáp hỏi. Nếu An Nghi công chúa có đối tượng tốt nhất, sớm ngày xuất giá mới có thể cắt đứt ác niệm của người nào đó.

Xuân Phong cô cô hơi có thâm ý liếc nàng nói: 

"Người này chính là Chu Chí Khánh, Chu đại nhân."

"Như thế nào lại là hắn?" 

Nàng thật kinh ngạc.

"Hắn sớm đã có hôn phối, người nọ còn là..." 

Chữ "Ta", nàng kịp thời thu nhỏ miệng lại. Lời nói này nếu truyền ra ngoài, vào trong tai người lòng dạ hẹp hòi kia, không tránh được phiền toái!

Xuân Phong cô cô nhìn nàng, rõ ràng biết nàng muốn nói gì. May nhờ không nói ra, tiểu thư đã có kinh nghiệm, hiểu được chủ tử kiêng kỵ cái gì, sẽ không ngu ngốc giống như trước kia, diệt hết sờ nghịch lân của hắn.

"Không sai, Chu đại nhân nguyên là có đối tượng hôn phối, kéo dài nhiều năm không cưới, nghe nói là rất lâu đã muốn hủy hôn rồi, sau lại thường vào cung dây dưa với An Nghi công chúa, đã từng hướng Thái Thượng Hoàng yêu cầu công chúa gả cho, lại bị Thái Thượng Hoàng cự tuyệt.

"Cho đến khi chủ tử nhường ngôi, Chu đại nhân vẫn còn chưa từ bỏ ý định, lại tìm tới hoàng thượng cầu hôn, mà công chúa tựa hồ chính mình cũng có ý định đáp ứng, cho nên hoàng thượng lần nữa hỏi ý kiến Thái Thượng Hoàng, kết quả Thái Thượng Hoàng chưa phúc đáp liền xảy ra chuyện Chu đại nhân điếm ô ngự cưng chiều, chủ tử tức giận, khai ân để cho hắn cưới Tiểu Hoa công chúa, trước mắt Chu đại nhân đã có một thê tứ thiếp, An Nghi công chúa không thể nào lần nữa gả cho hắn ."

Tạ Hoa Hồng nhức đầu. Đối tượng An Nghi công chúa để ý lại là Chu Tam công tử, chuyện lần này đã rất phức tạp!

"Tiểu thư, Chu đại nhân rõ ràng đã có hôn phối, lại nghĩ vứt bỏ đối phương, leo lên Thiên gia, người này thật là không phải là một người tốt!" 

Xuân Phong cô cô ý muốn nhắc nhở nàng, Chu Chí Khánh là một người thoái hôn bội tín, dây dưa không tốt.

Nàng không phải nghe không hiểu, đã có thể bởi vì như thế, nam nhân kia để cho hắn cưới Tiểu Hoa, cái vui đùa này cũng huyên náo quá phận, Chu Tam công tử bị nàng hại thảm, coi như không có hận trong lòng, An Nghi công chúa cũng nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, khó trách vừa bắt đầu liền có địch ý đối với nàng.

"Xuân Phong cô cô, trừ Chu Tam công tử bên ngoài, chẳng lẽ An Nghi không có để ý qua người khác?"

Nếu như cùng Chu Tam công tử không có duyên, vì trợ giúp An Nghi công chúa chạy khỏi ma chưởng của người nào đó, phải mau chóng vì nàng an bài đối tượng khác mới được.

"Công chúa là người tâm cao khí ngạo, trừ cả ngày làm mặt dày vào cung đòi nàng hoan tâm Chu đại nhân bên ngoài, không có nghe nói công chúa còn đối với người nào để ý qua."

Nhìn bộ dáng Tạ Hoa Hồng lo âu, Xuân Phong cô cô nổi lên một tia thương hại. Dù gì tiểu thư đã cứu tính mạng cung nữ phía dưới tay nàng một lần, tiểu thư tâm địa thiện lương vô tình gặp gỡ chủ tử tính tình không tốt, để cho hắn chọc ghẹo như vậy, không chịu tức cũng khó, mình cũng nên giúp nàng một chút đi.

"Ai, tiểu thư, thật ra thì chủ tử đối với công chúa cũng..."

"Tiểu thư, có thể dùng hết thiện rồi hả ?" 

Lý Tam Trọng vừa vặn khuôn mặt tươi cười đi tới, nhưng nhìn thấy đầy bàn thức ăn cơ hồ không được động tới, lập tức biến sắc mặt nhìn hướng Xuân Phong cô cô.

Xuân Phong cô cô bất đắc dĩ.

"Tiểu thư nói là không muốn ăn."

"Thế này cũng không được, tiểu thư không dụng thiện, chủ tử sao có thể yên tâm, tiểu thư miễn cưỡng ăn nhiều hai cái thôi có được không." 

Hắn xoay người hướng về phía Tạ Hoa Hồng nóng lòng khuyên.

Nàng lắc tay.

"Không, thật sự ăn không vô."

Lý Tam Trọng đau khổ đầy mặt .

"Vậy thì thật đáng tiếc, mỗi món ăn này đều là chủ tử tự mình dặn dò ngự trù làm, ngài nếu không thích, bảo đảm chủ tử sẽ bực mình . . . . . ." 

Xui xẻo nhất còn là đám ngự trù kia, làm đến một bàn đầy thức ăn mà nàng lại không hề động đũa, da của bọn hắn thực sự căng thẳng, nhưng chuyện này nói sao hắn cũng không dám nói ra sợ kinh sợ nàng.

Xuân Phong cô cô mắt rũ xuống, không nhịn được nghĩ cười. Thua thiệt tha phương mới còn đồng tình tiểu thư bị chủ tử khi dễ, nhưng rốt cuộc ai khi dễ ai còn không biết đâu, nàng cơ hồ quên, theo kinh nghiệm trước kia , cuối cùng thua thiệt nhượng bộ tám chín phần mười là chủ tử, nhưng chủ tử cũng không phải là đèn đã cạn dầu, tiểu thư bên này bị thua thiệt, tổng hội do chớ bên đòi lại, giống họ Chu kia vậy, nói vậy lần này trở về, còn có kết quả thê thảm hơn chờ hắn.

"Được rồi, ngươi trở về chỗ Thái Thượng Hoàng, nói ta dùng không ít, đừng nói cho hắn sự thật là được." 

Tạ Hoa Hồng phân phó nói.

Lý Tam Trọng mặt khổ qua cũng không chuyển ngọt. Chủ tử nếu là dễ lừa thế này, mọi người cũng sẽ không lo lắng đề phòng như vậy.

"Đúng rồi, ngươi tới không phải chỉ là nhìn ta dùng bữa mà thôi, Thái Thượng Hoàng lại có cái gì phân phó?" 

Nàng hỏi.

"Thái Thượng Hoàng muốn nô tài chờ ngài dùng xong bữa, xin ngài đến đại điện một chuyến."

"Có chuyện gì không?" 

Nam nhân kia mới vừa rồi ở trước mặt mọi người trách cứ nàng, đảo mắt lại triệu kiến, chẳng lẽ có tốt chuyện mới đúng.

"Chúc mừng ngài, đại ca ngài Khải Thánh Hầu gia đến." 

Hắn cười hì hì báo.

"Đại ca tới?" 

Nàng đầu tiên là rất là vui mừng, nhưng ngay sau đó sắc mặt trầm xuống.

"Đại ca bệnh nặng, làm sao có thể từ Mã Dương huyện đi tới Trường Sa?" 

Nàng lắc tay, cảm giác không thể nào.

"Là thật, Hầu gia thật đến, hơn nữa người bình an..." 

Lời nói Lý Tam Trọng còn chưa nói hết, nàng đã xông ra ngoài.

Khải Thánh Hầu gia để cho người ta cõng đi vào đại điện, Thái Thượng Hoàng miễn cho hắn khấu lễ, còn ban thưởng giường êm để cho hắn nằm xuống trong đại điện nói chuyện.

Nam Cung Sách đi tới bên cạnh giường êm, xem xét kỹ bệnh của hắn. Làm thật bệnh cũng không nhẹ.

"Thần vô lực dập đầu quỳ lạy, kính xin. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Xin Thái Thượng Hoàng thứ tội." 

Khải Thánh cật lực nói chuyện.

Hắn vẻ mặt hơi trầm xuống.

"Là trẫm bắt ngươi qua đây, lễ này liền miễn. Nói là, dọc theo con đường này, các nô tài cũng đều có chăm sóc ngươi tốt chứ?" 

Hắn hỏi là người trên giường êm, nhưng mắt nhìn là nô tài sau lưng Hầu gia tiến vào.

Hắn đặc biệt đem người bệnh nặng mời tới Trường Sa, nếu trên đường có dù chỉ một chuyện ngoài ý muốn, bọn nô tài phái đi nhận người này, cũng đừng mơ tưởng còn mạng sống.

Mấy người nọ lập tức gấp gáp lo lắng, cho đến khi Khải Thánh nói

"Tất cả hài lòng, nô tài tận tâm." 

Chúng mới không phát run.

Nam Cung Sách vung tay, để cho hắn lui ra.

"Xin hỏi Thái Thượng Hoàng, đặc biệt cho gọi thần tới đây. . . . . . Có chuyện gì quan trọng giao phó?"

Khải Thánh nguyên tức hao tổn hỏi.

"Ừ, trẫm là có chuyện thỉnh giáo." 

Vạt áo vung lên, đã có

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net