009. Ăn thịt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Thủy Tích


Tống Duy An dạo quanh trên đỉnh núi, vừa đi vừa nhổ cỏ dại bên cạnh gốc trà. Ngọn núi này không lớn, bởi vì chỉ dùng để trồng trà cho nên được khai khẩn thành từng bậc thang, dưới chân núi trồng trà xanh Đơn Tùng.

Sau khi đi lên trên thêm một đoạn, có một khu vực trồng vài gốc trà dại thích hợp để chế ra hồng trà. Nhưng ông ngoại của Tống Vệ An không phải rất thích hồng trà, cho nên trên cả đỉnh núi cũng chỉ có vài gốc này.

Trong thôn nhà mẹ đẻ của Ôn Nhạc không có nhiều người trồng trà cho nên y không hiểu những thứ này, chỉ phụ trách giúp nhổ cỏ dại thôi.

Đi đến một nơi khá kín đáo trên tầng trên cùng, quả nhiên tìm được vài gốc bạch trà danh phẩm trong trí nhớ. Nhìn thấy trên lá cây nhỏ dài màu xanh nhạt được phủ một lớp lông tinh mịn, Tống Duy An không nhịn được mà duỗi tay yêu thích sờ lên chồi non mới mọc ra. Hắn đã không thể chờ được muốn ngắt lấy, bởi vì trong hai năm cuối cùng của cuộc đời, hắn chưa được chạm tới lá trà, bàn tay thật sự quá ngứa ngáy rồi.

Nhưng hiện giờ còn thiếu nhiều vật dụng lắm, cũng còn chưa tới lúc ngắt chúng. Sau khi tuần tra khắp ngọn núi, Tống Duy An lập tức dẫn Ôn Nhạc đi vào một khu rừng tre trong ngọn núi.

Trồng trà không thể thiếu những đồ dùng được làm từ tre trúc như sọt hay mẹt. Mọi người trong thôn Trà Sơn có tay nghề đan sọt tre, cho nên cánh rừng tre này đương nhiên là vô cùng quan trọng với họ. Mà bây giờ trong nhà Tống Duy An chỉ có bốn bức tường, chuyện đầu tiên hắn muốn làm là chuẩn bị một bộ dụng cụ chế trà mà mấy ngày nữa cần phải dùng tới.

Ở trong rừng tre chọn lựa cây tre phù hợp, vừa định lấy dao trong tay Ôn Nhạc thì đã bị y né tránh. Tống Duy An không khỏi buồn cười mở miệng, "Ta muốn chặt cây tre thôi, ngươi trốn cái gì chứ."

"Muốn cây, cây này sao? Để ta chặt, ngươi, ngươi ngồi xuống bên cạnh nghỉ, nghỉ ngơi đi." Ôn Nhạc đi đến trước cây tre mà hắn đã chọn, xoay người dùng một đao chặt vào dưới gốc tre, cây tre lập tức bị vót ra một cái lỗ. Tống Duy An lại lần nữa biết được cơ thể gầy nhỏ của Ôn Nhạc rốt cuộc có nhiều sức lực cỡ nào.

"Thật ra ta đã khỏe rồi, ngươi không cần phải như vậy đâu." Tống Duy An thấy Ôn Nhạc nóng ruột như vậy lập tức nhớ tới kiếp trước sau khi mình bị bệnh, ba mẹ và em trai cũng chú ý như vậy, dù hắn làm gì cũng muốn giành lấy không cho hắn làm, trong lòng rất phức tạp.

"Hả, ngươi nói, nói cái gì?" Ôn Nhạc chặt gốc tre, nâng thân tre ngã vào một mảnh đất trống giữa rừng. Bởi vì vừa rồi bên tai đều là âm thanh chặt tre cho nên y cũng không nghe thấy đối phương nói gì, "Ngươi còn, còn muốn bao nhiêu cây tre nữa?"

"..." Tống Duy An thật sự bị y đánh bại rồi, cuối cùng ngẫm lại cũng sẽ không già mồm nữa, một người đàn ông không thể nói lại câu đó thêm lần hai, "Muốn loại tre ba đến năm năm này, xem chúng ta có thể khiêng bao nhiêu rồi lại chặt tiếp. Khi nào ngươi mệt thì đến phiên ta."

"À, vâng." Ôn Nhạc nghe rồi tìm một gốc ở bên cạnh gần giống vậy mới xoay người chặt xuống.

Tống Duy An thấy người quả thật không cần tới mình, bèn đi dạo xung quanh rừng tre. Hiện tại đang vào mùa măng xuân, nếu có thể lấy một ít mang về, đêm nay đã có thể thêm đồ ăn rồi. Hắn nghĩ như vậy, ánh mắt cũng tìm tòi mấy gốc tre gần đó.

Mãi tới khi hai tay ôm đầy măng xuân dài mảnh, Tống Duy An mới cảm thấy thỏa mãn đi trở về. Bên tai lại đột nhiên nghe thấy tiếng lá tre xào xạc, âm thanh quen thuộc này thế nhưng khiến cho hắn đã lâu không thấy đồ ăn mặn suýt chút chảy nước miếng.

Tìm một chỗ đặt măng xuân trong tay xuống, Tống Duy An thả nhẹ bước chân đi tới nơi phát ra âm thanh là một cái hố nhỏ rất kín đáo. Hắn cúi xuống quan sát tình hình trong hố, quả nhiên là một cái hang của chuột tre.

Sau khi biết chắc chuột tre đang trốn trong đó, Tống Duy An lặng lẽ rời đi tìm vài cái miệng hang khác ở gần đấy, cầm vài tảng đá lấp kín mấy cái miệng hang đó lại. Xong xuôi mới kiểm tra lại một lần, sau khi chắc chắn không bị sót cái nào mới dùng nhánh cây đào miệng cái hang còn lại lên.

Chuột tre trong hang đang ôm cành tre gặm ngon lành, đột nhiên phát hiện hang ổ của mình bị người đào ra, nó vội vàng ném cành tre chạy trốn sang nơi khác, lại phát hiện miệng hang khác đều đã bị lấp lại, không còn chỗ để trốn nó chỉ có thể tự lừa dối mình rụt cơ thể lại. Tống Duy An duỗi tay bắt lấy cái đuôi của con chuột kéo ra khỏi hang.

Ôn Nhạc cảm thấy bản thân đã chặt được quá nhiều rồi, đang chuẩn bị kéo chúng tới một chỗ rồi bó lại, thì nhìn thấy Tống Duy An một tay ôm măng xuân, một tay bắt một con chuột tre lớn gần bằng con thỏ trở về. Y không khỏi ngạc nhiên, "Ngươi, ngươi bắt nó ở đâu vậy?"

"Ở trong rừng tre ấy, béo lắm đúng không!" Tống Duy An vui vẻ lắc lư con chuột tre trong tay, đây chính là món ăn thuần hoang dã đấy.

"Béo. Nó chết, chết rồi sao?" Ôn Nhạc thấy con chuột bị nắm lấy cái đuôi treo ngược vẫn không nhúc nhích, hơi tò mò dùng tay chọc nó.

"Chưa, nó bị ta gõ bất tỉnh thôi. Bằng không một hồi nó chạy, thịt đêm nay của chúng ta chỉ có thể ngâm nước nóng."

"Chúng, chúng ta? Muốn ăn, ăn con này á?"

"Đương nhiên rồi, không ăn thì với điều kiện hiện giờ của chúng ta cũng không thể nuôi nó được." Trước đây, Tống Duy An đã nuôi chuột tre rồi, vừa sinh sản nhanh lại dễ sống, mùi vị cũng thơm ngon. Chuột tre nhà họ đều bị hắn lấy ăn cho đỡ thèm. Nhưng hiện giờ hai người chỉ có một căn nhà rách nát, còn chưa chắc nuôi nổi bản thân làm sao có thể nuôi thêm thứ này được, về sau thì có thể bàn lại.

"Nuôi?" Bắt được thứ này không phải nên mang bán đổi lấy tiền sao?

"Được rồi, mau trở về giải quyết nó thôi, sợ một hồi nó chạy trốn mất đấy." Tống Duy An thấy tre trên mặt đất đã đủ dùng, hai người mới hợp lực khiêng đồ vật về nhà.

Về đến nhà, Tống Duy An cũng không đếm xỉa tới đống tre này mà chỉ đặt chúng ở ngoài nhà, trước hết đi xử lý con chuột tre báo mập tới chảy mỡ kia, "Ôn Nhạc, ngươi đến nhà thím Đường mượn ít muối đi, không cần nhiều lắm đủ xào đồ ăn là được rồi."

Lần trước chỉ lo mua đường mà quên mất muối, mấy ngày trước hai người đều ăn cháo gạo lứt ngọt thêm trứng gà cũng không sao cả. Nhưng hôm nay ăn thịt đương nhiên không thể tạm bợ được.

"À." Ôn Nhạc đang tách vỏ măng nghe thấy lời Tống Duy An nói, quay về phòng bếp lấy cái chén nhỏ ra cửa.

Lúc trở về, trong phòng bếp đã có mùi thơm bay ra. Ôn Nhạc vội đưa muối vào, nhìn thấy Tống Duy An đang hất nồi xào trở thịt chuột tre. Trong nồi có một lớp mỡ bóng loáng, ngay cả Ôn Nhạc cũng không nhịn được liếm khóe miệng. Y cũng không nhớ rõ lần gần nhất bản thân ăn thịt là lúc nào. Lúc nhìn Tống Duy An đang xào thịt, đôi mắt cũng không khỏi sáng lên.

Tống Duy An xào thịt đến khi màu sắc biến vàng óng rồi mới lấy ra. Sau đó, đổ măng xuân đã cắt thành miếng vào trong nồi, ngay lập tức, dầu trong nồi đã bị măng hút hết, tỏa ra mùi măng mang theo mùi dầu mỡ. Đợi măng xuân cũng xào tới trơn bóng mới đổ cả thịt chuột vào, rắc đường và muối cùng một chén nước rồi đậy nắp nấu một lúc.

"Đêm nay, đêm nay chúng ta thật sự, thật sự có thể ăn thịt này sao?" Rốt cuộc đến khi thấy Tống Duy An bận rộn xong, Ôn Nhạc mới hỏi ra miệng. Y vẫn luôn cảm thấy không chân thật lắm.

"Ngươi không muốn ăn à?" Tống Duy An còn tưởng Ôn Nhạc là người rụt rè cứng nhắc, không nghĩ tới ánh mắt cũng có lúc tỏa sáng đến thế, quả nhiên vẫn là một đứa trẻ.

"Muốn, đương nhiên muốn rồi." Ôn Nhạc vội vàng đáp lại, chỉ sợ hắn thật sự cho rằng mình không muốn ăn.

Được lắm, có thịt ăn lập tức quên cả nói lắp, "Muốn ăn là được rồi, đêm nay chắc chắn cho ngươi đã ghiền luôn."

Đợi một lúc, Tống Duy An giở nắp, lập tức một làn khói trắng tỏa ra, nước trong nồi thịt đã rút bớt, tiếng nước sôi trào ùng ục, trông mấy miếng thịt cảm nhận được mềm mại có độ dai.

Tống Duy An lấy cái bát lớn nhất trong nhà đựng một chén măng xuân cùng thịt, "Ngươi mang cái này sang nhà thím Đường nhé."

"Vâng." Ôn Nhạc đang chảy nước miếng với thịt trong nồi, nghe thấy Tống Duy An nói vậy lập tức nhận lấy cái bát còn đang nóng bỏng tay, cẩn thận đi ra cửa.

Nhà họ Đường lúc này đã dọn cơm lên bàn ăn, thím Đường đang bảo con dâu cả đi gọi người về ăn cơm thì nhìn thấy Ôn Nhạc đi vào, "Ôn Nhạc đến à, có phải thiếu cái gì không để thím mang sang cho?"

"Không, không. Cháu mang cái này, cái này tới." Ôn Nhạc đưa cái bát trên tay cho thím Đường.

"Ôi chao, đây là thịt đấy. Hai đứa các cháu cũng thật là, sao lại mang sang đây, mau cầm về đi." Thím Đường nhìn thấy một chén thịt xào măng vội vàng đẩy cái bát lại.

Đa số gia đình bây giờ còn ở lại thôn Nam đều là do điều kiện trong nhà không được tốt. Nhà họ Đường có hai đứa con trai nhưng cũng chỉ có hơn mười mẫu đất trà, một mẫu ruộng nước, hai mẫu ruộng khô, sinh hoạt cũng trở nên túng thiếu. Ngay cả con trai nhỏ Thanh Thủy đến giờ còn chưa cưới được vợ, trừ ngày lễ Tết trên bàn cơm cũng hiếm khi có thể thấy đồ ăn mặn. Bây giờ nhìn thấy Ôn Nhạc mang một bát thịt tới chỉ cảm thấy hai đứa nhà Tống Duy An vẫn còn trẻ tuổi, không biết tính toán.

"Thím, thím đừng, đừng đẩy, một hồi đổ mất." Cái bát trong tay Ôn Nhạc bị đẩy suýt chút rơi xuống đất, y vội vàng đặt lên bàn cơm trước mặt, "Đây là chuột tre đương gia, đương gia bắt được trong, trong rừng tre. Ở nhà vẫn còn, còn, thím, đừng khách sáo với chúng cháu. Chúng cháu đến đây, đều nhờ mọi người giúp, giúp đỡ cả."

"Ây da, đứa nhỏ này đúng thật là, bảo thím phải làm sao đây."

"Thím, mọi người cứ ăn, ăn đi. Cháu về trước." Ôn Nhạc thấy thím Đường không đẩy nữa, nói một câu xong vội vàng bỏ chạy.

"Vừa rồi là ai tới vậy?" Đường Diệu Vinh và con trai từ trong phòng đi ra, hỏi bạn già đang đứng bên cạnh bàn ăn. Vừa mới rồi còn nghe bà như đang nói chuyện với ai, tại sao đi ra đã không thấy người nữa rồi.

"Ôn Nhạc tới, vừa mới về rồi." Thím Đường mang đũa tới, người một nhà vây quanh bàn ăn ngồi xuống.

"Hôm nay là ngày gì? Làm sao trên bàn còn có thêm một bát thịt thế này." Đường Thanh Thủy thấy bát thịt xào măng bên cạnh bàn, toét miệng cười vui vẻ, lập tức đặt cái bát vào giữa bàn.

"Là Ôn Nhạc mang tới đấy. Thằng An cũng khách sáo quá, bắt được đồ hoang dã nên đưa sang đây một ít." Thím Đường nói rồi gắp một miếng bỏ vào trong chén của Đường Diệu Vinh.

"Tống Hữu Tài đúng là hồ đồ, thằng An tốt như vậy lại nỡ đuổi ra ngoài." Đường Diệu Vinh nhìn miếng thịt trong chén, "Bà cũng thật là, sao lại để chúng nó mang tới rồi đi như vậy. Hai đứa nhà thằng An bây giờ cũng không khá giả gì mấy."

Trước đây, Đường Diệu Vinh ra đồng nhìn thấy toàn bộ ruộng đồng của nhà họ Tống đều do một mình Tống Vệ An lo liệu. Đứa nhỏ đó tuy còn trẻ lại chịu khó làm việc, ấn tượng của ông với Tống Vệ An rất không tồi.

"Cần gì ông nói, cái bát suýt đã bị tôi đẩy rớt xuống đất rồi, không phải tôi sợ làm đổ lãng phí mới nhận sao."

"Được rồi, nhận cũng đã nhận rồi, mọi người mau ăn đi. Cùng lắm về sau con với anh hai sẽ thường xuyên qua đó xem có gì cần giúp đỡ không." Đường Thanh Thủy nói rồi gắp một miếng thịt cho vào miệng, "Ngon, thịt thật sự rất dai mềm."

Người một nhà nhìn bộ dạng chẳng có việc gì mà ăn của hắn, cũng không xoắn xuýt nữa bèn nhấc đũa lên ăn cơm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net